Cơ Hoa Âm ánh mắt lại lãnh vài phần, xoay người đi vào trong phòng, một mặt quát khẽ, "Tiến đến."
"A" Hạ Lan Tuyết gấp rút đi theo vào, kỳ thật, ngày này nóng bức, chân trần dẫm trên đất cũng không có cảm thấy khó chịu, lại còn thấy mát mẻ hơn.
"Này là thư phòng của ngươi sao? Rất nhiều sách." Vừa vào nhà, liền nhìn thấy một giá sách lớn, bên trong bày đều là sách, điều này làm cho Hạ Lan Tuyết kinh ao ước không thôi, lại thêm sùng bái hắn vài phần.
Thời gian qua nàng không học hành tử tế, vừa nhìn thấy sách đã đau đầu, nên đối với những người đọc nhiều sách rất kính nể.
Nàng đứng ở trước giá sách, đầu ngón tay lưu luyến trước bìa sách, một đôi mắt sùng bái nhìn Cơ Hoa Âm, "Những sách này ngươi đều xem qua sao? Thật lợi hại."
"Đến." Cơ Hoa Âm đứng ở trước bàn đọc sách bên cạnh cửa sổ, vừa rồi không biết hắn tìm kiếm thứ gì đó ở trong ngăn kéo, bây giờ gọi nàng lại.
"A, được." Hạ Lan Tuyết lập tức đi đến cạnh hắn, gương mặt nhỏ nhắn giương cao, vui vẻ hỏi hắn, "Muốn làm gì?"
Nàng đột nhiên phát hiện hắn vóc dáng thật là cao, hiện giờ nàng cũng chưa tới bờ vai của hắn.
"Ngươi bao lớn?" Nàng không khỏi tò mò hỏi, nàng năm nay mười bốn, nếu như so với những cô gái cùng tuổi nàng cũng không coi là thấp, nhưng ở bên cạnh hắn, thực tại kiều nhỏ đến đáng thương.
Liền tính nàng muốn hôn hắn, kiễng chân cũng chưa chắc có thể đến, trừ phi hắn có thể phối hợp chủ động khom lưng cúi đầu, nhưng chuyện như vậy, hắn sẽ phối hợp sao?
Cho nên, chi bằng chính mình cố gắng cao lên thôi.
Cơ Hoa Âm thật giống như không nghe thấy câu hỏi của nàng, tránh đi ánh mắt của nàng, chỉ cái ghế bên cạnh, thản nhiên nói, "Ngồi xuống."
"Hửm? Tại sao?" Hạ Lan Tuyết thật tò mò, thế nhưng nếu hắn nói với nàng nhẹ nhàng nàng đều nghe lời.
Này ở trước người khác là tuyệt đối không có, cũng chỉ có ở bên cạnh hắn, nàng mới có thể thật sự ngoan ngoãn giống như đứa bé vậy.
Nàng ngồi xuống, hơn nữa tư thế ngồi cực kỳ đoan chính.
Thấy nàng căng thẳng, Cơ Hoa Âm cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đứng sau lưng nàng vung mấy sợi tóc đang xõa của nàng lên.
Hạ Lan Tuyết toàn thân cứng đờ, nghiêng đầu nhìn hắn, thấy trong tay hắn cầm một cây lược gỗ, càng thêm kinh ngạc.
Cây lược gỗ này kiếp trước nàng đã nhìn thấy.
Hắn đưa nàng, về sau bị nàng ném gãy, sau khi nàng mất, lại được hắn đốt cho nàng, bên trên có khắc tịnh đế liên, đến bay giờ ký ức của nàng vẫn còn mới mẻ.
Không tự giác , con mắt cũng có chút mỏi nhừ.
"Ngồi yên." Hắn vỗ nhẹ vai nàng.
Hạ Lan Tuyết lại chưa động, con mắt hồng hồng nhìn chằm chằm lược trong tay hắn, sâu kín nói một câu, "Lược này thật đẹp."
Cơ Hoa Âm cúi đầu xuống, đôi mắt đen như hắc thạch càng thêm thâm thúy, môi mím chặt , không nói nửa chữ, liền im lặng chải tóc cho nàng.
Tóc nàng rất nhiều, lại xoăn, nên bình thường rất khó chải, nhất là lúc trời nóng, trước kia nếu không phải do Phượng Khinh La không cho phép thì nàng đã muốn cắt trọc tóc mình rồi.
Rồi sau đó đến hắn không đồng ý.
Kiếp trước, nóng lên phiền, nàng liền thích túm tóc hung dữ phát tác muốn cắt đi.
Mỗi lần như vậy, Cơ Hoa Âm đều gõ đầu nàng,chế nhạo: đã xấu như vậy còn đòi cạo trọc đầu thì không ai dám nhìn mặt rồi.
Vì vậy, mỗi lần có ý nghĩ muốn cắt tóc ngắn, bị hắn chế nhạo nàng liền bỏ ý định.
"Ngươi..." Nàng luôn duy trì tư thế nửa nghiêng đầu nhìn hắn, nàng muốn hỏi, tại sao hắn chải đầu giúp nàng? Ở kiếp trước hắn cũng chưa từng chải đầu cho nàng, chỉ đưa cho nàng cái lược này thôi.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại biến thành, "Ta muốn cắt tóc ngắn, ngươi thấy có được không?"
Vừa nói xong, nàng cũng có chút sửng sốt, khóe miệng đang cười cũng cứng lại.
Ngón tay Cơ Hoa Âm dừng lại, khẽ liếc mắt qua nàng hừ nhẹ , "Vỗn đã xấu, lại còn muốn cạo đầu, thì không ai còn dám gặp nữa rồi."
Âm thanh lọt vào tai giống như pháo hoa vậy, làm cho Hạ Lan Tuyết dường như không thấy gì nữa chỉ còn lại gương mặt tuấn tú của hắn .
Đột nhiên, hốc mắt nóng lên, nàng bỏ nhào về phía trước, hai tay ôm chặt eo của hắn.
Sau khi trùng sinh, hắn rõ ràng vẫn như kiếp trước, nhưng nàng lại sợ hắn không còn giống như trước nữa, vừa rồi hắn nói như vậy giống y với kiếp trước, làm cho nàng xác định vẫn giống như kiếp trước, không có thay đổi .
"Ôm nóng." Hắn nhẹ nhàng kéo cánh tay của nàng.
"Nóng cũng muốn ôm." Nàng xoay một chút, làm nũng vậy ở trong lòng hắn kêu rên.
Mà hắn nghe thấy âm thanh mang theo giọng mũi của nàng, không khỏi cười khẽ, "Khóc sao? Ta nói là sự thật, nếu không tin bây giờ có thể thử xem, trong ngăn kéo có một cây kéo."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc
Chương 82-2: Chỉ có hắn (2)
Chương 82-2: Chỉ có hắn (2)