TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc
Chương 129: Cơ tướng quân rất hiểu phụ nữ sao?

Cơ Hoa Âm thấy cô gái nhỏ này nhìn mình đăm đăm, cười hỏi, “Nhìn cái gì chứ?”

“Ngươi a.” Hạ Lan Tuyết đáp rất dứt khoát, tiểu thân thể hướng bên cạnh hắn lại gần, cười hì hì nói, “Trước kia sao ta không phát hiện ra, sắc đẹp của nam nhân cũng có thể thay cơm.”

Cơ Hoa Âm đỏ mặt, vội vàng đưa cá đã nướng xong đến trước mặt nàng, “Nước miếng đều muốn chảy đầy đất rồi, nhanh ăn đi.”

Hạ Lan Tuyết quẫn, tiểu tay không tự giác liền lau miệng.

“Đứa ngốc.” Hành động ngây ngốc khiến cho trong lòng Cơ Hoa Âm nhũn thành một vũng, cũng không chờ nàng đưa tay đón, trực tiếp dùng tay xé thịt cá đưa tới bên miệng nàng, “Cẩn thận nóng. “

“Này, đã rửa tay chưa đấy?” Đầu Hạ Lan Tuyết lui về phía sau co rụt lại, có chút ghét bỏ nhìn hắn.

Cơ Hoa Âm đem cá cầm trở lại, “Vậy là ngươi không muốn ăn? “ “Ha ha, nghĩ.” Hạ Lan Tuyết thấy sắc mặt hắn trầm xuống, vội vàng chân chó ôm lấy cánh tay của hắn, cúi đầu, liền trên tay của hắn, đầu lưỡi nhất câu, cuốn mảnh thịt cá kia vào trong miệng.

“Ừm, thật là thơm.” Nàng ăn xong, còn vẫn chưa thỏa mãn liếm môi dưới, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm xiên cá nướng kia, “Lại đến.”

Thấy dáng vẻ nàng ăn như mèo, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn đòi ăn với mình, Cơ Hoa Âm ánh mắt lóe lên, đưa xiên cá cho nàng, “Chính mình ăn đi.”

“Hả?” Thanh âm hắn trầm thấp, làm cho nàng nghĩ rằng câu nói đùa vừa rồi của mình chọc giận hắn.

Nàng không có nhận dĩa cá, lại ôm chặt lấy cánh tay hắn, nửa quỳ ở bên người hắn, làm nũng, “Ngươi lại đút cho ta đi, ta thích được ngươi đút ăn.”

“Tự mình ăn đi.” Cơ Hoa Âm trực tiếp đem dĩa cá nhét vào trên tay nàng.

Hạ Lan Tuyết sững sờ, nhìn hắn đang cầm con cá tiếp tục nướng, trong lòng không lớn là tư vị, liền đứng dậy lại chuyển đến bên cạnh hắn, cũng học lúc trước hắn đút cho mình ăn, xé một ít mảnh thịt cá đưa tới bên miệng hắn.

“Ngươi tức giận sao?”

“Vì sao phải giận ngươi?” Cơ Hoa Âm nghiêng đầu, buồn cười nhìn dáng vẻ nàng ảo não, đưa một tay ra, vỗ nhẹ nhàng đầu của nàng, “Ngoan ngoãn, ăn đi cho nóng, tý nữa ta ăn là được.”

“Không đúng, ngươi nhất định là trách ta vừa rồi hỏi ngươi có rửa tay không?” Hạ Lan Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn, ảo não kêu, “Kỳ thật, ta chỉ trêu trọc ngươi thôi. Ta...”

"Ta" một hồi lâu, nàng cũng không thấy hắn nói gì, đột nhiên, cầm lấy tay hắn, mạnh mẽ hôn một cái.

“Như vậy đủ rồi sao?” Nàng ngẩng đầu, mắt to ngập nước nịnh nọt hắn.

Kỳ thật, buổi tối khuya, hắn còn hào hứng dẫn nàng đi đến địa phương quỷ quái này nướng cá ăn, cũng không dễ dàng, nàng không nên chọc hắn tức.

Đôi mắt Cơ Hoa Âm đột nhiên thâm sâu, giống như bầu trời đêm mênh mông này.

“Nha đầu.” Hầu kết khẽ lăn, hắn khàn khàn lên tiếng, “Ngươi biết mình đang làm cái gì không?”

“Ngươi còn đang tức giận?” Hạ Lan Tuyết nhíu mày, tính tình Cơ Hoa Âm thích sạch sẽ như vậy, lời nàng hỏi lúc trước rất dễ chọc người khác tức giận.

“Tức giận... Cho nên, ngươi dự định làm gì để cho ta hết giận?” Cơ Hoa Âm thật sâu nhìn nàng, ánh mắt từ từ lại nhìn chằm chằm hướng về phía tay mình, chỗ bị môi mềm mại của nàng hôn qua, tựa hồ có chút nóng lên.

Hạ Lan Tuyết sững sờ, nhìn ánh mắt hắn phản chiếu ngọn lửa, tim không hiểu hoảng loạn lên.

“Cơ... Hoa Âm.” Bị ánh mắt lửa nóng của hắn nhìn chằm chằm, Hạ Lan Tuyết lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô lên, đầu lưỡi không tự giác lại liếm liếm môi khô khốc.

Cá trong tay đột nhiên bị Cơ Hoa Âm rút đi, ném vào trong đống lửa, đùng kích thích một trận ánh lửa.

“Ơ, cá...” Hạ Lan Tuyết đau lòng cá ngon, theo thói quen định đưa tay nhặt lên.

Cánh tay Cơ Hoa Âm chụp tới, ôm chặt nàng trong lòng, kề tai nàng nói nhỏ, “Trong giỏ xách còn có, rồi nướng thêm cho ngươi.”

“Vậy bây giờ thì sao?” Hạ Lan Tuyết sửng sốt, đã cảm thấy bên tai ngứa ngứa nhột nhột.

Hắn đang dùng đầu lưỡi liếm nàng...

Ong, đầu óc Hạ Lan Tuyết trống rỗng, thân thể mềm mại tựa vào trong ngực hắn, mũ cũng cọ rớt rồi, một suối tóc đen tản ra trong lòng hắn.

Đầu gối ở khuỷu tay của hắn, nàng khẽ cắn cánh môi, trong mắt mỉm cười, một đôi mắt to đen sì nhìn hắn chăm chú, ánh mắt đen ướt át giống như của thú nhỏ.

Từ hõm vai nàng ngẩng đầu lên, Cơ Hoa Âm nghiêm trang nhìn chằm chằm nàng, “Ngoan ngoãn, nhắm mắt lại.”

Một đôi mắt nhìn chằm chằm hắn như thế, sao hắn tiếp tục được?

“Không cần, ta muốn nhìn ngươi.” Nàng chớp mắt to, thập phần vui mừng nhìn chằm chằm hắn, đưa tay, kéo cổ hắn xuống, nàng đem môi của mình đưa đi lên.

Cánh môi tương để, là nàng mong nhớ ngày đêm mềm mại, nàng hí mắt cười một tiếng, kiều tích tích nói, “Hoa Âm, để ta nhìn ngươi hôn được không?”

“Vì sao?” Hắn có chút buồn cười, trong đầu nàng đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì? Cái loại thời khắc đó, hắn đang làm chuyện như vậy với nàng, nàng mở to đôi mắt to trong sáng như trẻ con, ở đó tò mò trừng mắt, hắn có thể tiếp tục mới là lạ.

“Không muốn ta hôn ngươi?” Hắn bất đắc dĩ chỉ có thể giải thích như vậy.

Hạ Lan Tuyết vội hỏi, “Nói chi vậy? Ta có nghĩ nhiều, ngươi cũng không phải không biết.”

Tròng mắt hơi híp, nàng lại vụng trộm nở nụ cười, như con mèo ăn vụng vậy, “Cái kia, ta thích nhìn dáng vẻ ngươi hôn ta, ừm, rất đẹp... Làm cho trong lòng người ngứa một chút, thích.”

Nàng miêu tả không rõ, chỉ cảm thấy, hắn hôn môi chính mình thời điểm soái

Ngây người, như vậy nghiêm túc như vậy cuồng tứ, hận không thể đem nàng hút vào trong bụng vậy, cái loại cảm giác này làm cho nàng tâm hoảng ý loạn, nhưng lại vô cùng sung sướng.

Tóm lại, nàng thích.

“Đứa ngốc, ngươi đó là...” Nên nói nàng cái loại đó trong lòng ngứa một chút phản ứng là động tình sao?

Cơ Hoa Âm bất đắc dĩ cười khẽ, nhưng lại buông lỏng nàng ra, “Ta sẽ nướng thêm cá cho ngươi ăn?”

“Hửm?” Hạ Lan Tuyết sững sờ, không phải nói chuyện hôn sao? Tại sao lại cá nướng rồi?

“Đợi lát nữa a, ngươi còn không có thân xong đâu?”

“Khụ...” Cơ Hoa Âm bị sặc, ngón trỏ chống đỡ ở bên môi nàng, chế nhạo, “Lớn tiếng như vậy, cẩn thận bị người nghe được.”

“Nơi này không có người.” Hạ Lan Tuyết đảo mắt một vòng, ngoại trừ đen sì, cái gì cũng không nhìn thấy.

Xem nàng vội vàng tiểu bộ dáng, Cơ Hoa Âm xì bật cười, bàn tay đặt tại nàng mọi nơi loạn chuyển trên đầu, nhặt mũ lên, phủi phủi tro bụi, lại đeo lên trên đầu nàng.

Sau đó, đứng dậy, lại đi trong giỏ xách cầm cá.

Hạ Lan Tuyết đi theo, vỗ vỗ tro bụi trên y phục, liền đuổi theo hắn, “Ơ, như thế nào không tiếp tục? Ngươi không phải mới vừa...”

“Như thế nào?” Cơ Hoa Âm đem rổ ném tới trên tay nàng, nhướn mày hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Tuyết quẫn bách, liếc nhìn hắn, hừ nói, “Vừa rồi ta rõ ràng cảm thấy, ngươi cũng muốn a.”

“Ừm.” Cơ Hoa Âm không có phủ nhận gật đầu.

Cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Lan Tuyết chu lại, “Này ngươi làm gì thế sao đột nhiên dừng lại?”

“Muốn biết nguyên nhân?” Thấy dáng vẻ bất mãn của nàng, Cơ Hoa Âm bị lấy lòng, bàn tay theo thói quen phủ ở đỉnh đầu của nàng, cúi đầu, nghiêm trang nói cho nàng biết nguyên nhân, “Lần sau, muốn để cho ta thân ngươi, liền nhắm mắt lại đừng nói chuyện.”

Nói xong, liền đi về phía đống lửa kia.

Hạ Lan Tuyết mang theo rổ, đuổi theo sau lưng hắn, không cam lòng hỏi, “Ngươi lại chê ta nói nhiều?”

“Không phải sao.” Cơ Hoa Âm ngồi ở trên nệm, lấy rổ nàng cầm tới, xuất ra một con cá, lại khung ở trên lửa nướng.

Thịt cá nướng chít chít rung động, tản ra thơm nức hương vị.

Hạ Lan Tuyết nhìn con cá kia một cái, tức giận lại ngồi xỗm bên chân hắn, “Vậy vì sao ngươi lại muốn ta nhắm mắt không nói chuyện?”

“Bởi vì.” Cơ Hoa Âm nghiêng đầu, chậm rãi hướng về nàng nhích lại gần, cái cằm khoác lên trên vai của nàng, môi kề tai nàng rủ xuống, cúi đầu giải thích, “Ngươi vừa nói, ta liền... Mềm nhũn.”

“Hả?” Hạ Lan Tuyết nghe không hiểu, quay đầu nhìn hắn đang nghiêm trang nướng cá, suy nghĩ một chút, bên tai như bị phỏng, đứng dậy ngón tay hướng hắn quát, “Này, hỗn đản, là hôn nhau, lại không phải là bắt ngươi làm cái kia, cứng rắn mềm nhũn có quan hệ gì?”

“Khụ, Tuyết nhi, không cần lớn tiếng như vậy.” Cơ Hoa Âm lông mày căng thẳng, đưa tay kéo nàng ngồi xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy căm phẫn của nàng, từ từ giải thích, “Ta không có lừa ngươi, nam nhân sẽ đối một nữ nhân, ừm, vô luận là ngươi nói muốn hôn, hay là làm chuyện kia, cũng phải có hào hứng, hiểu không?”

“Cho nên ý của ngươi là, ngươi đối với ta không có hào hứng?” Hạ Lan Tuyết hoảng hốt.

Cơ Hoa Âm liếc nàng một cái, “Ngươi nếu như không la hét um sùm loạn nhìn, ta nghĩ, ta còn có hào hứng.”

Kỳ thật, hay là chê bai nàng nói nhiều.

Hạ Lan Tuyết mím mím môi, “Ta nhìn ngươi, nói với ngươi, thật có thể ảnh hưởng ngươi sao? Vậy, chính là cái?”

Tầm mắt của nàng tò mò nhìn hướng chỗ đó.

Gương mặt tuấn tú của Cơ Hoa Âm tối sầm, cầm cá đang nướng gõ lên đầu nàng, “Còn dám nhìn loạn?”

“Ta chỉ hiếu kỳ thôi.” Hạ Lan Tuyết ôm đầu, cảm giác mũ lông xù có mùi khét.

Không dám nhìn khuôn mặt âm trầm của hắn, dường như cử chỉ của nàng đúng là không có chút thục nữ nào, nàng vội vàng nhận cá nướng từ tay hắn, trốn sang một bên ngoan ngoãn ăn.

Cơ Hoa Âm nhìn nàng, đáy mắt dạng qua trêu tức cười đến.

Thật là một cái đứa ngốc, đã trải qua hai đời rồi, đừng thấy nàng kiếp trước là hoàng hậu kỳ thật trong lòng vẫn như đứa bé.

Đối với chuyện nam nữ...

Cơ Hoa Âm ánh mắt đột nhiên nguội lạnh xuống.

Kiếp trước, hắn cho nàng bất quá là cường, bạo mang đến thống khổ cùng sợ hãi, mà Nam Cung Khế đâu? Cuối cùng kết cục chứng minh, người nam nhân này càng thêm đáng giận.

Một con cá rất nhanh bị nàng ăn chỉ còn xương cốt, nàng ăn xong còn nghĩ xương cốt cấp hắn xem, vui rạo rực nói, “Xem, ta ăn sạch sẽ, đủ nể mặt ngươi đi?”

“Ngoan ngoãn.” Cơ Hoa Âm cười với nàng, lại nói, “Bên dưới rổ kia, có một lọ thủy tinh, có thứ ngươi thích ăn.”

“Cái gì?” Ánh mắt Hạ Lan Tuyết sáng lên, lập tức đi đến cái rổ, quả nhiên chỉ thấy có một lọ thủy tinh, mở nắp ra, nhìn thấy bên trong là bồ đào oánh nhuận.

“Sao ngươi lại có thứ này? Bây giờ không phải là mùa dù có bạc cũng không mua được “ Vài ngày trước, ở Thiếu Khâm trong xe ngựa ăn mấy viên, không thể tưởng được, hôm nay Cơ Hoa Âm lại đưa cho nàng một lọ lớn, đều đã rửa sạch, nhất viên nhất viên thạch anh sáng, đặc biệt mê người.

Nàng vội vàng lột vỏ một viên cho vào miệng, ngọt.

“Ăn ngon thật.” Nàng vội vã chân chó lột vỏ một viên, đưa tới bên miệng hắn.

Cơ Hoa Âm cúi đầu nhìn quả bồ đào trong tay nàng, đột nhiên, cúi đầu xuống ngậm bồ đào trong tay nàng, kia mềm mại đầu lưỡi va chạm vào đầu ngón tay nàng, làm cho Hạ Lan Tuyết ngừng lại, trong thoáng chốc có hình ảnh lóe lên trong đầu nàng.

Đúng rồi, lúc nàng ăn cá trên tay hắn.

Khi đó hắn, tựa hồ cũng không có ngờ tới, sau đó, liền không đút cá cho nàng nữa.

Chẳng lẽ, lúc đó không phải là do hắn tức giận nàng, mà là nàng trong lúc vô tình động tác làm cho hắn tâm viên ý mãn? Cho nên, không dám tiếp tục nữa?

“Hoa Âm.” Nhìn mặt hắn nghiêm túc, Hạ Lan Tuyết đột nhiên nghĩ trêu chọc hắn, nắm lên tay của hắn, đột nhiên duỗi đầu lưỡi liếm tay của hắn.

Sau đó, hướng về phía hắn ý tứ sâu xa cười.

Cơ Hoa Âm lập tức hiểu dụng ý của nàng, chỉ cảm thấy nhiệt huyết thẳng hướng trên ót tuôn, “Tiểu nha đầu, ngươi cố ý?”

“Ừm, đúng vậy.” Hạ Lan Tuyết lớn lối nhướng nhướng mày, đột nhiên đưa tay đẩy hắn đổ, chính mình thuận thế nhấc chân, dạng chân đến trên người hắn.

“Nha đầu.” Cơ Hoa Âm cổ họng vừa động, thanh âm khàn giọng không được.

Hạ Lan Tuyết phủ phục ở trên người hắn, ngón tay chống đỡ ở trên môi hắn, “Đừng nói chuyện, nhắm mắt lại, nếu không, ta cũng vậy sẽ... Nhuyễn nha.”

“...” Cơ Hoa Âm tự dưng bởi vì lời này của nàng, nơi nào đó trên thân thể đứng thẳng lên, làm cho nàng không tự giác cau chặt lông mày.

Hạ Lan Tuyết nhìn hắn một cái, bĩu môi, “Ngươi liền tính trợn tròn mắt, bổn cô nương vẫn có thể hôn tốt.”

Nói xong, nàng cúi đầu, định hôn lên môi.hắn

Nhưng mà, còn chưa đụng tới, Cơ Hoa Âm đột nhiên ngồi dậy, một tay sít sao ôm nàng vào ngực, một tay nhặt một cây gỗ đang cháy ném về phía bụi cây.

“Ai da, Cơ tướng quân ra tay thật là ngoan độc, một cây gỗ cháy ném đến, tiểu ly như thế nào chịu nổi?”

Âm thanh thanh thúy yêu dã truyền đến, Hạ Lan Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân máu trong phút chốc đọng lại.

Thiếu Khâm? Làm sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?

Nàng tựa vào lòng Cơ Hoa Âm nghiêng đầu, chỉ thấy kia một thân bạch y yêu nghiệt, trong lòng ôm tiểu hồ ly tuyết trắng, đi dạo, tản bộ sao, thong thả ung dung liền đã đi tới, đứng ở bên đống lửa, càng giống như yêu nghiệt rơi vào chốn hồng trần.

Đôi mắt yêu dã trêu tức khóa trên người Hạ Lan Tuyết, thanh âm bạc lương, “Ơ, này trong lòng còn có một đâu? Ôi, Cơ tướng quân quả nhiên không giống người thường, đêm hôm khuya khoắt mang theo tuyệt vời người đến loại địa phương này khoái hoạt... Đúng là rất kích thích nha.”

“Thiếu Khâm đại nhân cũng là không giống bình thường, nửa đêm canh ba, lén lén lút lút tới chỗ như thế, núp trong bóng tối nhìn người thân mật, cũng là rất kích thích nha.” Cơ Hoa Âm lạnh lùng sắc bén nhìn chằm chằm hắn.

Không biết có phải hay không Hạ Lan Tuyết ảo giác, cảm giác, cảm thấy nam nhân nhà nàng đang bóc mẽ người khác vậy.

Thiếu Khâm yêu nhân là thái giám, nghĩ thân mật lại không thể, nên chỉ có thể núp trong tối nhìn người thân mật?

Được rồi, kỳ thật cũng đủ đáng thương.

Thiếu Khâm sắc mặt chưa thay đổi, phản không lắm để ý ngồi xếp bằng đến trên mặt đất, đôi mắt hướng về khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Tuyết

“Cũng có cái dấu hiệu bộ dáng, Bản Đốc nhìn cũng có vài phần quen mắt đâu? Nhưng không biết là công tử nhà ai?”

Hạ Lan Tuyết ngạc nhiên, người này không nhận ra mình?

Không đúng sao? Cho dù nàng hiện tại nam trang, nhưng là, này yêu nhân theo vừa xuất hiện, cặp mắt kia cơ hồ liền đính tại trên người nàng, không nhận ra mới có quỷ đâu.

“Thiếu Khâm đại nhân, ngài già rồi nên ánh mắt có vấn đề sao?” Hạ Lan Tuyết nhếch lên khóe môi, giọng mỉa mai liếc nhìn hắn.

Thật sự là đáng giận, xuất hiện lúc nào thì không xuất hiện lại chọn ngay lúc nàng đang định cường bạo nam nhân nhà nàng.

“Ơ, nghe thanh âm có chút quen hơn rồi.” Thiếu Khâm tà tà cười, nhưng nụ cười kia như gió đêm đông, thật lạnh.

Hắn rõ ràng cố ý, Hạ Lan Tuyết cũng không để ý hắn, quay đầu vùi mặt vào trong lòng Cơ Hoa Âm, âm thanh buồn bực lầm bầm, “Gia, ta chưa ăn no, cho ta thêm con cá nướng nữa”

“Này chưa no sao, vậy để ta nướng thêm cho ngươi con cá nữa.” Cơ Hoa Âm sủng ái hôn xuống mặt nàng, sau đó đưa tay, hướng về Thiếu Khâm chỉ xuống, “Phiền toái Thiếu Khâm đại nhân cầm thêm cá trong giỏ xách cho ta, không có biện pháp, người phụ nữ nhỏ này của gia ăn hơi nhiều, không cho nàng ăn no, buổi tối nàng lại náo loạn với gia”.

Đang khi nói chuyện, kia sủng ái thân mật khẩu khí quá toan, Hạ Lan Tuyết đều có điểm nghe không nổi nữa, nói, Cơ Hoa Âm trước kia theo người nói chuyện là như vậy sao?

Thiếu Khâm ha ha cười, giọng nói lại lộ ra làm cho người ta không dễ dàng phát giác lạnh lẽo, “Phụ nhân này sao? Cũng không thể quá nuông chiều rồi, nếu không nàng liền không biết trời cao đất rộng, tựa như Bản Đốc dưỡng cái này tiểu ly, đều do Bản Đốc thời gian qua nuông chiều nó, mới để cho nàng ỷ sủng mà kiêu, thừa dịp Bản Đốc không chú ý, lại vụng trộm chạy ra, vừa rồi may mà Bản Đốc xuất thủ mau, nếu không, mạng nhỏ này của nàng đã mất trong tay tướng quân rồi.”

Nghe hắn nói một đống lời, Hạ Lan Tuyết ở trong lòng Cơ Hoa Âm nghĩ, muốn hắn cầm con cá hắn cần phải nhiều lời như vậy sao?

Cơ Hoa Âm nhẹ nhàng lắc đầu, đối với lời của hắn không dám gật bừa, “Thiếu Khâm đại người thân phận đặc thù, không hiểu phụ nhân này, cũng là hợp tình.”

Thiếu Khâm vẻ mặt khẽ cứng đờ, hỏi ngược lại, “Cơ tướng quân rất hiểu phụ nữ sao?”

Này vừa hỏi, lập tức làm cho Hạ Lan Tuyết trong lòng Cơ Hoa Âm dựng thẳng lỗ tai, hắn rất hiểu phụ nữ sao?

Rất hiểu sao?

Đọc truyện chữ Full