Hạ Lan Thiên Ý cũng không nhìn thấy tỷ tỷ trong đám người, cảnh tượng ngoài ý muốn này sớm đã dọa hắn sợ bể mật rồi, giờ phút này, chỉ ngây ngốc đi theo những người khác.
Bên cạnh hắn nhị thúc Hạ Lan Thanh, cũng là cúi gằm đầu, bộ dáng gặp xúi quẩy.
"Vô liêm sỉ!" Ánh mắt Hạ Lan Tuyết sắc bén nhìn chằm chằm hai chú cháu kia, nhất là Hạ Lan Thanh, hận đến ngứa răng.
Không trách được lúc trước còn là đệ đệ ngoan ngoãn nghe lời, về sau lại biến thành kẻ vô liêm sỉ không có đức hạnh, hóa ra là hiện tại bị người dậy hư rồi.
Bao nhiêu? Hạ Lan Tuyết suy nghĩ một chút, hiện giờ đệ đệ cũng chỉ mười tuổi, mang một tiểu hài tử mười tuổi đến thanh lâu? Người này quả thực nên lóc từng miếng thịt.
Đáng hận hơn nữa, người, còn phải đi cứu.
Mắt thấy người bị ti lễ giám mang đi, Hạ Lan Tuyết cũng khẩn trương theo.
Đang rầu rĩ, bên tai đột nhiên vang lên tiếng rào rào, chỉ thấy phía bên thái giám thị vệ đang áp giải người, đột nhiên có hai nữ tử phi thân lên, hô to : Thái giám chết bầm, chịu chết đi.
Lụa trắng trong tay giống như lợi kiếm, đâm thẳng về hướng Thiếu Khâm đang ngồi trong kiệu trúc.
Đám dân chúng liền rối loạn, dân chúng đang vây xem gào thét bỏ chạy, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Hạ Lan Tuyết thấy có cơ hội, chui vào đội ngũ phạm nhân, nắm lấy cánh tay đệ đệ, kéo hắn bỏ chạy.
Chạy một mạch hết ba con phố, bên tai cuối cùng thanh tĩnh.
Hạ Lan Thiên Ý không nghĩ tới là tỷ tỷ mình, sửng sốt một lúc sau đó, nước mắt liền rơi xuống, ôm tỷ tỷ khóc rống lên.
"Nói, chuyện gì xảy ra?" Hạ Lan Tuyết đẩy hắn ra, cũng không để hắn khóc lóc lâu.
Hạ Lan Thiên Ý hít hít mũi, chỉ lắc đầu.
"Là nhị thúc dẫn ngươi đi Túy tiên lầu?" Hạ Lan Tuyết nghiêm nghị hỏi.
Hạ Lan Thiên Ý nước mắt đầy mặt, hơi có chần chờ, nhị thúc dặn dò qua, đây là việc bí mật giữa hai nam nhân họ, đặc biệt không thể nói cho tỷ tỷ .
"Nói." Hạ Lan Tuyết ánh mắt lạnh xuống.
"Vâng." Hạ Lan Thiên Ý sợ tim co rụt lại, nghẹn ngào hừ một tiếng.
"Khi nào thì bắt đầu ?" Hạ Lan Tuyết nhẫn nại lại hỏi.
"Là, là..." Hạ Lan Thiên Ý ánh mắt tránh né.
Hạ Lan Tuyết khóe môi cong lên, uy hiếp nói, "Lại không trả lời, ta lập tức ném ngươi cho đám thái giám kia mang đi."
"Đừng." Nhớ tới cảnh tượng lúc giết người bên trong Túy Tiên lầu của đám thái giám kia, Hạ Lan Thiên Ý mặt thảm trắng như tờ giấy, cả người không tự giác run lên.
"Là, là nửa năm trước bắt đầu ."
"Nửa năm trước?" Khi đó mẫu thân mới qua đời không lâu.
"Đã đi được mấy lần, ta, ta thật là không nhớ được." Nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của tỷ tỷ, Hạ Lan Thiên Ý vội vàng giải thích.
Hạ Lan Tuyết ánh mắt đưa ngang một cái, liếc nhìn hắn, lại hỏi, "Vừa rồi ở bên trong Túy Tiên Lầu đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta..." Hạ Lan Thiên Ý nghĩ tới điều gì, vội vàng nắm tay tỷ tỷ, vội vã năn nỉ, "Tỷ, nhị thúc cũng bị bắt, mau cứu cứu hắn."
Cứu cái kẻ bại hoại kia? Hạ Lan Tuyết nhướng nhướng mày, hỏi hắn, "Làm sao cứu được?"
Hạ Lan Thiên Ý bị hỏi khó rồi, tỷ tỷ dù sao là một nữ tử, làm sao có thể cứu người từ trong tay đám thái giám công phu thâm hậu kia được?
"Nhị thúc ngươi không phải người ngu, vừa rồi loạn như vậy, ta với ngươi còn có thể chạy, hắn chân dài như vậy cũng chạy thoát được." Hạ Lan Tuyết đột nhiên nắm bàn tay lạnh buốt của hắn, an ủi.
Hạ Lan Thiên Ý ngây ngẩn cả người, đây là, lần đầu tiên tỷ tỷ nói với hắn như vậy từ sau khi mẫu thân mất, giọng nói vẫn còn gay gắt nhưng vẫn nghe ra được vừa rồi nàng đang an ủi hắn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc
Chương 37: An ủi
Chương 37: An ủi