Edit: Giang Tròn
Hai ngày sau, Quý công công được Hiên Viên Vinh Hi sai đến Thần Hi cung mời Hiên Viên Hạo Thành đến thư phòng. Quý công công đưa người đến thì lập tức đóng cửa thư phòng rồi lui ra ngoài. Hiên Viên Hạo Thành cúi người hành lễ: “ Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
Hiên Viên Vinh Hi đứng dậy, kéo Hiên Viên Hạo Thành lên: “ Thành nhi, mau đứng lên, không có người ngoài con không cần làm như vậy.” Đứa con này của hắn đã được Tịch nhi dạy bảo thật tốt, trước kia khi con nhìn thấy hắn và Nguyệt nhi thì liền nhào vào lòng bọn họ. Như vậy cũng tốt, sẽ làm cho hắn gần gũi với Thành nhi hơn, nhưng dù sao Thành nhi cũng là người của hoàng thất, không thể ở trước mặt người ngoài mà quy củ cơ bản cũng không có.
“Phụ hoàng…..” Hiên Viên Hạo Thành đứng lên, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mái tóc đen của Hiên Viên Vinh Hi đã có những sợi tóc bạc. Trong ngực đau ê ẩm, rốt cuộc phụ hoàng đã phải nỗ lực bao nhiêu vì triều đình Hiên Viên và bọn họ? Phụ hoàng mới bốn mươi tuổi nhưng nhìn qua chẳng khác nào người đã năm mươi tuổi. Mà bản thân mình lại không thể giúp gì được cho người.
“Thành nhi…..” Hiên Viên Vinh Hi muốn hỏi Hiên Viên Hạo Thành vì sao lại khác thường như thế nhưng nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của hắn thì không thể mở miệng hỏi. Dù Thành nhi có điểm gì khác đi chăng nữa thì vẫn là con của Hiên Viên Vinh Hi hắn. Tuy hắn cũng mong Thành nhi có thể trở nên thông minh để thay hắn tiếp quản giang sơn nhưng Tịch nhi đã sinh cháu trai cho hắn.
Hiên Viên Hạo Thành hiểu rõ Hiên Viên Vinh Hi đang nghĩ cái gì, hắn biết hôm Tịch nhi sinh thì phụ hoàng đã biết hắn không giống lúc trước. Nên hôm nay hắn mới đứng ở nơi này. Nhưng nên nói thế nào cho phụ hoàng biết về chuyện thảo dược hắn đã ăn? Nếu không nói thì hắn không thể xin phụ hoàng điều động người cho hắn.
“Thành nhi, con nói cho phụ hoàng biết vì sao hôm ấy con không chịu cho ma ma đỡ đẻ đó đi vào, có phải con phát hiện điều gì khả nghi không?” Trong lòng bình tĩnh hơn hắn mới lên tiếng hỏi.
Hiên Viên Hạo Thành suy nghĩ một lát rồi nói : “ Phụ hoàng, trên người ma ma đó dùng một loại hương liệu rất quý giá, không phải một ma ma bình thường có thể mua được nên Thành nhi rất lo lắng không muốn cho nàng đi vào.” Chuyện hắn ở ngự hoa viên cũng ngửi thấy mùi hương này trên người một cung nữ không cần thiết phải nói ra. Hai người khác nhau nhưng dùng chung một loại hương liệu không phải là chuyện hiếm thấy. Nhưng nếu một người trong vòng mấy ngày lại thay đổi một bộ dạng khác thì ai nghe được cũng không thể tin.
Hiên Viên Vinh Hi cười cười, thấy cách nói chuyện và giọng nói của Hiên Viên Hạo Thành không còn ngây ngô như trước mới lên tiếng nói tiếp: “ Thành nhi, con không giống lúc trước.” Trước kia chắc Thành nhi không chú ý tới điều này, rốt cuộc điều gì đã khiến Thành nhi thông minh hơn? Lẽ nào…….
Đột nhiên Hiên Viên Hạo Thành quỳ xuống, lo lắng nói: “ Phụ hoàng, Thành nhi đã ăn thảo dược mà quốc sư đã nói cho phụ hoàng biết.” Phụ hoàng có tức giận không?
Hai mắt Hiên Viên Vinh Hi mở to, đứng nguyên tại chỗ rất lâu mới thở dài nói: “ Thành nhi, con đã biết khi ăn vào sẽ để lại hậu quả, vì sao con làm như vậy? Ngay cả quốc sư cũng không rõ sẽ xảy ra chuyện gì sau một năm ăn thảo dược kia, sao con còn dám ăn?”
“ Thành nhi không sợ, con chỉ muốn bảo vệ mọi người. Con muốn trở nên thông minh cho dù một năm sau có xảy ra chuyện gì.” Hắn nói rất nhỏ nhưng trong mắt đầy vẻ kiên quyết. Mặc kệ phải chịu hậu quả gì, chỉ cần lưu lại cho hắn cái mạng để hắn và Tịch nhi có thể vui vẻ sống bên nhau suốt đời là được rồi.
Hiên Viên Vinh Hi cũng không nói nhiều, tuy hắn rất đau lòng nhưng đây là lựa chọn của con, chỉ cần một năm sau con không hối hận là được. Một năm có thể làm rất nhiều chuyện, Thành nhi, con đừng để phụ hoàng thất vọng.
Hiên Viên Hạo Thành thấy phụ hoàng không nói gì thêm thì lên tiếng nói: “ Phụ hoàng, người có thể cho con mượn người của phụ hoàng một thời gian không?” Hắn phải điều tra rõ ràng chuyện ma ma đỡ đẻ, hắn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Ma ma ấy và cung nữ hắn đã gặp có quan hệ gì? Thậm chí hắn còn nghi ngờ không biết ma ma và cung nữ ấy có tồn tại hay không?
Hiên Viên Vinh Hi đặt vào trong tay Hiên Viên Hạo Thành một khối ngọc bội: “ Trần Ngao, ngươi ra đi.” Không lâu sao, một hắc y nam tử xuất hiện quỳ gối trước mặt Hiên Viên Vinh Hi, lúc này hắn mới nói tiếp: “ Sau này ngươi hãy nghe theo mệnh lệnh của Thành nhi.” Không ai biết ngoại trừ ám vệ, Hiên Viên Vinh Hi còn bồi dưỡng một nhóm tử sĩ.
Hiên Viên Hạo Thành cũng không hỏi nhiều: “ Thành nhi tạ ơn phụ hoàng.” Chỉ sợ đây là người cuối cùng bên người phụ hoàng.
Đỗ Chính Liên trở về Ảnh môn, vừa vào phòng đã thấy Lãnh Kì Duệ ngồi bên cạnh bàn. Thấy Đỗ Chính Liên đi vào thì rót cho nàng một ly trà: “ Sư muội, uống ly trà đi!”
Đỗ Chính Liên cầm ly trà uống một ngụm: “ Tại sao sư huynh lại ở đây?” Đỗ Chính Liên nhẹ nhíu mày, hành động lần này nàng cũng không nói cho Lãnh Kì Duệ thì sao hắn có thể chờ ở chỗ này?
“ Mới ở bên ngoài về, có việc tìm sư muội nên đợi ở đây.” Lãnh Kì Duệ thản nhiên nói.
“ À, hiếm khi sư huynh có chuyện muốn hỏi, huynh nói đi, Liên nhi mà biết thì sẽ nói cho huynh.” Không phải muốn hỏi một tháng này nàng đi đâu chứ? Namnhân này luôn như vậy, thật đáng ghét. Nếu không phải có chuyện nhờ hắn thì nàng cũng không thèm ở Ảnh môn.
“ Năm đó, con huynh chết không liên quan đến muội đúng không?” Trong khoảng thời gian này hắn đã đi điều tra chuyện năm ấy. Càng điều tra hắn càng cảm thấy thật đáng sợ. Trước kia hắn chỉ cảm thấy nàng rất tùy hứng vì yêu mà dùng chút mưu kế nhưng khi con hắn chết thì hành vi của nàng càng vượt qua sức tưởng tượng của hắn, thủ đoạn của nàng càng ngày càng độc ác và đê tiện.
Vẻ mặt Đỗ Chính Liên hơi mất tự nhiên nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “ Không quan hệ gì đến muội.” Nàng không sợ, năm đó nàng giết chết đứa bé kia rồi đổ tội cho nữ nhân ấy thì nàng cảm thấy sư huynh đã nghi ngờ mình. Chuyện này sư huynh hỏi muộn mười mấy năm thôi, nàng đã sớm nghĩ sẽ nói gì nên nàng không sợ.
“Thề, muội thề đi, nếu muội nói dối thì Dạ nhi vĩnh viễn sẽ không ngồi lên ngôi vị hoàng đế, muội nói, muội nói đi……..” Lãnh Kì Duệ có chút kích động, nhất định phải bức Đỗ Chính Liên thừa nhận. Chỉ cần nàng thừa nhận thì hắn mới có thể thừa nhận năm đó chính mình rất ngu xuẩn. Hổ dữ không ăn thịt con, vì sao năm đó hắn lại không tin lời nàng?
Trong lòng Đỗ Chính Liên hốt hoảng, có phải sư huynh đã gặp được nữ nhân đê tiện kia không ? Không đâu, năm đó nàng đã phái người đi giết nữ nhân đó, sư huynh không thể gặp nàng. Nhìn thẳng vào mắt Lãnh Kì Duệ, thề, sao nàng có thể nói ra lời đó, tâm nguyện lớn nhất cuộc đời này của nàng là Dạ nhi có thể lên ngôi hoàng đế, khi đó mình sẽ là thái hậu nên sao nàng có thể thề. Hai mắt ửng đỏ nhìn Lãnh Kì Duệ: “ Sư huynh, không liên quan đến Liên nhi, tính tình nữ nhân đó thế nào huynh không biết sao? Nàng là nữ tử hồng trần, huynh cũng biết người nàng yêu nhất chính là bản thân mình.”
Lãnh Kì Duệ cũng không nói gì nhiều, đứng dậy đi ra cửa. Đột nhiên hắn quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Đỗ Chính Liên, trong lòng hắn biết mình nên làm gì. Quyết định quay lại phòng, ôm Đỗ Chính Liên vẫn còn chưa hết kinh ngạc lên giường, kéo màn che màu trắng xuống, bên trong tràn đầy xuân sắc. Trước hết phải khiến nàng tin tưởng mình sau đó sẽ phản bội nàng để nàng cũng nếm trải cảm giác khi bị người khác lừa gạt.
Kích tình qua đi, Đỗ Chính Liên nằm ở trên người Lãnh Kì Duệ: “Sư huynh, huynh xấu lắm.”
Lãnh Kì Duệ cười mờ ám: “ Phải không? Muội không thích?” Dịu dàng nhìn Đỗ Chính Liên: “ Liên nhi, vừa rồi xin lỗi muội, ta không nên nghi ngờ muội. Bây giờ muội đã là người của ta, ta nhất định sẽ giúp Dạ nhi ngồi lên ngôi vị hoàng đế.”
“ Thật sao?” Đỗ Chính Liên ngẩng đầu hôn lên môi Lãnh Kì Duệ.
Lãnh Kì Duệ gật gật đầu…….
Đỗ Chính Liên vội hỏi: “ Sư huynh, lệnh bài của môn chủ có thể cho Liên nhi mượn không?” Nếu làm môn chủ, nàng cũng không cần phải dựa vào sư huynh. Nếu sư huynh đồng ý thì thật tốt, nếu không nàng lại lãng phí “Mê hương”.
Lãnh Kì Duệ để Đỗ Chính Liên gối lên tay mình, quả nhiên, nhưng hắn cũng không phải thằng ngốc. Thở dài, nhẹ nhàng nói: “ Sư muội, muội đã quên môn quy của Ảnh môn sao? Muội có chuyện gì thì cứ nói với ta, ta sẽ giúp muội.”
“ Liên nhi chỉ muốn thử huynh thôi, sao trông huynh có vẻ sợ hãi như vậy?” Đỗ Chính Liên cúi đầu, hai mắt lạnh lùng, có chuyện gì nói cho ngươi, nói đùa à, ta đã không còn tin tưởng ngươi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Chính Liên đã thức dậy. Mà Lãnh Kì Duệ hãy còn ngủ trên giường, không hề có dấu hiệu muốn tỉnh, sau khi Đỗ Chính Liên mặc quần áo xong thì cầm đoản kiếm kề vào cổ Lãnh Kì Duệ. Đang chuẩn bị ra tay thì bị người khác ngăn lại: “ Sư bá, xin người đừng giết sư phụ, cứ để sư phụ ngủ như vậy, chờ khi Dạ hoàng tử lên ngôi hoàng đế thì người hãy thả hắn đi.” Sư phụ trúng “Mê hương” của sư bá, nếu không có người khiến sư phụ cảm động hay thuốc giải của sư bá thì mãi mãi không thể tỉnh dậy. Sư phụ đã từng cứu hắn, hắn không thể để người chết trước mặt hắn, hơn nữa một người đã ngủ say thì sẽ không thể làm hỏng chuyện của bọn họ.
Đỗ Chính Liên nhìn Lãnh Kình Thương một lát rồi thu hồi kiếm, không phải nàng tốt bụng, chỉ là nàng không thể đắc tội với nhóm người Lãnh Kình Thương. Tuy những người này ham quyền thế nhưng bọn chúng đều do một tay Lãnh Kì Duệ đào tạo, nhất định sẽ có chút tình cảm. Đưa lệnh bài của môn chủ: “Lãnh Kình Thương, bây giờ bản môn chủ ra lệnh cho ngươi, cho dù dùng phương pháp gì cũng phải trộm được bản đồ bố trí binh lực của triều đình Hiên Viên ở Tô phủ.” Bản đồ bố trí binh lực của triều đình Hiên Viên gồm hai bản, một bản nằm trong tay hoàng đế, một bản giao cho Tô thừa tướng. Chỉ cần lấy được bản đồ thì có thể thực hiện bước tiếp theo.
Lãnh Kình Thương quỳ xuống: “ Lãnh Kình Thương nhất định hoàn thành nhiệm vụ.” Trộm bản đồ không phải là việc khó.
“ Đi đi.” Trong mắt Đỗ Chính Liên đầy ý cười nhìn lệnh bài môn chủ trong tay, quả thật là đồ tốt. Chỉ cần Tô gia làm mất bản đồ thì đây là tội liên lụy đến cửu tộc. Chỉ cần bọn chúng chết hết trong ngục thì bản thân mình sẽ độc chết Hiên Viên Vinh Hi. Rồi sẽ đem bản đồ bày bố binh lực giao cho Mạc quốc, Hiên Viên Vinh Hi sẽ mất một nửa binh lực, dựa vào binh lực của ca ca giúp Dạ nhi lên ngôi hoàng đế nhất định không thành vấn đề. Chờ Dạ nhi làm hoàng đế, nàng sẽ gả nha đầu Hiên Viên Hạo Y kia đến Mạc quốc để hòa thân thì chiến tranh sẽ dừng lại, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch. Tất nhiên bản đồ này nàng cũng phải sửa đôi chỗ, nếu Mạc quốc đổi ý thì nàng cũng không sợ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân
Chương 71
Chương 71