“Cô còn muốn như thế nào mới ngừng? Tôi bị như thế thì cô thấy thích lắm sao? Cô cướp công việc của tôi, hiện tại cô còn đoạt của Chu Sâm rồi?” Ngải Ngải đứng ở trước giường bệnh, lạnh giọng chất vấn. Trong thanh âm đã giận không thể tả.
Khả Kiều ngồi dậy, tựa vào gối đầu giường: “Y Ngải Ngải, cùng là con gái tôi khuyên cô một câu, lập tức vô điều kiện cùng Chu Sâm ly hôn! Cô cho rằng Chu Sâm mềm lòng, nhớ tình cũ, không đành lòng ly hôn với cô sao! Hừ, tôi có là biện pháp làm cho Chu Sâm với cô ly hôn! Lần này tôi ngoài ý muốn sanh non, cô như vậy cũng không còn tư cách cùng tôi đấu vói nhau!”
Ngải Ngải hít một hơi khí, run run chỉ ngón tay hướng trên giường bệnh cười như rắn ác độc với Khả Kiều: “Y Khả Kiều! Nguyên lai, ngày đó mọi chuyện là cô một tay thiết kế, cô là tự mình ngã xuống, sau đó đổ thừa cho tôi! Không nghĩ tới, cô vì bức Chu Sâm quyết định ly hôn, ngay cả cốt nhục của mình cũng hy sinh!”
“Cô cuối cùng cũng không đến nỗi ngu xuẩn! Không sai, tôi là cố ý ngã xuống, chỉ cần có thể thuận lợi gả vào Chu gia, hy sinh một đứa bé thì có sao! Chu Sâm là người dễ mềm lòng, anh ta do dự không quyết định được cùng cô ly hôn. Tôi chỉ là bất đắc dĩ dùng đứa bé này làm mỗi nhử! Làm cho anh ta hoàn toàn có thể hạ quyết tâm ly hôn với cô. Tôi cũng không ngại nói cho cô bết, lúc trước ngã, té xuống sanh non đều do tôi thết kế không tưởng có tể thật sự sanh non! Y Ngải Ngải, chỉ cần tôi đạt được mục đích, tôi sẽ không tiếc thứ gì! Chỉ có tể nói cô ngu xuẩn quá mức thôi, chị à!"
Ngải Ngải không thể tin nhìn cô ta, từ nhỏ đến lớn, em gái của cô khi nào trở nên xa lạ như thế? Ác độc như thế?
“Đừng gọi tôi chị, cô không xứng! Chúng ta không có quan hệ huyết thống gì cả! Tôi cũng không có đứa em gái ác đọc như cô! Cô chẳng qua là đứa nhỏ năm đó bị vứt bỏ ở ven đường do ba tôi nhặt về thôi, ba ta không muốn thấy cô bị vứt bỏ như vậy! Con của tôi, còn ở trong bụng, hai mạng người như vậy,cô cũng hạ thủ được!”
Nghe thấy nhắc tới thân thể Khả Kiều giận không kiềm được, “Cô đắc ý cái gì? Từ nhỏ đến lớn chú yêu thương cô, cô muốn cái gì có cái đó. Còn tôi, chỉ là một đứa trẻ nhặt ở ven đường, không bằng không khí! Mỗi ngày chỉ có thể nhìn cô ăn cơm, mong có được ít cơm thừa canh cặn của cô, mặc thì chỉ có thể mặc đồ cũ của cô! Dựa vào cái gì, cô có ta lại không thể có! Từ nhỏ đến lớn, cái của cô chính là cái của tôi, tôi và cô đồng thời cùng Chu Sâm gặp nhau, cô lại dùng thủ đoạn để ở cùng Chu Sâm, vì sao? Tôi yêu Chu Sâm! Nhưng anh ta phải cưới cô! Cho nên tôi mới muốn đoạt lại hết mọi thứ! Chỉ cần là của cô cài gì tôi cũng ấy hết! Cuối cùng công ti của Chu Sâm cũng là của tôi, tôi mới là giám đốc phu nhân !”
Ba!
Ngải Ngải đánh cô ta một bạt tai: “Tôi thực hối hận, ba ba năm đó ở ven đường kiếm về một còn độc xà! Năm đó tôi cùng Chu Sâm phát sinh quan hệ mọi chuyện đều là ngoài ý muốn.”
“Y Ngải Ngải, cô làm gì! Ả đàn bà độc ác này, dám đánh Kiều Kiều!”
Chu Sâm tiến vào vừa vặn như vậy thấy được cảnh này! Đem Ngải Ngải đẩy ngã trên mặt đất, lấy một thư ly hôn hiệp nghị ném cho cô, vô tình nói : “Cô ký đi!”
Ngải Ngải xem xong thư ly hôn, xé thành từng mảnh
“Chu Sâm, anh thật ác độc, bức tôi ly hôn, muốn tôi dọn ra khỏi nhà, một chút tiền cũng không cho tôi! Tưởng đơn giản như vậy liền bảo tôi đi! Tôi không đi!”
Chu Sâm không nhanh không chậm lại lấy ra một thư ly hôn nữa: “Đừng giằng co, Y Ngải Ngải, ký tên đi, nếu cô không ký, tôi sẽ báo cáo cô cố ý mưu sát Kiều Kiều, nhân chứng của Kiều Kiều chính là mẹ của tôi!”
Ngải Ngải cười đến răng nanh đều ở run lên, “Chu Sâm, anh thật nham hiểm! Một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, anh sao lại đối với tôi đuổi tận giết tuyệt!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Vợ Trước Mê Hoặc
Chương 3: Bức cô ly hôn
Chương 3: Bức cô ly hôn