Xe ngựa chậm rãi đi, Hạ Lan Tuyết đùa nghịch mấy quả bồ đào óng ánh trên cái bàn nhỏ, không khỏi nhướn mày, “Mùa này còn kiếm được thứ này, thật đúng là hiếm có.”
Nàng vê viên bồ đào, từ từ lột vỏ, ném vào trong miệng, từ từ ăn, “Ngọt, ăn ngon.”
Ăn một quả, chẳng thấm vào đâu, nàng lại lấy mấy quả nữa ăn, nhìn tuyết hồ trong lòng Thiếu Khâm, con mắt trừng lớn xoay vòng vòng, đây chính là trái cây mà thường ngày nó rất thích ăn đấy.
“Đây, ăn đi‘ Hạ Lan Tuyết cũng tinh ý, thấy ánh mắt lấp lánh của con tuyết hồ liền lột vỏ một quả đưa đến mồm nó.
Nào biết, tiểu hồ nghiêng đầu đi, phi thường ngạo mạn.
“A, không muốn ăn? Vậy sao lại nhìn ta ăn mà nước miếng chảy dài ra thế?” Hạ Lan Tuyết lại đem viên bồ đào kia ném vào trong miệng mình.
Tiểu hồ ly ngạc nhiên, nhắm mắt, rúc đầu vào trong lòng Thiếu Khâm, chắc là đang tức giận.
Hạ Lan Tuyết ha ha cười, đưa tay xoa đầu nó, “Thật đúng là đáng yêu.”
“Đúng rồi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Vuốt vuốt, Hạ Lan Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to sáng long lanh nhìn thẳng vào đôi mắt dài hẹp của Thiếu Khâm, cảm thấy có chút kinh ngạc, cảm giác quen thuộc ập vào trong lòng.
Thần sắc nàng thoàng cái nghiêm túc lên.
Thiếu Khâm cúi đầu, nhìn ngón tay nhỏ nhắn của nàng đang níu lấy da lông của hồ ly, cũng cau mày, “Ngươi túm như vậy nó rất khó chịu.”
“A, xin lỗi.” Hạ Lan Tuyết phục hồi tinh thần, ngồi thẳng người, đón tầm mắt của hắn, trực tiếp mở miệng hỏi, “Như Băng nói, từ trước đến nay ta luôn là giải dược cho ngươi, ngươi có thể giải thích một chút cho ta hiểu được không?”
Nàng hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng người đối diện, không chứa một tia tạp chất, tựa hồ cũng không thể có một chút dối trá.
Thiếu Khâm hai đầu lông mày tựa hồ thoảng qua một trận hoảng hốt, “Ngươi nói cái gì?”
“Không nghe thấy?” Hạ Lan Tuyết nhìn hắn chằm chằm, “Đêm đó, Như Băng bắt ta đi chính là để làm giải dược cho ngươi. Hắn nói, cho tới nay, ta đều là giải dược của ngươi. Ngươi có thể giải thích không?”
“Vì sao phải giải thích? Hắn nói là sự thật.” Thiếu Khâm mặt mày lạnh nhạt, tựa hồ cảm thấy chuyện này căn bản tầm thường, không đáng giải thích, cũng hoặc là, căn bản không thể nào giải thích.
Cho tới nay chuyện này đều được tuân thủ nghiêm ngặt, nàng tất nhiên biết rõ, sao lại cần hắn giải thích?
Máu toàn thân Hạ Lan Tuyết tựa hồ nguội lạnh, “Ngươi nói hắn nói là sự thật? Ta vẫn là giải dược của ngươi? Nói cách khác, đêm đó, cũng không phải là lần đầu tiên ngươi hút máu của ta?”
Nhưng mà điểm mấu chốt ở đây cũng không phải là bị hắn hút mấy lần máu, mà chủ yếu là chuyện xảy ra với nàng sao nàng lại không có chút ấn tượng nào chứ?
Lần đó, yêu nhân này phụng mệnh đến Bách Thảo Đường lấy thuốc rõ ràng là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
“A, là lần đầu tiên.” Thiếu Khâm ánh mắt đột nhiên u tối xuống, đôi mắt đen tối nhìn chằm chằm cổ nàng, nhưng nơi đó cổ áo cao cao đã che đi rồi.
Hạ Lan Tuyết bị hắn nhìn chằm chằm, tự nhiên chỗ bị hắn cắn trước kia lại đau, “Ngươi làm gì thế? Còn muốn cắn người?”
Nàng phòng bị nhìn hắn.
Thiếu Khâm cúi đầu cười, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, để sát vào mặt của nàng, hơi thở nóng rực phun trên mặt nàng, “Muốn cắn, có thể chứ?”
“Cút!” Hạ Lan Tuyết lập tức dụng cả tay chân đạp hắn.
Thiếu Khâm xuy cười, ngã ngồi ở trên vị trí, “A Tuyết, càng ngày ngươi càng thô lỗ”
Trên mặt Hạ Lan Tuyết chưa hết ửng đỏ, lại bởi vì xưng hô kia của hắn mà lỗ tai ong lên.
“Ngươi vừa gọi ta là cái gì?”
Gặp quỷ, không phải là hắn vẫn luôn khách khí gọi nàng là Hạ Lan tiểu thư sao?
“A Tuyết.” Thiếu Khâm lại nhẹ nhàng gọi một tiếng, gương mặt yêu dã càng thêm sinh động.
Hạ Lan Tuyết gào ô một tiếng, khó có thể tiếp nhận, “Này, tử yêu nghiệt, ngươi cố ý đùa giỡn ta a?”
Thiếu Khâm dựa vào ở trên xe, ngón tay kéo lông tiểu hồ ly, ánh mắt sâu kín nhìn nàng, “Cởi vòng tay ở cổ tay trái ra”
“Làm cái gì?” Hạ Lan Tuyết sững sờ, lập tức hỏi, “Làm sao ngươi biết ta đeo vòng tay?”
Xiêm y mùa đông rất dày, vòng tay giấu kỹ trong tay áo sao hắn vẫn nhìn ra được?
Nhưng mà, mặc dù nghi hoặc, nàng lại theo lời gỡ tay áo, lộ ra một đoạn cổ tay mảnh khảnh tuyết trắng, “Là vòng tay này sao?”
Vòng tay trên tay nàng không phải là vòng tay vàng ngọc mà các cô nương gia bình thường vẫn đeo, mà nàng đeo một cái vòng gỗ.
Nhưng, tuy là vòng gỗ, nhưng lại là vòng gỗ tử đàn thượng hạng, mài rất bóng loáng tinh xảo, bên trên còn khắc hoa văn tinh xảo, nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện kia là một bộ đồ đằng hình dáng.
Hạ Lan Tuyết không hiểu, chỉ biết đây là do mẫu thân cho nàng, nàng cũng luôn mang ở bên mình, chưa gỡ ra bao giờ.
“Đúng.” Thiếu Khâm nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Lan Tuyết gỡ vòng tay xuống, đưa cho hắn.
Thiếu Khâm chưa nhận lấy, ánh mắt nhìn chăm chú vào đoạn cổ tay kia, cúi đầu nói, “Đã lâu rồi, dấu vết đã mờ đi không ít.”
“Dấu vết gì?” Hạ Lan Tuyết theo tầm mắt của hắn, xem hướng cổ tay của mình, không nhìn không biết, vừa nhìn còn sợ hết hồn.
Kỳ thật, như không nhìn kỹ, thật đúng là không dễ phát hiện, trên cổ tay tuyết trắng tại sao có vài vết tích mờ mờ, tựa hồ là dùng dap cắt, do lâu ngày rồi nên màu sắc đã nhạt đi không ít.
“Này?” Hạ Lan Tuyết kinh rồi lại kinh, trái tim ở trong lồng ngực phốc phốc nhảy loạn.
Nếu như nói Như Băng trêu chọc nàng, như vậy, Thiếu Khâm làm thế nào biết trên cổ tay nàng có vết sẹo mờ như vậy?
“Chuyện gì xảy ra?” Thậm chí ngay cả chính nàng cũng không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Thiếu Khâm mấp máy, ánh mắt nhìn nàng thật kỹ, “Thật không nhớ rõ sao?”
“Nói nhảm? Lão tử biết rõ còn hỏi ngươi?” Hạ Lan Tuyết bị ánh mắt thăm dò của hắn làm cho nổi trận lôi đình.
Làm sao sẽ? Nàng không nghĩ cùng cái này yêu nghiệt có quá nhiều dính dáng, nhưng vì sao lại có loại cảm giác quỷ dị, giống như nàng và hắn trong quá khứ có rất nhiều mối quan hệ dính dáng không rõ ràng.
“Đấy, giống như ngươi nhìn thấy, vết thương phía trên này, là ngươi chính mình dùng đao cắt, sau đó, máu của ngươi...” Nhớ tới trong quá khứ, cứ đến lúc độc tố phát tác, nàng sẽ ở trong phòng hắn, liên tiếp ba ngày, tự nhiên lông mày Thiếu Khâm nhíu lại.
Kỳ thật, trước kia, hắn không thích nàng.
Mà hiện thời, lại tự dưng, cảm thấy ba ngày làm hắn khó chịu đó lại kiều diễm vô cùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Tuyết đỏ lên, vẻ mặt khó có thể tin, “Ý của ngươi là, mỗi lần cổ độc của ngươi phát tác, ta liền cắt cổ tay để cho ngươi uống máu?”
Đại gia nhà hắn, nàng là đầu gỗ hay sao?
Hắn là gì của nàng a? Đáng để nàng làm thế sao?
Thiếu Khâm không nói gì, cũng chẳng khác nào đồng ý.
Hạ Lan Tuyết cảm giác muốn điên rồi, nàng đột nhiên tiến lên, níu lấy cổ áo Thiếu Khâm, giơ quả đấm lên muốn đập vào gương mặt xinh đẹp kia, nhưng mà, chống lại ánh mắt của hắn, quả đấm nắm lại căng, lại như thế nào cũng đập xuống được.
“Vậy ngươi nói xem vì sao ta lại phải cắt tay của mình cho ngươi uống máu? Ta điên khùng hay là ngốc rồi?”
Loại chuyện ma quỷ này nói nàng cũng không tin.
Thiếu Khâm nhìn chằm chằm nàng rõ ràng luống cuống không cam lòng nhưng dáng vẻ vẫn tỏ ra bất cần, nhẹ nhàng nhếch môi, “Đúng vậy, ngươi là điên khùng hay là ngốc rồi? Rõ ràng là ngươi chủ động muốn làm giải dược cho Bản Đốc, vì sao đến bây giờ lại chất vấn Bản Đốc?”
“...” Hạ Lan Tuyết mắt lạnh khoét hắn, “Ngươi cảm thấy ta đang giả vờ ngốc sao?”
“Cơ Hoa Âm, Đại Chu quốc chiến thần tướng quân, đến nay trong phủ không có nhất phòng thê thiếp.” Thiếu Khâm nhìn chằm chằm nàng con mắt hung ác, giọng mỉa mai nói, “Nhưng, ngươi cảm thấy thân phận ngươi có thể làm được tướng quân phu nhân sao?”
“Ngươi có ý gì?” Hạ Lan Tuyết híp đôi mắt, “Ngươi điều tra ta?”
“Cần sao? Chuyện ngươi theo đuổi Cừu đại tướng quân, ai mà không biết, Bản đốc sao lại không biết chứ?” Thiếu Khâm đáy mắt lộ ra nồng đậm trào phúng.
Hạ Lan Tuyết bĩu môi, cũng không quan tâm, “Những thứ này cùng ngươi có quan hệ?”
“Không quan hệ sao?” Thiếu Khâm đột nhiên sâu kín thở dài, “Vừa không quan hệ, ngươi hiện tại lại tới truy vấn ta những chuyện kia, là nguyên nhân nào? Cứ như vậy giả ngu không tốt hơn sao?”
“Giả ngu?” Hạ Lan Tuyết trong lòng phát sợ, yêu nhân này lại nói nàng giả ngu?
Ý tứ của hắn là, bọn họ vốn là quen biết cũ, hơn nữa nàng đối hắn đã đến tình hình tự động dâng hiến máu cho hắn.
Hiện nay, nàng đột nhiên thay lòng, không vì cái gì khác, đơn giản là vì nàng muốn làm tướng quân phu nhân, cho nên, giả vờ không quen biết hắn?
Đúng là lôgic quỷ dị.
“Ngoại trừ vết sẹo trên cổ tay này của ta, ngươi còn có biện pháp khác, chứng minh chúng ta... Cái gì kia quan hệ sao?” Hạ Lan Tuyết cắn răng, lại hỏi một tiếng.
Thiếu Khâm chậm chạp nhìn nàng, tà mị u lãnh ánh mắt theo khuôn mặt của nàng chậm rãi dời xuống, cuối cùng hướng về ngực của nàng.
“Ngươi nhìn cái gì?” Tuy nói hắn ánh mắt không mang theo nửa điểm tà niệm, nhưng bị một người nam nhân nhìn chằm chằm ngực, Hạ Lan Tuyết vẫn còn có chút chịu không nổi, bản năng liền hai tay ôm ngực, bảo vệ chính mình.
Thiếu Khâm môi đỏ mọng nhếch lên, nhẹ nhàng giễu cợt, “Che cái gì che, ta không phải là đã xem qua rồi”
Hạ Lan Tuyết đầu óc oanh một tiếng, còn chưa mở miệng, liền lại nghe hắn trượt nhẹ có chút thanh âm khàn khàn, nói, “Ngươi trên ngực trái có một vết bớt, hình dáng sao, như một cánh hoa... A, nhìn, quá mức xinh đẹp...”
Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt giống như mọc tay ở trên thân thể nàng trượt nhẹ, Hạ Lan Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân một trận nổi da gà.
“A, không đúng, đó chính là nhất phiến cánh hoa, dáng như hoa phù dung, rất thơm...”
“Tên khốn kiếp!” Không đợi hắn hồi tưởng hết, Hạ Lan Tuyết như một con thú nhỏ nổi giận, nhanh chóng mạnh mẽ bổ nhào về phía hắn, mảnh khảnh hai tay hung dữ kết trụ cổ của hắn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc
Chương 123: Giả ngu
Chương 123: Giả ngu