Cô nương dạo phố, thường hay thích đi xem các cửa hàng quần áo.
Nhưng Hạ Lan Tuyết sau khi mua mũ với xiêm y xong, không còn hào hứng với những cái khác, kéo Cơ Hoa Âm, có qua đó nghe hát không?
Ở kinh thành, trong các gia đình lớn thường hay mời một ít con hát, một loại tửu lâu trong quán trà, cũng sẽ mời người đến hát, dù gì, dưới cầu tùy tiện nghe.
Chỉ là, do nguyên nhân chủ mẫu mà ở Hạ Lan gia, không có thói quen nghe hát, tửu lâu trong quán trà, kia tất cả đều là chút ít đàn ông nghe, có rất ít khuê các nữ tử xuất đầu lộ diện.
Ở dưới cầu tình hình hỗn tạp nên nàng cũng chưa từng được nghe.
Nhưng hiện giờ, nàng đang mặc nam trang mà còn có Cơ Hoa Âm bên cạnh nên nàng muốn thực hiện nguyện vọng bấy lâu nay của mình.
Cơ Hoa Âm nghe cũng lắc đầu, trực tiếp từ chối.
Hạ Lan Tuyết lắc lắc cánh tay của hắn, mong đợi chớp mắt to, “Ngươi đi nghe cùng ta đi? Ta không thể nghe được sao? Ta đáp ứng ngươi, nhất định không gây chuyện, ngoan ngoãn chỉ nghe khúc vẫn không được sao?”
“Không được, bên trong bẩn vô cùng.” Cơ Hoa Âm bắt được tay của nàng, như dỗ hài tử vậy, ôn nhu nói, “Ta dẫn ngươi đi ăn cái gì.”
“Được, vừa ăn vừa nghe hát.” Hạ Lan Tuyết tặc tặc cười.
Cơ Hoa Âm giận tái mặt, “Không được. Chỉ ăn cơm thôi.”
“Vậy ta không ăn, chúng ta nghe hát” Hạ Lan Tuyết giảo hoạt nói, dù sao, lúc nghe hát mà nàng thấy đói bụng cũng có thể nói với hắn.
Cơ Hoa Âm khẽ mị con mắt, “Trước ở trên giường, không phải nói không còn khí lực rồi? Đói vô cùng.”
“...” Hạ Lan Tuyết quẫn quẫn, đỏ mặt bất mãn nói, “Vậy ngươi còn nói, ta đều giúp ngươi như vậy, ngươi cái gì đều theo ta.”
“Loại nào?” Cơ Hoa Âm bày tỏ không rõ ràng lắm.
Hạ Lan Tuyết trợn to hai mắt, ngón tay út chỉ miệng của mình, cắn răng nói, “Đừng nói ngươi không nhớ rõ, miệng ta đều muốn cứng lại rồi.”
“...” Ánh mắt quả thật rơi vào trên môi hơi sưng đỏ của nàng, Cơ Hoa Âm con mắt sắc càng phát ra sâu tối, khóe môi giương cao một luồng vui vẻ, “Cho nên không phải là ta đáp ứng dẫn nàng đi ăn sao?”
“Không phải là câu này.” Hạ Lan Tuyết khí giậm chân, nam nhân này chẳng lẽ không nhận sao?”Ngươi nói, về sau chuyện gì đều theo ta.”
“Đó là nàng nói.” Cơ Hoa Âm nhắc nhở.
Hạ Lan Tuyết hơi sững sờ, “Không phải cũng vậy sao? Tóm lại, lúc ấy ngươi là đáp ứng rồi.”
“Có sao?” Cơ Hoa Âm nhíu mi khẽ suy tư, lập tức lắc đầu, “Gia không nhớ rõ đã đáp ứng.”
“Có.” Hạ Lan Tuyết gầm lên.
Cơ Hoa Âm nhìn qua nàng, bất đắc dĩ hỏi, “Vậy nàng nói đi gia đáp ứng như thế nào?”
“Lúc ngươi muốn ta, ta liền nói, ngươi về sau chuyện gì cũng phải theo ta, sau đó ngươi ừ một tiếng, không phải là đáp ứng sao?” Hạ Lan Tuyết hầm hừ.
“Hả?” Cơ Hoa Âm nhướn mày.
Hạ Lan Tuyết vội vàng kêu lên, “Phải rồi, giống như lúc này vậy.”
Cơ Hoa Âm cười ra, “Vậy liền không phải.”
“Cái gì?” Hạ Lan Tuyết sửng sốt.
“Nàng nghĩ lại xem âm thanh lúc đó của ta là đáp ứng với nàng sao?” Cơ Hoa Âm nhẹ nhàng véo vào má nàng hỏi.
Hạ Lan Tuyết bị thái độ này của hắn làm cho có chút mờ mịt, trong đầu quả thật hồi tưởng khi đó tình cảnh.
Khi đó... Là hoàn cảnh như thế nào nhỉ?
Đúng rồi, ngay từ đầu, nàng là muốn khởi binh vấn tội tới, nhưng là cuối cùng như thế nào liền đến trên giường, bị hắn thoát quần áo... Nàng lại không nhớ rõ.
Về sau, qua lúc hoảng loạn, nàng nghĩ tới thời khắc mấu chốt không thể dễ dàng như vậy, dù sao cũng phải muốn chút gì đó mới đáng, nhưng vào thời khắc đó, đầu óc như trống rỗng không biết yêu cầu cái gì, nên mới nói với hắn như vậy để sau này còn tính.
Nếu hắn đồng ý, về sau cái gì cũng phải nghe theo nàng.
Hắn theo sao?
Hắn không trả lời, nhưng là hừ một tiếng, kia cũng giống như vậy a.
“Đừng suy nghĩ.” Thấy nàng im lặng suy nghĩ, hai ngón tay Cơ Hoa Âm để ngang mi tâm nàng khẽ vuốt vuốt, “Nghe ta, trước đi ăn cơm, buổi chiều, ta đưa nàng đến chỗ khác dạo chơi.”
“Không cần.” Đây không phải là chuyện làm cái gì mà là ai nghe ai.
Nếu nàng theo lời hắn, vậy lời nói hứa hẹn kia là không dùng được rồi?
Đó là nàng khổ cực như vậy có được, dễ dàng không thể thả vứt bỏ.
“Ta muốn nghe khúc. Ngươi nếu không đáp ứng, về sau đừng mơ tưởng ta lại như vậy hầu hạ ngươi.” Nàng ngẩng đầu, khí thế lẫm liệt trừng mắt hắn.
Cơ Hoa Âm cố gắng ẩn nhẫn vui vẻ rốt cục nhẹ nhàng tản ra, “Nói như vậy, về sau nàng còn có thể hầu hạ ta như vậy?”
Hắn còn nhớ rõ, sau đó, nàng thề thề nói, về sau còn dám làm cho nàng như vậy, liền cắt hắn.
Ha ha, lúc ấy lại nảy sinh ý nghĩ ác độc như vậy.
“...” Sao lại có cảm giác bị hắn gài bẫy nhỉ? Thấy ánh mắt lấp lánh như sao kia nàng cảm thấy có mùi vị bị tính kế ở đây.
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng bất giác có chút cổ họng phát khô.
“Ta dẫn nàng nghe khúc.” Hắn cầm tay nhỏ bé của nàng, đầu khẽ cúi xuống, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói, “Nhưng về sau chuyện trên giường nàng phải nghe ta.”
Tim Hạ Lan Tuyết hung hăng nhảy dựng, “Này không công bằng, dựa vào cái gì mà ta phải theo ngươi, rõ ràng là ngươi nên theo chuyện của ta, như thế nào liền trái ngược? Ngươi bắt nạt ta.”
Cơ Hoa Âm lại chỉ cười hừ một tiếng, không nói lời gì mang nàng lên ngựa, đi vào một đường phố tĩnh lặng
Sau đó mang nàng rẽ thêm hai ngõ hẻm, đứng trước một tửu lâu.
“Tửu lâu bố trí ở chỗ này, có khách sao?” Hạ Lan Tuyết rất hoài nghi.
Cơ Hoa Âm nhưng cười không đáp, đem ngựa buộc lại, mang nàng đi vào, cùng chưởng quỹ không biết nói gì đó, sau đó trực tiếp mang nàng lên lầu hai, một gian cực kỳ lịch sự tao nhã sạch sẽ phòng riêng.
“Ngươi dẫn ta tới đây làm cái gì?” Vừa tiến đến, Hạ Lan Tuyết ánh mắt liền nhạy cảm liếc đến góc tường kia chiếc giường êm, bên trên có giường đệm, nàng bản năng liền nghĩ tới điều gì, trên mặt như bị phỏng, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.
“Ngươi nên không phải là phải ở chỗ này, cái gì kia đi?”
“Cái gì?” Cơ Hoa Âm cởi áo khoác ngaoif, treo lên, ngược lại đến kéo Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết thân thể có chút cứng đờ, chỉ sững sờ bất động đứng nguyên tại chỗ, cắn môi nhìn hắn.
“Làm sao vậy?” Cơ Hoa Âm hiếu kỳ, hai tay nhẹ nhàng vuốt vuốt gương mặt của nàng, “Khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng làm cái gì? Khẩn trương?”
“Ai khẩn trương? Ta chẳng qua là cảm thấy, nơi này có được hay không? Tóm lại không phải là nhà của mình, bên ngoài còn có người tùy ý đi lại, vạn nhất có người nghe thấy được, làm sao bây giờ?” Hạ Lan Tuyết nói ra lo lắng của bản thân.
Cơ Hoa Âm nghe, nghe rõ, tà tứ vừa hỏi, “Nàng là lại muốn sao?”
“Ôi, ai suy nghĩ?” Hạ Lan Tuyết lui về phía sau nhảy dựng, gấp rút giải thích, “Ta không phải sợ ngươi cầm giữ không được sao?”
“Đứa ngốc, nàng nhìn xuống dưới lầu xem.” Cơ Hoa Âm cười kéo rèm cửa sổ ra.
Hạ Lan Tuyết gấp rút đến, chỉ thấy trong sân vườn có người đang dựng sân khấu
“Nơi này sắp sửa có hát khúc?” Nàng vui mừng hỏi.
“Ừm.” Cơ Hoa Âm gỡ mũ của nàng xuống, sửa sang lại tóc tán loạn trước chán nàng, ánh mắt ôn nhu như muốn chảy ra nước.
Hạ Lan Tuyết thỏa mãn, trong lòng tựa như đổ mật dường như, tiểu thân thể ngán lệch nghiêng hướng về trong ngực hắn lại gần đi, nũng nịu cười nói, “Hoa Âm, ngươi thật tốt.”
“Đừng quên nàng đáp ứng chuyện của ta.” Cơ Hoa Âm vuốt sợi tóc của nàng xuống bên tai, nhìn gò má xinh đẹp của nàng, nghiêm trang nói.
Hạ Lan Tuyết sững sờ, “Ta đáp ứng ngươi cái gì?”
“Trên giường chuyện về sau cũng phải theo ta.” Cơ Hoa Âm đáp dứt khoát.
Hạ Lan Tuyết trái tim nhỏ mãnh vừa kéo, chuyện như vậy về sau cũng phải theo hắn, kia nàng còn không bị khi phụ tử a?
“Không được, ta không có đáp ứng.”
Mới phủ nhận gào một tiếng, tiếng đập cửa lúc này vang lên.
Cơ Hoa Âm nói, “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, tiểu nhị bưng rượu và thức ăn đến.
Hương rượu và thức ăn xông vào mũi, trong nháy mắt làm cho Hạ Lan Tuyết cảm thấy bụng lại đói, những chuyện khác sớm bị ném đến sau đầu, người nhanh chóng bổ nhào vào bên bàn, giúp đỡ tiểu nhị bày cơm ra.
“A, có cá có tôm có canh đủ cả thật phong phú nha.” Hạ Lan Tuyết nhìn trên bàn bày đầy thức ăn, cười nheo mắt, lại mừng rỡ mở nắp bầu rượu ra, hướng chóp mũi khẽ ngửi, a một tiếng kêu lên, “Rượu cũng thơm nha.”
Cơ Hoa Âm lúc này, ngồi xuống, thấy nàng muốn uống rượu trước, cầm chiếc đũa đập vào trên cổ tay nàng, “Rửa tay đi.”
“Ui, đau.” Hạ Lan Tuyết để bầu rượu xuống, nhìn cổ tay hơi đỏ lên, hung hăng trừng hắn.
“Về sau còn dám tham rượu sao?” Cơ Hoa Âm mặt không chút thay đổi nhìn qua nàng, mặc dù trong lòng cũng rất đau lòng, vừa rồi kia một tý đánh nặng sao?
“Ai tham? Không phải là ngươi cho người cầm đến sao? Vừa cầm đến, còn không phải để cho ta uống?” Hạ Lan Tuyết tức giận nói.
“Đi rửa tay trước.” Cơ Hoa Âm chỉ trầm giọng phân phó.
Nhìn hắn kia nói một không hai tư thế, Hạ Lan Tuyết bĩu môi, trong lòng không phục, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi rửa tay, sau đó thở phì phì ngồi xuống vị trí có khoảng cách xa nhất với hắn, hừ lạnh.
Cơ Hoa Âm thừa dịp nàng rửa tay, đã múc cho nàng một chén canh, còn nhặt được mấy thứ món ăn đặt ở trong đĩa nhỏ, đồng loạt đẩy tới trước mặt nàng.
“Ăn mấy thứ này trước đã.” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng căng thẳng, Cơ Hoa Âm cũng không có dụ dỗ, chỉ nhẹ giọng phân phó.
Ngươi bảo ta ăn ta phải ăn à? Hạ Lan Tuyết trừng mắt nhìn hắn, cúi đầu, mắt nhìn món ăn, được rồi, thịt cá đều đã được gỡ xương.
Xong, còn là nàng thích ăn cá kho tàu.
Lại nổi giận không đáng cùng ăn so tài.
Hạ Lan Tuyết cầm lấy chiếc đũa, hung hăng ăn, cũng là thực đói bụng, một đĩa nhỏ thức ăn mấy chốc đã nuốt vào bụng.
So sánh mà nói, đối diện Cơ Hoa Âm ăn đồ nhã nhặn ưu nhã hơn nhiều.
Thấy nàng ăn xong, hắn lại muốn gắp thức ăn cho nàng.
Hạ Lan Tuyết lại kiêu ngạo đem khuôn mặt nhỏ nhắn nhếch lên, “Không dám lao ngài đại giá, ta tự mình tới.”
“Ôi.” Cơ Hoa Âm cười khẽ một tiếng, cầm lấy rượu đã hâm nóng, châm một ly rượu đưa cho nàng.
Hạ Lan Tuyết tức giận, “Không phải là không để cho ta uống sao?”
“Không phải là không để cho uống, là không nghĩ muốn nàng uống như vậy. Trong bụng rỗng, bụng rỗng uống rượu lạnh, đối bao tử không tốt.” Cơ Hoa Âm thong thả ung dung giải thích.
Hạ Lan Tuyết đối với lần này bày tỏ khinh thường, “Vậy ngươi sẽ dùng chiếc đũa đánh ta sao?”
Tiểu nha đầu như vậy mang thù?”Không đánh nàng đau, nàng sẽ nhớ sao?” Cơ Hoa Âm đối với lần này rất bất đắc dĩ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Tuyết đen lại, “Ta không phải là tiểu hài tử.”
“Được rồi, nàng nhớ kỹ, một, không thể bụng rỗng uống rượu, hai, rượu lạnh không uống, ba, một tháng nhiều nhất uống một lần, bốn, mỗi lần nhiều lắm là ba chén, năm...”
“Ôi, dừng lại, dừng lại...” Hạ Lan Tuyết một phen đoạt lấy rượu trong tay hắn, ngửa cổ, uống cái sạch sẽ, ném cái chén lên bàn, la ầm lên, “Ngươi có phải là nam nhân hay không a? Uống rượu cũng có thể nói ra những quy củ này, hiệu quả sao?”
“Quy củ này định ra vì nàng.” Cơ Hoa Âm không nhanh không chậm, “Nàng là nữ nhân.”
Hạ Lan Tuyết tròng mắt trừng, mới chịu phản bác.
Cơ Hoa Âm lại nói, “Gia là nam nhân, điểm này hôm nay nàng nên lĩnh giáo qua.”
“...” Hạ Lan Tuyết cảm thấy đập mạnh, nhìn ánh mắt tà tứ nóng bỏng của hắn, rất không có tiền đồ cúi đầu xuống rẽ ra cơm, trong lòng chỉ mắng không biết xấu hổ.
Nhưng mà, trong chén thức ăn ăn sạch, chậm chạp không thấy có rượu truyền đến, Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu, đã nhìn thấy người này đang châm uống một mình, bộ dáng thanh thản thản nhiên
“Này, sao lại không rót rượu cho ta?” Nàng đưa ly rượu bên cạnh lên phía trước.
Cơ Hoa Âm nghiêng nàng một cái, “Vừa ném cái chén, sao không biết xấu hổ lại muốn rượu?”
Hạ Lan Tuyết khí sợ run, “Ý của ngươi là không có phần của ta rồi?”
“Gia sợ nàng uống nhiều quá, sẽ mất lý trí.” Cơ Hoa Âm hướng về nàng nhẹ nhàng cười một tiếng.
Hạ Lan Tuyết mặc kệ, “Nói hay lắm ba chén...”
Lúc này, lầu dưới có chiêng trống thanh âm truyền đến, Hạ Lan Tuyết ánh mắt sáng lên, “Mở hát sao?”
Lập tức đã quên chuyện này, để cái chén xuống, tiểu thân thể chay như bay đến cửa sổ.
Lầu dưới, con hát đã chuẩn bị xong lên đài, thổi kéo đàn hát cũng đều mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.
Hạ Lan Tuyết lập tức trở quay đầu lại kêu lên, “Hoa Âm, bắt đầu rồi, mau tới.”
“Ngồi ăn xong đã.” Cơ Hoa Âm đặt ly rượu xuống, hướng về nàng đưa tay.
Hạ Lan Tuyết quay vào, hướng về trong bát cơm bới chút ít món ăn, sau đó, bưng đến cửa sổ, vừa ăn vừa nhìn.
Cơ Hoa Âm đầu đầy hắc tuyến, đây là nơi nào bà tử ở nông thôn sao? Là nữ nhân của hắn sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc
Chương 146: Nghe diễn
Chương 146: Nghe diễn