Lão phu nhân hiểu ý hắn , lập tức cười lạnh, "Ngươi đừng cho là ta không hiểu tâm tư ngươi? Đồ vừa đến trên tay ngươi, còn có thể trở về? Ta mặc kệ, tý nữa đưa đồ cho ta, ngươi đưa ta năm vạn lượng bạc, ta đưa đồ cho ngươi."
"Năm vạn?" Hạ Lan Phong trừng to mắt, "Nương, ngài điên khùng rồi, làm sao con trai có nhiều bạc như vậy được ?"
"Hừ, ngươi đừng dụ dỗ ta, tiền thuốc trong cung đã đưa ngươi từ lâu rồi, tổng cộng bảy vạn lượng. Ta muốn ngươi đưa năm vạn cũng không quá đáng? Huống chi còn là vì cứu Trầm thị và Chi Nhi." Lão phu nhân hừ nói.
Hạ Lan Phong cố gắng mỉm cười, "Nương, tiền thuốc đúng là đã lấy được, nhưng là, con trai không có việc phải dùng tiền sao? Ngài cũng biết, con làm tại bộ lễ gần mười năm rồi, nhưng chỉ là người chạy việc , trước mắt có cơ hội thăng chức, con phải lấy bạc đi lo lót chứ?"
"Lên chức?" Lão phu nhân hồ nghi nhìn hắn, "Năm ấy, ngươi cũng nói cần bạc để thăng chức , kết quả..."
"Xú nữ nhân kia không đưa tiền? Làm lãng phí một cơ hội thăng chức của lão tử, hừ, lần này, chắc chắn không bỏ lỡ rồi." Hạ Lan Phong nói.
Lão phu nhân kinh ngạc nhìn hắn, "Nếu đúng vậy thì không nói nữa, nhưng mà, khóa trường mệnh của Thiên Ý ngươi không thể cầm được, đây là vật cứu mạng của bọn Chi Nhi."
"Nương, ngài yên tâm, ta nhất định cứu được mẹ con các nàng về." Hạ Lan Phong bảo đảm, trong lòng trộm vui mừng, ai có thể nghĩ tới, là hắn phái người giữ mẹ con nhà kia lại trên núi.
Hừ, chỉ cần có được tiền bạc, các nàng không có việc gì.
Không lâu sau, Hạ Lan Thiên Ý bị kích động đưa tới khóa trường mệnh.
Hạ Lan Phong cầm lấy.
Rồi, cũng vội vã đi ra ngoài, bảo là muốn đem đi đổi bạc.
Hạ Lan Thiên Ý tin, chờ phụ thân đi rồi, lại cùng tổ mẫu nói chuyện.
Hạ Lan lão phu nhân giờ phút này tâm tình tốt hơn nhiều, dựa vào ở đầu giường, để Cẩm Tú đút thức ăn.
"Lão phu nhân, phải nói cũng khó trách ngài cưng tiểu thiếu gia, tính tình của hắn rất giống ngài, thiện lương." Cẩm Tú vừa cho ăn vừa tán dương Hạ Lan Thiên Ý.
Hạ Lan Thiên Ý tiểu tính tình trẻ con, môt khi bị khen, càng phát ra muốn hung hăng biểu hiện một phen, "Tổ mẫu, ngài đừng lo lắng, nếu là bạc còn không đủ, ở chỗ ta còn ít đồđáng giá lúc đó lại cầm qua đây."
"Đừng đừng đừng." Lão phu nhân vội vàng khoát tay, "Ngươi chỉ là một đứa bé, làm được như vậy là tốt rồi. Còn hơn so với tỷ tỷ ngươi..."
Lão phu nhân nói đến đây muốn nói lại thôi.
Hạ Lan Thiên Ý kỳ quái, "So với tỷ tỷ ta như thế nào?"
"Không có gì, Thiên Ý, ngươi có thể ngồi nói chuyện với tổ mẫu, tổ mẫu rất vui rồi, nhưng giờ ngươi trở về đi ." Lão phu nhân đột nhiên lưu luyến không rời đuổi hắn đi.
Hạ Lan Thiên Ý ngay từ đầu là không muốn đến , nhưng mà lão phu nhân lại gợi lên trí tò mò của hắn.
Từ nhỏ đến lớn, mẫu thân cưng tỷ tỷ, coi trọng tỷ tỷ, đây là chuyện cả phủ đều biết.
Hắn luôn bị bỏ rơi, không có ai chú ý đến sự tồn tại của hắn, hôm nay thật vất vả biểu hiện một chút, thái độ tổ mẫu lại vậy, làm cho hắn rất nghi hoặc.
"Đến tột cùng làm sao vậy?" Hắn truy vấn.
"Đứa nhỏ ngốc, chờ ngươi lớn thì hiểu." Lão phu nhân vỗ nhè nhẹ tay của hắn, "Tổ mẫu mệt mỏi, ngươi sáng mai lại đến, Cẩm Tú, đưa tiểu thiếu gia trở về."
"Vâng ạ" Cẩm Tú thả chén, kéo Hạ Lan Thiên Ý đứng lên, "Tiểu thiếu gia, đi thôi."
Hạ Lan Thiên Ý thấy lão phu nhân nhất định không chịu nói rõ, đành phải thôi, chỉ là lúc đi ra, hắn túm Cẩm Tú đến chỗ hẻo lánh, hỏi, "Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta tổ mẫu mới vừa nói ta so với tỷ tỷ ta, đến cùng như thế nào?"
"Cái này." Cẩm Tú mặt lộ vẻ khó khăn, "Nô tỳ khó mà nói, lão phu nhân cũng không cho phép nô tỳ nói, nếu ngài biết nô tỳ nói chuyện này với tiểu thiếu gia thì nô tỳ sẽ bị trừng phạt."
"Có cái gì mà khó nói? Nếu không nói, ta đi hỏi tỷ tỷ." Hạ Lan Thiên Ý nổi giận nói.
Cẩm Tú liền vội vàng kéo hắn, thở khẽ một hơi, thở dài nói, "Được rồi, nô tỳ nói, nhưng là, tiểu thiếu gia, ngài phải hứa, không nói với ai là nô tỳ nói, nếu không, nô tỳ sẽ giống bọn Thuận Tử, bị đuổi ra ngoài ."
"Thuận Tử?" Hạ Lan Thiên Ý tựa hồ liền nghĩ tới điều gì.
Cẩm Tú vẻ mặt đau khổ, chậm rãi nói, "Cũng không biết chuyện gì xảy ra, trước kia đại tiểu thư là một người rất tốt, những ngày qua cũng có chút ít thay đổi. Đầu tiên là đắc tội Trần má má, sau đó, còn mang bọn nha hoàn, ma ma bên người nhị phu nhân và Trầm di nương đều phạt roi đuổi ra khỏi phủ. Cái này cũng không nói nữa, ngài có biết vì sao Trầm di nương và Nhị tiểu thư bị người bắt cóc không?"
"Không phải đi Thiên Lộc Tự sao?" Hạ Lan Thiên Ý là biết rõ việc này , sáng hôm đó, hắn vừa vặn đụng phải, Trầm di nương vành mắt hồng hồng , giống như không muốn rời đi.
Cẩm Tú bất đắc dĩ gật đầu, "Cũng không phải vậy. Đây là do đại tiểu thư bắt buộc bọn họ phải đi ."
"Cái gì?" Hạ Lan Thiên Ý kinh ngạc không thôi.
Cẩm Tú không đợi hắn phản ứng, còn nói, "Hôm qua còn vì chuyện không lấy được bạc, đại tiểu thư còn bất kính với đại lão gia, nói là, về sau Đại lão gia mỗi tháng bổng lộc không cần lĩnh, tất cả đều thuộc về Bách Thảo đường."
"Buồn cười." Hạ Lan Thiên Ý nghe nắm chặt quả đấm, "Sao tỷ ấy có thể đối xử với cha như vậy được?"
"Ai." Cẩm Tú lắc lắc đầu, "Nô tỳ cũng không biết. Có thể do đại tiểu thư tuổi còn nhỏ, chưa trải sự đời bị người khác xúi giục ấy chứ. Nhưng mà, nghĩ đến hiện nay đại tiểu thư đang chưởng gia mà lại xảy ra những chuyện này nên không khỏi sốt ruột . Chỉ sợ bệnh của lão phu nhân cũng do buồn bực chuyện này đi ."
"Ta biết rồi." Hạ Lan Thiên Ý khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương, vẻ mặt khó chịu.
Cẩm Tú nhìn, trong lòng đắc ý, trên mặt lại lộ ra lo lắng, "Tiểu thiếu gia, những lời này ngài nghe xong liền quên đi, không nên đi kiếm chuyện. Mặc dù đại tiểu thư là tỷ tỷ của ngài nhưng cũng là đương gia của Hạ Lan phủ . Lúc nàng không vừa ý ngay cả đại lão gia còn không nể mặt huống chi là ngài? Cho nên, ngài đừng đi gây chuyện .Nô tỳ chỉ nói vậy thôi, nhưng ngài hứa với nô tỳ không nói cho ai biết nhé, nếu không nô tỳ chỉ còn con đường chết mà thôi."
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói , ngươi trở về đi." Hạ Lan Thiên Ý sắc mặt bình tĩnh cho Cẩm Tú lui ra, chỉ chờ nàng vừa đi, lập tức xoay người, hướng về phía Tuyết Uyển.
Thảo nào trong phủ không được yên bình hóa ra là do tỷ tỷ gây nên ?
Hắn vội vàng chạy đến, bên trong Tuyết Uyển rất yên tĩnh, Hạ Lan Tuyết còn đang trong giấc mộng không chưa dậy, bọn nha hoàn cũng không dám gây tiếng động trong sân, chỉ ngồi dưới mái hiên thêu thùa.
Hạ Lan Thiên Ý cũng không có để ý các nàng, hầm hừ đẩy cửa định đi vào bên trong phòng.
Thu Văn vừa thấy, sợ hết hồn, vội vàng để đồ may vá xuống, chạy đến níu hắn lại.
"Thiên Ý thiếu gia, sao ngài lại tới đây?"
"Cút ngay." Nghĩ đến lời nói của Cẩm Tú, có thể Hạ Lan Tuyết bị người xúi giục, Hạ Lan Thiên Ý lập tức có ấn tượng không tốt với đám nha hoàn bên trong Tuyết Uyển.
"Đại tiểu thư còn đang ngủ? Ngài có chuyện gì ạ?" Thu Văn mới lần đầu tiên thấy Thiên Ý nổi giận như vậy cũng có chút kinh ngạc.
Hạ Lan Thiên Ý nghe vậy, trào phúng cười lạnh, "Bên trong phủ này đang rối loạn đến nghiêng trời lật đất rồi mà nàng còn có thể ngủ ngon lành sao?"
"Tiểu thiếu gia, ngài nói như vậy là sao? Đại tiểu thư hôm qua đi sớm về muộn, trời gần sáng mới có thời gian ngủ một lúc. Bây giờ cũng không có việc gì, ngủ thêm một chút cũng có sao?" Thu Hương nghe lời hắn nói mang theo ý tức giận cũng bị chọc tức, đi đến đâm chọc một câu .
Hạ Lan Thiên Ý lại phát hỏa, liền la hét vào cửa, "Nàng đi sớm về muộn? Vì sao nàng phải gấp rút ? Vội vàng đánh người đuổi người, vội vàng khám xét phòng người thân."
Thu Hương vừa nghe, kinh hãi.
Thu Văn cũng nói, "Đại thiếu gia, ngài nghe ai nói xét nhà vậy?"
"Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, theo ta thấy, cái nhà này sớm muộn cũng bị nàng phá cho tan tành." Hạ Lan Thiên Ý lớn tiếng la ầm lên.
"Vậy sao?" Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Hạ Lan Tuyết vừa ngáp vừa đi ra, hai mắt còn buồn ngủ nhìn Hạ Lan Thiên Ý miễn cưỡng cười nói, "Đệ đệ của ta là có tiến bộ sao, biết quan tâm đến sống chết của cái nhà này. Ta còn tưởng rằng, ngươi đi theo nhị thúc, chỉ học được sống phóng túng thôi."
"Ta." Hạ Lan Thiên Ý biết rõ lần trước ở thanh lâu bị nàng bắt gặp, trong lòng có thẹn, nhưng nghĩ đến nhị thúc, hắn tựa hồ lại có sức lực, "Lần trước người đáp ứng với ta là sẽ cứu nhị thúc ra, tại sao đến giờ vẫn chưa cứu ra ?"
Nghe thấy giọng nói khó chịu của hắn, Hạ Lan Tuyết mi tâm cau lại, duỗi lưng một cái, liền đi từ từ đến xích đu trong sân ngồi xuống.
"Thu Hương, cho ta một chén nước trà."
"Ngươi đến cùng làm xong chưa?" Hạ Lan Thiên Ý cấp hừ hừ cùng đến, tức giận hỏi.
Hạ Lan Tuyết lé mắt nhảy lên, phác thảo môi khẽ hừ, "Ơ, mới sáng sớm ngươi ăn phải thuốc gì? Ngươi nói cho tỷ tỷ nghe xem, ai chọc ngươi? Tự nhiên đến đây tìm ta trút giận?"
"Căn bản là ngươi không có cứu có đúng không? Ngươi căn bản cũng không nghĩ cứu nhị thúc, đúng không?" Hạ Lan Thiên Ý không đáp hỏi ngược lại.
Thu Hương lúc này bưng trà đến, sau khi đưa cho tiểu thư xong liền giải thích cho hắn, "Tiểu thiếu gia, việc cứu người này cũng không phải là chuyện nhỏ, huống chi còn liên quan đến việc thái tử bị đâm nưa."
"Hừ, chính là một câu nói, người không cứu được có đúng không?" Hạ Lan Thiên Ý tựa hồ sớm đoán được một loại cười lạnh.
"Còn có Trầm di nương và Chi Nhi tỷ tỷ, ngươi cũng không muốn cứu đi?"
Hạ Lan Tuyết ôm theo đôi mi thanh tú, nhẹ nhấp một ngụm nước trà, cảm thấy mùi vị không tốt, lại đưa cho Thu Hương, "Đưa một ly trà khác đến cho ta."
"Vâng ạ." Thu Hương cũng biết tiểu thư đang giận, dè dặt nhận lấy cái ly, sau đó ánh mắt thương hại nhìn Hạ Lan Thiên Ý, yên lặng đi rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc
Chương 77-2
Chương 77-2