Thời điểm Tô Mộ Tịch mang thai tháng thứ tám, Lưu thái y bắt mạch đã xác định là thai song sinh. Tin tức này truyền ra, người trong cung coi nàng như búp bê sứ mà chăm sóc rất cẩn thận. Hiên Viên Hạo Thành biết chuyện này thì ăn không ngon ngủ không yên, luôn bên cạnh trông chừng Tô Mộ Tịch không rời nửa bước, còn khẩn trương hơn cả Tô Mộ Tịch đang mang thai. Nửa tháng sau, quầng thâm dưới mắt hắn càng rõ rệt.
Hoàng hậu nương nương nghe được tin này, bắt đầu chọn người đỡ đẻ. Kinh nghiệm đỡ đẻ của những người này là tốt nhất, quan trọng hơn hơn là những người đó có kinh nghiệm đỡ đẻ cho thai đôi, cũng có thân phận đáng tin cậy. Mỗi người đều được tuyển chọn cẩn thận, được an bài nơi ở kín đáo ít có cơ hội tiếp xúc với người ngoài.
Đỗ Chính Liên biết tin này, hai mắt sáng lên, rốt cuộc cũng đợi được thời cơ để ra tay. Ban đêm, trời tối đen như mực, Đỗ Chính Liên dựa vào võ công dễ dàng chạy tới chỗ ở của nhóm người đỡ đẻ. Thổi mê hương vào trong phòng, đưa tay lên thử gõ cửa, xác định người bên trong đã ngủ say hết, lúc này mới mở cửa tiến vào. Mang theo một người đỡ đẻ gần mình nhất đến một chỗ yên lặng trong cung thì dừng lại.
Nghe được tiếng động, Hiên Viên Hạo Dạ mở cửa ra: “Chủ nhân, người đến rồi, mau để bà ấy xuống.” Đỗ Chính Liên nhìn hắn, ném người xuống đất: “Hắt nước vào mặt nàng, hỏi rõ tên tuổi và chỗ ở, trong nhà còn có những ai.”
“Vâng, chủ nhân yên tâm.” Hiên Viên Hạo Dạ nói xong, Đỗ Chính Liên liền ẩn mình trong chỗ tối. Hiên Viên Hạo Dạ lấy một chén nước hắt trên mặt người đỡ đẻ thì nàng lập tức tỉnh lại. Nhìn thấy Hiên Viên Hạo Dạ, hoảng sợ lập tức hành lễ, cũng không nghĩ ra tại sao mình lại ở đây: “Nô tỳ tham kiến Dạ hoàng tử.”
Hiên Viên Hạo Dạ cũng lười biếng liếc mắt nhìn nàng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Thưa Dạ hoàng tử, nô tỳ tên là Đỗ Nam.” Dạ hoàng tử hỏi cái này để làm gì?
“Nhà ở đâu?” Hiên Viên Hạo Dạ nâng mắt, lại cùng họ với cậu hắn, còn có một cái tên buồn cười như thế.
“Nô tỳ tiến cung từ nhỏ, không có nhà cũng không có người thân.” Dạ hoàng tử hỏi vậy, có phải muốn nàng hại đứa bé trong bụng Thành hoàng tử phi không? Càng nghĩ nàng càng cảm thấy có khả năng này.
“Ừ, được rồi.” Ánh mắt Hiên Viên Hạo Dạ chợt lóe, không nói gì nữa. Đợi một lát cũng không thấy Dạ hoàng tử nói tiếp, Đỗ Nam ngẩng đầu. Lập tức Hiên Viên Hạo Dạ dùng một tay bóp chặt cổ Đỗ Nam, một tiếng “ Răng rắc” vang lên, hai mắt Đỗ Nam mở to ngã trên mặt đất.
Đỗ Chính Liên từ chỗ tối đi ra đã là khuôn mặt của Đỗ Nam vừa ngã dưới đất. Lạnh lùng nhìn thi thể trên mặt đất: “Dạ nhi, xử lí gọn gàng, ta về chỗ của các ma ma đỡ đẻ trước để tránh có người phát hiện sẽ làm hỏng kế hoạch.” Giọng nói của Đỗ Chính Liên cũng giống Đỗ Nam y như đúc.
Hiên Viên Hạo Dạ gật đầu: “Chủ nhân đi nhanh đi, Dạ nhi sẽ quăng cái xác nàng xuống giếng cạn trong cung, không ai có thể phát hiện ra.” Hắn đã sớm chuẩn bị tốt vì ngày hôm nay. Hi sinh có một người mà có thể hoàn thành đại sự. Đỗ Nam đúng không? Vì đại nghiệp của bản hoàng tử mà chết, ngươi nên cảm thấy may mắn.
Đỗ Chính Liên trở về nơi ở của các ma ma đỡ đẻ, cũng là khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, hơn nữa các nàng mới ở cùng nhau không lâu nên cũng không phát hiện nàng không phải Đỗ ma ma.
Lúc Tô Mộ Tịch mang thai tháng thứ chín, bụng đã to đến mức không nhìn được chân, mà cũng do mang thai nên chân nàng sưng to ngay cả giầy cũng không đi vừa. Ngày hôm đó, Hiên Viên Hạo Thành chăm chỉ xoa bóp chân cho Tô Mộ Tịch: “Tịch nhi, thoải mái không? Thành nhi có nên mạnh tay chút nữa không ?” Thì ra mang thai lại khổ như vậy, về sau sẽ không để Tịch nhi mang thai nữa.
“Ừm, thoải mái lắm.” Tô Mộ Tịch nhìn vẻ mặt ân cần của Hiên Viên Hạo Thành, cười cười trả lời. Chốc lát sau, Tô Mộ Tịch liền ôm bụng, cảm giác được từng cơn co rút đau đớn thì tính tính ngày, Tô Mộ Tịch lên tiếng nói: “Hạo Thành, nhanh đi gọi ma ma đỡ đẻ đến, Tịch nhi sắp sinh rồi.” Tô Mộ Tịch vừa nói xong, cảm giác bụng càng đau hơn.
Hiên Viên Hạo Thành ra vẻ bình tĩnh đứng lên: “Tịch nhi, đừng sợ, ta luôn ở bên cạnh nàng và con.” Khi nói chuyện đã không còn vẻ ngây ngô như trước, lại lộ ra vẻ kiên định làm Tô Mộ Tịch bất tri bất giác gật đầu. Khi lấy lại tinh thần thì cả người đã nằm trên giường, không còn nhìn thấy bong dáng của Hiên Viên Hạo Thành đâu nữa.
Không lâu sau, Hiên Viên Hạo Thành đã trở lại, cầm khăn lau mồ hôi trên mặt Tô Mộ Tịch, cảm thấy thật đau lòng, vì sao hắn không thể chịu đau giúp Tịch nhi. Cố nén cảm giác đau lòng, Hiên Viên Hạo Thành để Hoa Ngữ và Xảo Tâm chăm sóc Tô Mộ Tịch, hắn có việc quan trọng hơn cần làm. Thời gian này nhóm người của hoàng huynh không có động tĩnh gì, nhất định muốn làm cho bọn họ lơi lỏng thiếu cảnh giác. Hắn không thể không cẩn thận, tuy các ma ma đỡ đẻ là do mẫu hậu tự tuyển chọn nhưng hắn vẫn không yên tâm, sợ trong mấy người đỡ đẻ có người của Hiên Viên Hạo Dạ.
Hiên Viên Hạo Thành hôn một cái lên trán Tô Mộ Tịch rồi mới đi ra ngoài, vừa ra ngoài cửa phòng đã thấy sáu ma ma đỡ đẻ đã đến. Hiên Viên Hạo Thành ngăn các nàng lại, kiểm tra kĩ từng người một thấy không có vấn đề gì mới cho các nàng đi vào. Đỗ Chính Liên mừng thầm, đi lướt qua bên người Hiên Viên Hạo Thành. Hắn đột nhiên ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, tuy rất nhẹ nhưng vẫn có thể gửi được, Hiên Viên Hạo Thành cảm thấy mùi hương này giống y hệt mùi hương ngày ấy hắn ngửi được trên người cung nữ gặp ở ngự hoa viên, liền lớn tiếng kêu lên: “Ngươi đứng lại, không cho phép ngươi vào.” Cho dù hắn phán đoán sai, cũng mặc kệ nàng có phải người của hoàng huynh hay không, hắn cũng không thể mạo hiểm để nàng đi vào.
Trong lòng Đỗ Chính Liên cả kinh, ngốc tử này muốn làm gì? Nàng làm như chính mình không nghe thấy gì cứ tiếp tục đi vào. Hiên Viên Hạo Thành thấy nàng không dừng lại thì càng hoài nghi, bước nhanh lên giữ chặt tay nàng, cố chấp nói: “Ta nói, ngươi không được đi vào.”
Ánh mắt Đỗ Chính Liên chợt lóe, vội kêu to: “Thành hoàng tử, xin người đừng náo loạn, hoàng tử phi sắp sinh rồi nên nô tỳ phải đi vào để đỡ đẻ.” Đáng chết, ngốc tử này nói giỡn sao, nàng không đi vào thì làm sao có thể giết chết nghiệt chủng kia.
Hiên Viên Hạo Thành giữ chặt tay nàng không chịu buông, đúng lúc này thì hoàng thượng, hoàng hậu nương nương và Hiên Viên Hạo Y nghe cung nữ bẩm báo liền vội vàng đến đây. Nhìn thấy Hiên Viên Hạo Thành giữ chặt tay một ma ma đỡ đẻ không để nàng vào thì Lâm Ánh Nguyệt đi qua nói: “Thành nhi mau buông tay, để nàng đi vào hỗ trợ, không được ngang bướng.”
Lúc này Hiên Viên Hạo Thành mới phát hiện, đúng vậy! Ở trong mắt mọi người hắn chính là một đứa nhỏ không hiểu chuyện nên giờ tất cả đều nghĩ hắn đang náo loạn. Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, hai mắt sáng lên: “Mẫu hậu, quốc sư gia gia nói người đỡ đẻ cho Tịch nhi chỉ có thể là năm người, không thì sẽ gặp chuyện không may.” Quốc sư gia gia, tuy ngươi rất đáng ghét, nhưng cho dù ngươi nói cái gì thì phụ hoàng và mẫu hậu nhất định sẽ tin.
Quả nhiên khi nghe Hiên Viên Hạo Thành nói lời này, Lâm Ánh Nguyệt liền lên tiếng: “Vậy ngươi đừng vào, đứng ở bên ngoài đi!” Lời nói của quốc sư không thể không tin, dù bên trong chỉ có năm người đỡ đẻ chắc cũng không có gì đáng ngại.
Đỗ Chính Liên nhìn thấy Hiên Viên Vinh Hi và Lâm Ánh Nguyệt đã hơn mười năm không gặp, phải hết sức kiềm chế mới che dấu được hận ý trong mắt, hết sức bình tĩnh hành lễ: “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ cảm thấy như vậy không ổn, theo quy củ thì người đỡ đẻ của hoàng tử phi phải là sáu người không thể thiếu bất cứ ai. Hơn nữa, nô tỳ vào có thể hỗ trợ rất nhiều việc.” Chết tiệt, tiện nhân này lại dám ngăn cản nàng, đáng lẽ năm đó nàng phải độc chết nàng ta và Hiên Viên Hạo Thành.
Lâm Ánh Nguyệt nhướn mày: “Lời của bản cung còn cầm một nô tỳ như ngươi dạy bảo sao? Đứng ở bên ngoài đi, đừng cản trở các cung nữ đi vào.” Quy củ, hừ, rất nhiều quy củ của triều đình Hiên Viên đã bị phá hỏng, giờ thêm một lần thì có làm sao?
Đỗ Chính Liên đứng ở một bên càng sốt ruột, tiện nhân đáng chết. Đỗ Chính Liên thầm mắng ở trong lòng, hiện tại nàng cũng không dám làm gì. Nàng nghĩ không ra vì sao Hiên Viên Hạo Thành không để cho nàng đi vào. Nếu nàng biết là do mùi hương nàng thích nhất thì nhất định sẽ tức đến hộc máu. Đỗ Chính Liên là người cực kì yêu thích các loại hương liệu nên khi tắm thường pha vào trong nước, hơn nữa những hương liệu nàng dùng đều là loại tốt nhất. Tuy một tháng rồi nàng chưa dùng nhưng mùi hương cũng không thể hoàn toàn bay mất trong thời gian ngắn như vậy được.
Thấy mẫu hậu đồng ý, Hiên Viên Hạo Thành quay đầu nhìn khắp cả phòng. Từ lúc đến Hiên Viên Vinh Hi cũng chưa nói câu gì, nhìn Hiên Viên Hạo Thành thì cảm thấy con mình có chỗ nào đó không giống trước kia. Cách nói chuyện vẫn giống trước nhưng hắn có cảm giác trong lời con nói có mục đích khác. Giống như bây giờ, nếu là trước kia hắn đã ầm ĩ muốn đi vào thì lúc này mặt mũi khẩn trương nhưng cũng không có hành động gì khác. Kinh nghiệm nhiều năm quan sát vẻ mặt các đại thần nói cho hắn biết hắn không hề nhìn nhầm, chờ Tịch nhi sinh xong phải nói chuyện cẩn thận với Thành nhi.
Nghe được giọng Tô Mộ Tịch đau đớn kêu to, lại nhìn chậu nước được bưng ra. Tay Hiên Viên Hạo Thành nắm chặt thành quyền, trong lòng lại lo lắng không thôi, nhưng cũng không thể làm gì.
Tử Kim cung, Hiên Viên Hạo Dạ cũng nhận được tin Tô Mộ Tịch sinh con. Đi tới đi lui ở trong phòng, mẫu phi thuận lợi vào phòng đỡ đẻ đi! Nhất định phải xử lí đứa bé trong bụng Tô Mộ Tịch. Khoan đã, nếu mẫu phi cũng muốn giết chết Tô Mộ Tịch thì sao? Không, không đâu. Không được, hắn phải đến Thần Hi cung một chuyến mới được.
Vừa mới đi ra đến cửa đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Cổ Như Lâm: “Hoàng tử muốn đi đâu?”
“Cút ngay.” Hiên Viên Hạo Dạ không chút lưu tình đẩy ngã Cổ Như Lâm rồi vội vàng rời đi. Cổ Nhữ Lâm ngẩng đầu thì nhìn thấy vẻ trào phúng trên mặt Tư Vũ và Tư Tinh. Trong lòng thầm hận Hiên Viên Hạo Dạ, ngươi đối với ta vô tình thì cũng đừng trách ta đối với ngươi vô nghĩa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân
Chương 69
Chương 69