TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân
Chương 17: Trộm hôn

Ngày hôm sau, mới canh năm Thiển Vũ đã vào phòng của Tô Mộ Tịch. Sợ tới mức Tô Mộ Tịch muốn kêu to, Thiển Vũ liền che miệng Tô Mộ Tịch, thản nhiên quét Tô Mộ Tịch một cái: “Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày canh giờ này phải rời giường. Giờ ngươi mau thu thập một chút, ta mang ngươi đi một nơi.”

Hôm nay không được, nàng còn có đại sự chưa làm, chuyện đó nàng không muốn buông ta, nhìn Thiển Vũ khẩn cầu nói: “Sư phó, ngày mai lại đi có được không? hôm nay Tịch nhi có chuyện quan trọng muốn làm, cầu người .”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn làm nũng khẩn cầu của Tô Mộ Tịch, Thiển Vũ thất thần trong chốc lát, nếu đứa nhỏ của nàng còn tại thế cũng nên lớn như vậy! Ma xui quỷ khiến nàng lại gật gật đầu. Tô Mộ Tịch vừa được đến Thiển Vũ đồng ý, lập tức cười: “Cám ơn sư phó.”

Thiển Vũ nhìn nàng cười, đột nhiên cảm thấy có chút chói mắt, đứng dậy nhanh nhẹn rời đi Tây điện.

Nhìn bên ngoài trời đã nắng lên, Tô Mộ Tịch cũng ngủ không được, tự mình mặc quần áo chải đầu. Hoa Ngữ cùng Xảo Tâm mới đến thấy tiểu thư nhà mình còn đang rửa mặt chải đầu, hỏi: “Tiểu Thư, sao ngài dậy sớm như vậy?”

“Ngủ không được thì dậy thôi.” Nhận nước cùng muối súc miệng, để Hoa Ngữ lau mặt cho mình. Chuẩn bị xong, Tô Mộ Tịch liền mang theo Hoa Ngữ đi Đông điện đi. Đi vào, gặp Đinh mẹ đang mặc quần áo cho Hiên Viên Hạo Thành, hơi hơi hành lễ: “Tịch nhi gặp qua Thành hoàng tử.”

Vừa thấy Tô Mộ Tịch đến, nhãn tình Hiên Viên Hạo Thành sáng lên: “Tịch nhi hôm nay tới thật sớm, ông mặt trời còn chưa chiếu vào cửa sổ của Thành nhi muội đã tới rồi. Mẹ ngươi mặc nhanh cho Thành nhi, đừng để Tịch nhi chờ lâu.” Nói xong, vẻ mặt lấy lòng nhìn Tô Mộ Tịch.

Nhìn hắn tội nghiệp như vậy, Tô Mộ Tịch buồn cười : “Thành hoàng tử ngoan ngoãn , chờ Đinh mẹ mặc xong quần áo cho huynh chúng ta cùng đi Quan Sư cung dùng bữa sáng với mẫu hậu được không?”

“Tốt tốt, Thành nhi thích nhất cùng mẫu hậu, phụ hoàng dùng bữa sáng.” Mỗi một lần mẫu hậu đều thật vui vẻ gắp thức ăn cho mình, phụ hoàng cũng phải hỏi Thành nhi muốn ăn gì, hắn rất thích thời điểm như vậy, ấm áp. Nhưng Đinh mẹ nói, không thể thường xuyên như vậy, nếu không sẽ không phải là hảo hài tử của phụ hoàng mẫu hậu.

Chốc lát sau, hai người đi đến Quan Sư cung, Hoàng Thượng cùng hoàng hậu cũng vừa rời giường. Ngồi trong chốc lát hoàng hậu rửa mặt chải đầu xong liền đi ra . Hiên Viên Hạo Thành hữu mô hữu dạng thỉnh an: “Thành nhi gặp qua phụ hoàng mẫu hậu.” Hiên Viên Hạo Thành thỉnh an xong, Tô Mộ Tịch mới khom người hành lễ: “Tịch nhi gặp qua Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương.”

“Đến, các con mau tới đây ngồi, Tịch nhi đến đây về rồi Thành nhi của chúng ta lớn lên không ít đâu, còn biết thỉnh an.” hôm nay tâm tình hoàng hậu nương nương rất tốt, trên mặt Hoàng đế cũng treo ý cười không rõ.

Chỉ chốc lát sau, Quý công công liền truyền đồ ăn lên. Lúc dùng bữa Tô Mộ Tịch biết vì sao Hạo Thành thích theo chân bọn họ cùng nhau dùng bữa. Không có thân phận Hoàng Thượng hoàng hậu, càng như người nhà, tiếng hoan hô cười đùa, ăn đều là cháo hoa rau xanh bình thường nhất, thật ấm áp.

Dùng xong đồ ăn sáng Hiên Viên Vinh Hi liền vào triều sớm, Tô Mộ Tịch mặc dù hay nói chuyện với hoàng hậu nương nương, nhưng trong lòng luôn luôn sốt ruột Lưu thái y khi nào thì đến? Tô Mộ Tịch nhớ rõ nơi bọn họ đánh vỡ bồn hoa là ở mặt sau một gian phòng vẽ tranh của Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương am hiểu nhất là hoạ, mọi người ở Quan Sư cung đều biết, hơn nữa mỗi ngày nàng đều ở ngốc ở bên trong ít nhất hai canh giờ. Không thể không nói để mấy thứ này ở trong bồn hoa, người này thật có tâm tư, nơi đó là đương nhiên rất an toàn ít có ai kiểm tra so với những nơi khác.

Tô Mộ Tịch suy nghĩ thật lâu sau, mở miệng nói: “Mẫu hậu, Tịch nhi thường nghe mẫu thân nói mẫu hậu vẽ rất đẹp, không biết Tịch nhi có vinh hạnh nhìn xem hay không?”

“Tịch nhi thích vẽ tranh sao?” nhãn tình hoàng hậu nương nương sáng lên, hưng trí bừng bừng hỏi.

“Tịch nhi thích, nhưng họa không được tốt lắm, thường bị các ca ca chê cười.” Tô Mộ Tịch cúi đầu, hoàng hậu nghĩ nàng thẹn thùng, đáp: “Khó được con thích, đến, cùng Thành nhi vào phòng vẽ tranh của bản cung xem, bản cung có thể chỉ chỉ cho con.”

“Tạ hoàng hậu nương nương.” Ừm, mục đích đạt được, Tô Mộ Tịch vội vàng kéo Hiên Viên Hạo Thành đi theo sau Lâm Ánh Nguyệt.

Bài trí bên trong không khác trước là mấy, tiến vào phòng Tô Mộ Tịch liền nhìn đến bồn hoa xinh đẹp bên cửa sổ. Thu hồi ánh mắt, một bên trả lời câu hỏi của hoàng hậu nương nương vừa nghĩ Lưu thái y hẳn sắp tới đi! Quả nhiên, không bao lâu Vận Nhiễm liền vào: “Nương nương, Lưu thái y đến thỉnh mạch bình an cho ngài.”

“Ừ, đã biết, Tịch nhi các con ngoan ngoãn không nên chạm loạn những thứ trong phòng biết không?” Sờ sờ đầu hai người.

“Đã biết, mẫu hậu.” không chạm mới là lạ, hôm nay đến không vì vậy sao?

Hoàng hậu vừa ra đi, Tô Mộ Tịch dựa vào gần kia bồn cảnh đưa tay muốn đẩy đổ nó, bất đắc dĩ bây giờ còn rất bé căn bản là đụng không đến, thật sự tức chết nàng. Tô Mộ Tịch vừa chuyển đầu, nhìn bên người Hiên Viên Hạo Thành có cái ghế: “Hạo Thành, đem cái ghế kia lại đây.”

Hiên Viên Hạo Thành đứng bất động, vẻ mặt còn nghiêm túc phân rõ phải trái nói: “Tịch nhi, mẫu hậu vừa mới nói không thể loạn chạm vào đồ trong phòng, phải nghe lời.” Mẫu hậu nói nhất định là đúng, Thành Nhi là hảo hài tử nghe lời mẫu hậu nói, không động sẽ không động. Nghĩ, còn dùng hai tay giữ chặt ghế ngồi xuống.

Tô Mộ Tịch thấy hắn mặc kệ, chính mình chạy qua, kéo vài cái cũng không thể lôi ra khỏi tay Hiên Viên Hạo Thành. Thở dài, nói: “Mẫu hậu nói không thể loạn chạm những thứ trong phòng có phải không?”

Dùng sức gật gật đầu: “Đúng vậy!”

Bị lừa, tiếp tục: “Kia Hạo Thành có biết loạn chạm là gì sao?”

Dùng sức nghĩ nghĩ, lắc đầu.

“Là được, Hạo Thành không biết loạn chạm là cái gì sao lại không cho Tịch nhi cái ghế? Cho nên, có phải Hạo Thành nên đem ghế cho Tịch nhi hay không.” Một chút cũng không ngượng ngùng lừa người khác, giờ Tô Mộ Tịch gạt người có chút thành tựu nghiện.

“Nhưng mà… Nhưng mà…” Vì sao hắn cảm thấy Tịch nhi nói không đúng ?

“Không được nhưng mà, mau đưa ghế cho ta, bằng không Tịch nhi không làm thê tử của huynh đâu.” Tô Mộ Tịch hai tay chống nạnh, không tin vật nhỏ ngươi dám không theo.

Vừa nghe Tô Mộ Tịch nói như vậy, Hiên Viên Hạo Thành lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn buông tay.

Tô Mộ Tịch ôm ghế, lập tức đi đến đẩy bồn hoa xuống đất: “Choảng” một tiếng bồn hoa rơi xuống mặt đất. Tô Mộ Tịch vì không đứng vững cũng ngã xuống hét to “A” một tiếng. Hiên Viên Hạo Thành chạy tới nâng Tô Mộ Tịch lên“Tịch nhi, muội có đau không, người tới a!” Người bên ngoài đương nhiên cũng nghe thấy, không bao lâu hoàng hậu nương nương liền vào, nhìn thấy bồn hoa trên mặt đất: “Không phải không cho các ngươi loạn chạm hay sao? Người có bị sao hay không?”

“Mẫu hậu, Tịch nhi bị té xuống đất, người mau để người ta nhìn xem Tịch nhi.” Lôi kéo tay Tô Mộ Tịch thổi thổi khắp nơi, vừa nghe mẫu hậu hỏi lập tức trả lời.

“Lưu thái y, mau vào giúp Tịch nhi xem một chút.” Cô nương này bình thường rất văn tĩnh, sao có thể loạn chạm vào bồn hoa kia?

Lưu thái y đi vào bắt mạch cho Tô Mộ Tịch: “Tiểu thư, có thấy nơi nào đau không?”

“Ta không sao, làm phiền Lưu thái y.” Thấy mấy người sốt ruột khiến Tô Mộ Tịch có chút băn khoăn, đành phải cúi đầu thành thật trả lời.

“Đứa nhỏ này, bình thường im im lặng lặng , lúc này sao lại giống như hầu tử thế? Bồn hoa kia có gì đẹp?” lúc này hoàng hậu giống như đang giáo dục khuê nữ nhà mình.

Tô Mộ Tịch thấy Lưu thái y còn chưa có phản ứng, chỉ thân thiết xem xét thân mình mình, nóng nảy chớp mắt: “Mẫu hậu, Tịch nhi biết sai rồi, Tịch nhi chỉ ngửi thấy bồn hoa thơm quá, muốn nhìn một chút bên trong có cái gì?” Nói xong, học bộ dáng Hiên Viên Hạo Thành ngày thường làm sai sự, cúi đầu trạc ngón tay.

“Thơm, chỉ là một chậu thanh tùng mà thôi, làm sao có thể có mùi?” Hoàng hậu vừa nghe xong liền kỳ quái .

Lưu thái y nghe xong Tô Mộ Tịch nói, mới tiêu sái đến bồn hoa bị bể nát xem kỹ. Cầm thứ ở dưới bồn hoa lên cẩn thận nghiên cứu, cuối cùng đưa tới trước mũi ngửi một chút, sắc mặt đại biến: “Nương nương, thỉnh ngài để Thành hoàng tử cùng Tô tiểu thư rời đi nơi này, thần có việc bẩm báo.”

“Vận Nhiễm, mau, mang Thành nhi cùng Tịch nhi đi xuống, Lưu Mẹ ngươi đi tìm Quý công công gọi Hoàng Thượng đến.” Nhìn thần sắc Lưu thái y, hoàng hậu nương nương đã đoán được này bên trong bồn hoa khẳng định có vấn đề.

Tô Mộ Tịch thấy mục đích đạt được, nhẹ nhàng thở ra, cùng Hiên Viên Hạo Thành trở về Thần Hi cung.

Hiên Viên Hạo Thành cùng Tô Mộ Tịch vừa rời đi,mặt Lâm Ánh Nguyệt lập tức lạnh xuống, bộ dáng thân thiết vừa rồi liền biến mất: “Lưu thái y, ngươi thành thật trả lời bản cung, bên trong bồn hoa này rốt cuộc có thứ gì.”

Lưu thái y sợ tới mức quỳ trên mặt đất, kinh sợ đáp: “Nương nương, bên trong bồn hoa có phân lượng xạ hương rất lớn.”

“Cái gì? Xạ hương, thứ đó mùi rất nồng, bản cung ở trong này lâu như vậy sao không có khả năng ngửi thấy.” Lâm Ánh Nguyệt biến sắc, xạ hương này cho vào bao lâu? Nàng và các cung nhân đều không phát hiện, sự việc thật không tầm thường.

“Hoàng hậu nương nương, mặc hương bên trong là dược phẩm cực kỳ quý hiếm, thành phần lại cho nhiều hơn xạ hương bình thường rất nhiều. Xạ hương này lại được trộn lẫn cùng bùn đất trong bồn hoa, hỗn hợp cùng một chỗ khiến người ta không dễ phát hiện. Nếu không phải hôm nay Tô tiểu thư vô tình đánh vỡ bồn hoa, cho dù vi thần tiến vào nơi này, ngây ngốc vài canh giờ cũng không thể phát hiện.” Lưu thái y trả lời thật cẩn thận.

“Hoàng hậu, làm sao vậy?” Hiên Viên Vinh Hi vừa hạ triều, ngay cả tấu chương đều chưa kịp xem đã nghe Lưu Mẹ nói Quan Sư cung xảy ra chuyện.

Lâm Ánh Nguyệt khom người hành lễ: “Nô tì tham kiến Hoàng Thượng.” Lập tức nói với Hiên Viên Vinh Hi chuyện vừa rồi, Hiên Viên Vinh Hi nghe xong mặt không chút thay đổi hỏi: “Lưu thái y, ngươi xác định bên trong bồn hoa có xạ hương?”

“Quả thật là xạ hương, vi thần không dám nói dối.” Lưu thái y quỳ trên mặt đất, sao một cái vừa hỏi xong lại đến một cái.

“Được, thật giỏi, người Quan Sư cung lá gan càng lúc càng lớn.” Lúc này Quan Sư cung cao thấp chỉ sợ đều biết việc này, muốn tìm kẻ làm sợ không có khả năng. Bọn họ dám thả xạ hương đương nhiên đã sớm chuẩn bị lúc bị người điều tra ra. Hiên Viên Vinh Hi nghĩ trong lòng liền lạnh giọng nói với Quý công công nói: “Đi gọi mọi kẻ tiếp xúc qua bồn hoa này đến, trẫm tự mình thẩm vấn, nhớ rõ một cái cũng không thể bỏ xót.”

“Vâng, nô tài đi làm.” Quý công công mang theo hai tiểu thái giám đi xuống .

“Hoàng hậu, nàng cũng mệt mỏi đi nghỉ ngơi trước đi! Chuyện nơi này giao cho trẫm xử lý. Lưu mẹ, mang hoàng hậu nương nương đến Long Tường cung.” Quan Sư cung này phải kiểm tra lại trên xuống dưới.

Lâm Ánh Nguyệt biết, trên mặt Hiên Viên Vinh Hi càng là bình tĩnh thì phát hỏa càng lớn. Người thả xạ hương này khẳng định là tra không được, nhưng chàng nhất định sẽ để tất cả mọi người nhớ rõ, Quan Sư cung không phải là nơi bọn họ có thể tùy tiện tính kế. Chàng làm việc, nàng luôn luôn yên tâm, hơi hơi hành lễ: “Hoàng Thượng lo lắng, thần thiếp cáo lui trước.” Nói xong liền lui xuống. Chuyện hậu cung vốn là chuyện nàng quản lý, nhưng việc này lại là hoàng đế Hiên Viên hoàng triều đến làm.

Thần Hi cung, từ Quan Sư cung trở về Hiên Viên Hạo Thành không cùng Tô Mộ Tịch nói chuyện nhiều, vẫn chu cái miệng, Tô Mộ Tịch nói với hắn nói hắn cũng không để ý. Hiên Viên Hạo Thành cố ý bên trong nho nhỏ oán niệm: mẫu hậu đều nói không cần loạn chạm vào trong phòng gì đó Tịch nhi còn chạm vào, lúc này nàng bị thương nhất định rất đau, nhưng là hiện tại không thể để ý nàng, vạn nhất lần sau nàng còn không nghe lời làm sao bây giờ? Hôm nay nhất định phải Tịch nhi nhận sai, mình mới có thể để ý nàng, bằng không lần sau vạn nhất Tịch nhi giống tiểu Linh Nhi như vậy té bị thương chân làm sao bây giờ? Hắn vừa mới nghĩ liền sợ hãi.

Tô Mộ Tịch gặp Hiên Viên Hạo Thành không để ý tới chính mình, cười cười biết tiểu gia hỏa này khẳng định bởi vì chuyện vừa rồi tức giận. Mặc kệ có phải hay không trí lực bình thường, Hiên Viên gia đặc hữu chủ nghĩ đại nam tử vẫn lộ ra. Tô Mộ Tịch ra vẻ đáng thương lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành quần áo, nói: “Hạo Thành, Tịch nhi xin lỗi là Tịch nhi sai lầm rồi, ngươi không cần không để ý tới Tịch nhi được không?” Tô Mộ Tịch ủy khuất, vì sao nàng còn phải xin lỗi, nàng làm như vậy đều là vì tốt cho Hạo Thành. Quên đi, thành toàn một chút hắn ít chủ nghĩa đại nam nhi đi!

Hiên Viên Hạo Thành thế này mới dùng mặt đối với Tô Mộ Tịch, vẻ mặt tiểu đứng đắn hỏi: “Tịch nhi thật sự biết sai lầm rồi?”

“Ân, Tịch nhi biết sai lầm rồi, Hạo Thành nói cái gì đều đúng.” Tô Mộ Tịch giờ khắc này vì sao cảm thấy chính mình mới là ngốc? Quên đi, bình thường khi dễ hắn nhiều như vậy thứ, lúc này làm cho hắn thực hiện được một lần.

“Ân, Tịch nhi biết thì tốt rồi. Kia, Tịch nhi có hay không nơi đó đau đau, đau ở đâu nói nói Thành nhi cho ngươi thổi thổi sẽ không đau.” Nói xong, lôi kéo Tô Mộ Tịch trên tay hạ lật xem, chu phấn nộn cái miệng nhỏ nhắn nơi này thổi thổi nơi đó thổi thổi .

Tô Mộ Tịch từ hắn làm ầm ĩ, trên mặt tràn đầy ý cười, thấy hắn thổi này thổi kia trong lòng đều giống thả cái tiểu ấm lô giống nhau. Không chịu khống chế hỏi: “Hạo Thành, nếu có một ngày ta không để ý tới ngươi, ngươi hội làm như thế nào?”

Lập tức dừng lại thổi thổi động tác, hốc mắt hồng hồng nhìn Tô Mộ Tịch: “Tịch nhi vì sao không để ý tới Thành nhi, Thành nhi là làm sai chuyện gì sao?” Hiên Viên Hạo Thành nhìn Tô Mộ Tịch bộ dáng, giống một cái bị chủ nhân vứt bỏ con chó nhỏ bộ dáng rất đáng thương.

Nàng đánh cái cách khác mà thôi, tiểu tử kia dùng kích động như vậy sao? “Hạo Thành, ta chỉ là nói nếu, nếu có một ngày ngươi chọc ta tức giận, ta không để ý tới ngươi ngươi hội làm như thế nào?”

Nguyên lai là nếu nha! Tịch nhi tức giận đương nhiên muốn hỏi Tịch nhi thế nào mới không tức giận, nghiêng đầu hỏi:“Tịch nhi, vậy ngươi muốn Thành nhi làm như thế nào ngươi mới không tức giận sao?”

Ách, quên đi, nàng cảm thấy này hóa khẳng định là ở giả ngu, cư nhiên biết như vậy hỏi nàng. Dỗi cánh tay thân đến Hiên Viên Hạo Thành trước mặt, mệnh lệnh nói: “Tiếp tục thổi, Tịch nhi tay đau quá.”

Lập tức đã quên vừa rồi, khẽ kéo qua Tô Mộ Tịch thủ, chu phấn nộn cái miệng nhỏ nhắn tiếp tục thổi. Nhìn Hiên Viên Hạo Thành thật cẩn thận vì chính mình thổi bộ dáng, Tô Mộ Tịch trong lòng giống có trăm ngàn con kiến tại cắn cắn, không chịu khống chế ngẩng đầu tiến đến Hiên Viên Hạo Thành trước mặt, nhẹ nhàng hôn của hắn khuôn mặt nhỏ nhắn một chút. Lập tức, Tô Mộ Tịch lấy lại tinh thần, bụm mặt chạy ra. Nàng, nàng làm cái gì vậy? Hạo Thành, Hạo Thành hiện tại mới bảy tuổi, nàng hiện tại thân mình cũng mới sáu tuổi…

Hiên Viên Hạo Thành bị Tô Mộ Tịch động tác biến thành ngơ ngác ngồi ở bàn đu dây thượng, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại vuốt chính mình bị hôn địa phương ngây ngô cười. Tuy rằng không biết Tịch nhi làm như vậy là có ý tứ gì? Hắn rất thích nga, ngơ ngác ôm ngực, nó vì sao đập nhanh như vậy? Đứa nhỏ này bị Tô Mộ Tịch đùa giỡn …

Quan Sư cung, quý công công đem mọi người đều tụ tập lại một chổ. Hiên Viên Vinh Hi nhìn đến đám người đang quỳ, cười lạnh một cái, thản nhiên nói: “Phòng vẽ bồn cảnh bên trong phát hiện có xạ hương, là các ngươi bên trong ai làm, hắn tự mình rõ ràng, trẫm cũng lười phí tinh lực đi thăm dò. Người tới, đem những người này tha xuống, mỗi cái đánh một trăm bản đuổi ra khỏi hoàng thành. Quan Sư cung lí lí ngoại ngoại cung nữ cùng thái giám, toàn bộ đều thay đổi hết, một cái cũng không lưu. Hàn Thương, việc này giao cho ngươi, ngươi tự biết nên làm như thế nào chứ.” Hàn Thương là nội vệ thống lĩnh quân, Hoàng đế bên ngoài tâm phúc.

“Nặc, thần cái này đi làm.” Nhìn sắc mặt như hàn băng Hoàng Thượng, Hàn Thương biết Hoàng Thượng lần này là thật nổi giận, không dám nhiều lời tiếp chỉ liền lui xuống.

Công đạo hoàn Quan Sư cung chuyện, Hiên Viên Vinh Hi về tới Ngự thư phòng đem cung nữ thái giám tất cả đều bình lui, khinh hoán thanh: “Thiển Tường, ngươi đi ra, trẫm có việc công đạo.”

“Thiển tường tham kiến Hoàng Thượng.” Hắc y nam tử xuất hiện tại Hiên Viên Vinh Hi trước mặt, quỳ xuống nghe chỉ.

“Phái người đi theo những cung nữ thái giám trẫm đuổi khỏi cung, xuất hiện khả nghi liền theo dỗi.” Tại Quan Sư cung hạ lâu như vậy xạ hương cư nhiên không có người phát hiện, phía sau màn người quả nhiên cao minh.Trực tiếp hỏi không tra đuợc, từ trong bóng tối làm, hắn cũng không tin phía sau màn nhân hội không giết người diệt khẩu. Lập tức giống như nghĩ tới cái gì, Hiên Viên Vinh Hi lại công đạo nói: “Đúng rồi, Thiển Tường ngươi tìm hai cái khinh công tốt ám vệ nhìn chằm chằm Tử Kim cung.” Mặc dù cảm thấy khả năng không lớn đến Dạ nhi, nhưng nhìn chằm chằm luôn tốt. Dù sao nguyệt nhi nếu không thể lại mang thai, như vậy ích lớn nhất đó là hắn .

“Nặc.” Thiển tường nhận được ý chỉ, liền lặng yên không một tiếng động ly khai.

Tử Kim cung, nghe được tiểu thái giám truyền quay lại tin tức, Hiên Viên Hạo Dạ liền ngồi ở ghế trên suy nghĩ. Tại sao có thể như vậy? Hắn hôm qua đi Quan Sư cung thỉnh an thời điểm hoàn hảo tốt, chuyện gì đều không có phát sinh? Như thế nào mới một ngày công phu liền bị phát hiện ?

Không bao lâu, Vi mama liền đi đến: “Hoàng tử, ngươi không phải nói Quan Sư cung hết thảy như thường sao? Như thế nào liền bị phát hiện Ngươi có biết chúng ta mất nhiều khí lực, thật vất vả mới tại Quan Sư cung xếp vào một cái người của chúng ta, hiện tại toàn xong rồi.”

Hiên Viên Hạo Dạ cau mày, suy nghĩ nửa ngày mới trả lời: “Ta hôm qua đi còn hết thảy như thường, ta cũng không biết vì sao hội như vậy? Sự tình nếu bại lộ,mama, chúng ta có phải hay không muốn giết kia cung nữ diệt khẩu?”

Vi mama sắc mặt trầm xuống: “Hoàng tử, ngươi rất thiếu kiên nhẫn. ( Nàng ) đã nói, không thể động cái kia cung nữ Hoàng Thượng hiện tại khẳng định phái người đi theo , chúng ta động thủ ngược lại kinh động Hoàng Thượng.”

“Nhưng là, nếu kia cung nữ đem chúng ta nói ra làm sao bây giờ?” Hiên Viên Hạo Dạ vẫn là lo lắng, nếu xảy ra chuyện, phụ hoàng đã biết, hắn cho dù xong rồi.

“Hoàng tử, ngươi còn rất nghĩ đến rất đơn giản ( nàng ) nếu dám làm như thế, tất nhiên đã chuẩn bị nếu bị phát hiện.” Vi mama đối Hiên Viên Hạo Dạ có chút thất vọng, tuổi không nhỏ, tâm quả thật đủ ngoan, nhưng mà trong lòng nhưng không có bao nhiêu mưu tính. Nếu không phải ( nàng ) tại, Dạ hoàng tử có thể thuận lợi đi lên ngôi vị hoàng đế sao?

Hiên Viên Hạo Dạ cúi đầu: “Là ta nghĩ đến không chu toàn.”

Thấy hắn cúi đầu, Vi mama cũng không nói nhiều, chỉ chuyển giao ( nàng ) nói trong lời nói: “Hoàng tử, ( nàng ) nói hiện tại Quan Sư cung chuyện nếu bị phát hiện, chúng ta lại không thể lại có cơ hội tại Lâm Ánh Nguyệt nơi đó xuống tay. Nàng mang thai là chuyện sớm hay muộn, hiện tại quan trọng nhất là theo Tô Mộ Tịch trên người xuống tay, bằng không, làm cho Lâm Ánh Nguyệt đản hạ hoàng tử, ngôi vị hoàng đế ngươi vĩnh viễn đều đăng không lên rồi. Không đảm đương nổi hoàng đế, ngươi dùng cái gì cho mẫu phi ngươi báo thù?”

“Ta…” Hắn nhưng thật ra tưởng tới gần Tô Mộ Tịch kia nha đầu căn bản không thể tiến hơn, mỗi một lần đi tìm nàng, đều ăn không ít giận, nàng căn bản không thấy chính mình

“Nàng không thấy ngươi, hoàng tử không biết dùng đừng phương pháp thấy nàng sao? Nàng tuổi còn nhỏ, nếu có người thường xuyên tại nàng trước mặt đề ngươi cùng Thành hoàng tử bất đồng, nàng tự nhiên sẽ thiên hướng ngươi. Việc này ta sẽ đi làm, còn lại liền xem hoàng tử chính ngươi.” Nói xong, Vi mama liền lui xuống.

Hiên Viên Hạo Dạ ngồi ở chỗ cũ ánh mắt ám ám, Tô Mộ Tịch, bổn hoàng tử nhìn ngươi có thể trốn ta trốn tới khi nào?

Đọc truyện chữ Full