Thành Nguy Túc, trong Vương Cung
". . . . . . Đại tư tế, Tư Lịch mới vừa bái kiến Bổn cung, hắn nói trong
những ngày gần đây trên bầu trời sẽ xuất hiện tuệ tinh, từ xưa Tuệ Tinh
còn có tên là Yêu Tinh, vốn là sao chổi, chỉ sợ trong vòng ba tháng sẽ
mang tới tai họa, cho nên hi vọng Vương Thượng lập tức cử hành đại điển ( lễ tế trời đất ), cầu Thần Giới ( thần của đất trời) phù hộ cho đất
nước bình an, nhưng mà nghe nói Vương Thượng lại từ chối, chuyện này có
thật không ?"
Người đang ngự trên ngai vàng là Thái hậu, cảm giác khó có thể thân cận, dung nhan vẫn xinh đẹp ưu nhã, có thể thấy được
lúc người còn trẻ tuổi là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, giờ
phút này ánh mắt lãnh ngạo của bà đang hướng về phía vị quân vương cao
lớn, trước mắt trẻ tuổi, tức con của bà, Khuông Vệ, thần sắc của Thái
Hậu vẫn từ ái không có chút, chỉ có lạnh lùng .
"Thưa, mẫu
hậu,tai ương mà Thần Giới ban tới là để trừng phạt chúng sinh đã làm
sai, người phải biết Thần Giới đã không tiếp nhận việc nịnh nọt, vậy nên cho dù người có cố ý nịnh nọt hay mua chuộc, van xin đi nữa, kết quả
cũng sẽ không thay đổi, vậy nên chúng ta có cần phải lập đàn tế không ?" . Khương Vệ tiếp tục nói." Còn nữa, cổ thư có ghi lại, Tuệ Tinh là ngôi sao mà Thần giới dùng để trừ đi những chi quân ( vua hay thần tử) vô
đạo, là dấu hiệu để cảnh cáo, nếu như trẫm đức hạnh dơ bẩn, thì dù có
lập đàn đi nữa kết cục của trẫm vẫn vậy."
Chỉ cần bước vào Từ
Ninh cung, tâm tình của hắn sẽhết sức phức tạp, cảm thấy có vô lực, theo lý thuyết, hắn là quân vương của một nước, thân phận vô cùng tôn quý,
có thể hô phong hoán vũ, không có gì không làm được, nhưng hắn vẫn như
thế, hết lần này tới lần khác, không thay đổi được tình cảm mẹ con giữa
hai người, tình thân của bọn họ có thể hình dung như một tờ giấy, mỏng
manh và cô độc.
Thái hậu lạnh lùng đáp lại hắn, " Nếu Vương
thượng không muốn làm thì bổn cung đành chấp thuận, nhưng nếu phát sinh
tai nạn, bổn cung sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, vương thượng gánh chịu nổi sao?"
"Chỉ cần nhi thần yêu dân, làm một quân vương tốt, nhất định có thể gặp dữ hóa lành." Hắn nghiêm nghị nói.
Thái hậu đáp, giọng lạnh lùng ."Vương thượng đã có ý này, vậy Bổn cung cũng không tiện nói thêm gì nữa ."
"Đa tạ mẫu hậu. . . . . . Nhi thần còn một chuyện bẩm báo."
"Có chuyện cứ nói đi!" .
Khương Vệ đã sớm quen với hình thức đối đáp vô tình giữa hai người ."Nhi thần quyết định lập Chỉ Tần làm hậu."
"Chỉ Tần?" Thái hậu bà suy nghĩ mãi, mới nhớ bộ dáng của phi tần này ." Là phi tần đã có mang long chủng của vương thượng ?"
Hắn mặt không chút thay đổi trả lời, "Vâng ”
"Vị trí vương hậu, cũng không phải là ai cũng có thể tùy tiện ngồi được,
vương thượng nghĩ nàng ta có thể là mẫu nghi thiên hạ, gánh vác trách
nhiệm quản lý hậu cung ?"
Thái hậu nói với giọng châm chọc cùng ý gây chuyện với Khương Vệ, càng làm cho hắn kiên quyết, "Nhi thần tin
tưởng nàng có thể." .Trong mắt mẫu hậu, chỉ có bà tới mới có quyền quyết định người nào ngồi ở vị trí đó.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, "Nghe
nói từ khi Vương Hậu qua đời, vương thượng chỉ cưng chiều Chỉ Tần,
chuyện lan truyền ra cả hậu cung làm cho các phi tần khác bất mãn và oán hận, đột nhiên hôm nay vương thượng nói muốn lập nàng làm hậu, chẳng lẽ là vì đã nghe quá nhiều câu nịnh nọt thoáng qua bên tai khi cùng nàng
ta chung chăn gối ?."
Hắn cố đè cục tức trong ngực xuống, lạnh lùng nói: "Nhi thần không dám."
"Thế nào?", Ánh mắt của thái hậu thoáng nhìn qua hắn, không khí thoáng chốc
đông cứng."Bổn cung chỉ nói đôi câu, vương thượng liền trưng ra sắc mặt
đó là thế nào ."
Khương Vệ nhìn chằm chằm mẹ ruột của mình, cổ
họng không khỏi căng lên, "Chẳng lẽ ngay cả quyền muốn lập ai làm hậu
trẫm cũng không có sao?"
Nàng khẩu phật tâm xà "Vương thượng nói lời này là có ý gì?"
"Nhi thần tin tưởng, Chỉ Tần có thể lãnh nhiệm trách nhiệm đứng đầu hậu cung ." Uất ức thâm trầm, làm hai tròng mắt hắn không thể chớp lấy một cái,
hắn nhìn thẳng vào dung mạo của Thái Hậu, nàng ta tuy cao quý,nhưng hắn, thân là vua của một nước, không thể mặc cho ai sắp xếp, cho dù hắn rất
muốn cải thiện quan hệ mẫu tử của hai người nhưng không phải vì vậy mà
điều gì cũng có thể.
"Vương thượng có ý là muốn Bổn cung đừng động tới việc này?" Thái hậu ưỡn thẳng lưng, giận tái mặt.
Hắn khép đôi mắt, ngữ điệu vẫn lạnh nhạt như cũ, "Nhi thần không dám."
"Từ khi vương thượng lên ngôi năm sáu tuổi, nay đã mười tám năm, Bổn cung
đã phí hết tâm tư cùng vương thượng cai trị đất nước, hôm nay vương
thượng trưởng thành, cánh cũng cứng rắn, có thể không đem Bổn cung đặt ở trong mắt, đã như vậy, từ nay về sau, Bổn cung cũng không can vào bất
cứ chuyện gì củavương thượng." Nàng thái độ cương quyết nói.
"Nhi thần không có ý này." Bàn tay trong tay áo của hắn không tự chủ nắm
chặt, không thể nói ra lời thật tâm, nếu không quan hệ mẫu tử giữa hai
người càng thêm ác liệt."Chỉ hy vọng mẫu hậu thành toàn."
Thái
hậu nhíu mày."Thôi, Bổn cung không phản đối nữa, như thế có vẻ không
hiểu sự tình, nếu vương thượng đã quyết định, cứ giao cho Tông Chính phủ xử lý đi!"
Khương Vệ hít một hơi thật sâu, thở phào nhẹ nhỏm."Đa tạ mẫu hậu, như vậy nhi thần cáo lui."
Mỗi lần tới nơi này, hắn đều có cảm giác hít thở không thông, hắn đang hy
vọng cái gì, mỗi lần ôm hi vọng bước vào nơi này, cuối cùng đều chỉ có
thể thất vọng rời đi, hắn nên hết hi vọng từ lâu mới đúng.
"Vương thượng?" . Trên mặt lão thái giám Yến Phúc là biểu tình thương hại, từ
lúc vương thượng lên ngôi, đều do hắn hầu hạ, đối với vương thượng, hắn
có tình thương với người trên mức chủ tớ, cũng là người hiểu rõ nhất tâm tình giờ phút này của hoàng thượng .
Hắn thở ra một hơi thật dài mang theo cả nỗi bực tức, "Trẫm không sao."
"Vương thượng có muốn đi ngự hoa viên giải sầu ?" . Bỗng trong lòng hắn có
tiếng nhắc nhở . “ Mình chỉ là nô tài, không có quyền ” .
Hắn
lắc đầu, "Đến ngự thư phòng đi!" Nói xong, liền quay đầu lại nhìn Từ
Ninh cung thêm một lần, sau đó hắn lạnh lùng bước vào trong kiệu, thái
giám cùng thị vệ tuân mệnh hộ tống hắn rời đi.
Khi Khương Vệ đi tới ngự thư phòng, mới biết Ngự sử Trung Thừa có chuyện quan trọng bẩm báo, đã đợi hắn lâu.
"Tuyên hắn vào đi!" Hắn nhíu mày, ngồi lên chiếc ghế khảm hoa văn rồng sắc sảo, chờ thần tử yết kiến.
Giây lát sau, một quan viên bước đến, quỳ lạy hành đại lễ trước mặt hắn .
"Vi thần tham kiến vương thượng, Ngô Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Khương Vệ nhìn thấy nam tử vốn là bạn từ thuở nối khố với hắn, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ.
"Miễn lễ, ban thưởng ngồi!"
Hắn ghi nhớ gần vua như gần cọp, cung kính nói: "Vi thần không dám."
"Nơi này không có người ngoài, bạn hiền, ngươi cứ ngồi đi!"
Mặc dù hai người đã là bạn của nhau nhiều năm, nhưng đối phương vốn là vua
của một nước, Can Hiền không dám, vì đắc ý mà quên hình thức, trước tạ
ơn, sau liền tuân mệnh ngồi xuống.
Vẻ mặt của Khương Vệ
hơi có vẻ nhẹ nhõm, "Trẫm nghe nói, hôm qua mới từ Đấu Túc Thành trở
lại, mới về ngươi đã muốn vào cung, ta cũng muốn nghe ngươi bẩm tấu,
ngươi đã tới nơi đó an toàn, hẳn mọi chuyện cũng đã làm xong?"
Can Hiền hắn trả lời một cách cung kính." Bẩm Vương thượng, vi thần may mắn hoàn thành sứ mạng mà người giao phó, nhân chứng, vật chứng xác thật,
đã đem đám người của quận trưởng ( quan lại canh giữ một thành phố ),
nhốt tất cả đều vào Thiên Lao, giao do Đình Úy phủ xử trí."
"Ngươi làm rất tốt." . Khương Vệ tán dương cười nói.
"Tạ vương thượng. Nhưng mà, lần này khi vi thần vào Đấu Túc thành, tình
cờ vào một cửa hàng đồ cổ, bên trong phát hiện một vật, lớn mậtđem nó
mang về đây . thỉnh xin vương thượng xem qua." Nói xong, hắn lấy ra một
hộp trang sức điêu khắc hoa văn trang lệ từ trong tay áo, đưa cho thái
giám chuyển giao qua cho hắn .
Khương Vệ tỏ vẻ nghi ngờ, "Là vật gì?"
"Vương thượng, mời xem!" . Can Hiền không giải thích nhiều.
Từ trước đến giờ Khương Vệ luôn tỏ vẻ trầm ổn, ngũ quan tuấn tú của hắn
khi nhìn thấy vật trong hộp thì nhanh chóng biến đổi, "Đây không phải
là. . . . . ." Trong hộp là một khối ngọc thiền, nhìn rất quen mắt, đến
ngay cả hắn cũng không thể làm bộ không biết. Hắn đưa tay lấy ra, cẩn
thận xác nhận." Tại sao vật này lại ở trong một cửa hàng đồ cổ tầm
thường chứ?"
" Nếu như Vi thần không nhìn lầm, khối ngọc thiền
này nửa năm trước đã hạ táng theo Vương Hậu, nhưng hôm nay lại lưu lạc ở Đấu Túc thành, chẳng lẽ là. . . . . ." . Mặc dù hắn không nói ra, nhưng cho dù ai nghe cũng có thể hiểu được ý tứ trong đó.
Trong nháy
mắt hắn tức giận ngập trời, đối với người cả gan làm hành động khiêu
khích kia, không tha thứ dễ dàng."Ý của ngươi là, những thứ kia là được
trộm trong lăng mộ của hoàng thất ?"
Can Hiền nói tiếp."Căn cứ
kết quả mà hạ thần điều tra được, khối ngọc thiền này vốn là thứ mà
vương hậu mang theo khi được gả tới nơi này, có thể thấy được tận trong
đáy lòng, Vương Hậu cũng muốn trở lại quốc gia của mình. Vương thượng,
chuyện này mà lan truyền ra ngoài, có thể tổn hại uy danh cùng tôn
nghiêm của hoàng thất, không thể coi như việc này không quan trọng."
"Đáng chết! Xem ra người coi sóc lăng mộ hoàn toàn không đem trẫm đặt vào
trong mắt, xem nhẹ công việc của mình, trẫm không thể không điều tra
việc này."
Can Hiền quỳ gối tại chỗ, hai tay chắp lại."Kính xin vương thượng lập tức hạ chỉ, vi thần lập tức truy án bọn trộm mộ."
"Ta chuẩn tấu." Khương Vệ lập tức hạ thánh chỉ xuống. "Chuyện này ta giao
do ái khanh xử trí, cần phải sớm bắt được bọn trộm mộ."
Hai tay Can Hiền cung kính nhận lấy thánh chỉ. "Vi thần tuân chỉ."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thạch Đến Vận Chuyển
Chương 4
Chương 4