Đối với học sinh mà nói, tiểu học tỉnh có một thông lệ vô cùng thiếu đạo đức, trường nhà người ta chỉ tổ chức họp phụ huynh một lần sau mỗi đợt thi giữa kỳ, mà trường mình lại có đến hai lần, giữa kỳ một lần cuối kỳ một lần, nói hay ho là liên hệ mật thiết với quý phụ huynh. Nhưng đám học trò chỉ cảm thấy cả nghỉ đông lẫn nghỉ hè đều không được yên thân, chờ người lớn xử đẹp đi, các bạn trẻ à!
Nhưng sư đoàn trưởng Thạch nào được nghỉ nhiều, đã vậy còn phải dành thời gian cho dịp lễ tết và đoàn tụ với gia đình, mỗi năm có thể tham gia một lần trong bốn lần họp phụ huynh là tốt lắm rồi. Vốn lần này hắn không định tham dự, song lại bị câu nói “Đừng quên đi họp phụ huynh” đầy tự hào của con trai và chủ nhiệm lớp hấp dẫn, nên quyết định đi thử xem có chuyện gì.
Kết quả, lúc đến trường học và cầm phiếu điểm trên tay, Thạch Lỗi tức thì hóa đá như cái tên của hắn.
Thành thật mà nói, cho dù Thạch Nghị tiếp tục thi thố tệ lậu, đứng nhất khối từ dưới đếm lên hay trực tiếp nộp giấy trắng, hắn cũng chuẩn bị tâm lý thừa nhận rồi. Nhưng với thành tích hiện tại, sờ sờ trái tim, thời điểm đánh nhau cũng chưa đập nhanh vậy đâu. Dụi dụi mắt, chưa tới bốn mươi không đến mức lão thị đâu nhỉ? Sau khi xác định toàn thân mình đều khỏe mạnh, Thạch Lỗi rốt cuộc cũng tiếp nhận được cái kết quả hạng mười toàn khối, hạng ba trong lớp này!
Đây là lần tiên con mình thi giỏi đến thế, hắn, hắn phải làm sao đây? Sư đoàn trưởng Thạch dẫu đứng dưới mưa bom bão đạn cũng không hề nao núng, thế mà giờ chân lại khẽ run, hắn thấy mình sắp đứng hết nổi rồi, lập tức ngồi xuống, vững vàng đóng đinh trên ghế, không hề nhúc nhích, tạo dáng núi Thái Sơn. Dáng người thẳng băng hệt như một ngọn giáo, cực kỳ gương mẫu.
An Thừa Trạch tiếp tục đứng nhất như thường lệ, giáo viên chủ nhiệm cũng chẳng lấy làm lạ, chừng nào hắn tụt xuống hạng nhì mới đáng lo. Tuy nhiên, thành tích của Thạch Nghị khiến chủ nhiệm suýt lên cơn đau tim, tìm mọi cách xác nhận với các giám thị coi thi, mãi tới khi xác định Thạch Nghị không hề quay bài mới nghi ngờ dụi dụi mắt, lật bài thi ra, quả nhiên vừa nắn nót vừa sạch đẹp, một lời phê sai cũng không có, hạng mười toàn khối thật rồi.
Vì thế trong buổi họp phụ huynh, mấy bài thi của Thạch Nghị được mang ra làm gương, từ thành tích đến chữ viết, từ chữ viết đến bài thi, khen từ đầu tới đuôi, không sót chỗ nào. Cuối cùng còn quyết định mời sư đoàn trưởng Thạch lên trao đổi một chút kinh nghiệm giáo dục con cái và chia sẻ bí quyết thành công giúp học sinh kém trở nên xuất sắc với các vị phụ huynh khác.
Thạch Lỗi sửng sốt, lúc bảo hắn tới họp phụ huynh có nhắc gì tới chuyện phát biểu đâu! Hắn đã chuẩn bị tinh thần bị phê bình, sao lại bắt hắn phát biểu, thật là…
Thạch Lỗi bất đắc dĩ đứng trên bục giảng, trước kia nói chuyện với cấp dưới trong quân doanh chưa bao giờ luống cuống, hiện giờ đối mặt với ánh mắt mong đợi của một đám phụ huynh, sư đoàn trưởng Thạch cảm thấy mình đứng không vững nữa. Hắn dạy không được thì mặc kệ Thạch Nghị, nếu mang phương thức giáo dục sai lầm này nói cho các phụ huynh khác hại họ dạy hư con, vậy lại càng sai hơn.
Nhưng không nói không được, thế là sư đoàn trưởng Thạch hạ quyết tâm: “Giáo dục con cái phải dứt khoát và quyết tâm, tiếc con thì không bắt được sói (1), không nỡ cho roi vọt thì không có thành tích tốt. Trước khi tôi đã nói rõ với Thạch Nghị, nếu thi không tốt thì đánh gãy chân!”
Phụ huynh và giáo viên chủ nhiệm: “…”
Quá hung tàn, kinh nghiệm này hoàn toàn không đáng tham khảo.
Học sinh không có mặt trong buổi họp, Thạch Nghị lúc này hoàn toàn không biết ông ba nhà mình đang làm màu ầm ĩ cỡ nào, anh đứng trước cổng trường cầm phiếu điểm lắc lư trước mặt An Thừa Trạch một cách sung sướng: “Tớ thi được hạng mười toàn khối rồi, tối nay mình ngủ chung được chưa?”
Trong lòng An Thừa Trạch nảy ra một ý nghĩ quỷ dị, đánh giá Thạch Nghị từ trên xuống dưới một phen. Chỉ là một nhóc tiểu học 11 tuổi thôi, lông chưa mọc dài đâu, làm gì có chuyện biết nhiều thế được. Thế nhưng, cớ gì cứ khăng khăng đòi ngủ hài hòa với mình trên giường-đôi-có-hai-chăn vậy cà? Để đạt được thành tích tốt, khoảng thời gian này, Thạch Nghị hi sinh thì giờ chơi đùa, tan học về là lao vào học như điên, chương trình cấp một lại đơn giản, thành ra Thạch Nghị nước tới chân mới nhảy vẫn đạt kết quả tốt. Đương nhiên, đây cũng nhờ cái tính cố chấp với chuyện vụn vặt của Thạch Nghị, chỉ cần nhắm xong mục tiêu là lập tức xông về phía trước, chưa phá vỡ tường nam (2) tuyệt đối không quay đầu lại.
“Được rồi.” An Thừa Trạch nhún nhún vai, hắn trước giờ đều biết giữ lời, “Từ nay tôi ngủ với cậu. Nhưng trước đó, có phải cậu nên giải quyết vấn đề của mấy người kia không?”
Thạch Nghị quay đầu theo hướng ngón tay An Thừa Trạch, thấy Lâm Vạn Lý và Trình Phi dẫn hơn mười đàn em hùng hổ xông tới, quy mô khá lớn, tập hợp toàn bộ thủ hạ tâm phúc từ lớp một tới lớp năm trong trường, hơn nữa sắc mặt không vui cho lắm.
“Phản đồ!” Lâm Vạn Lý lên tiếng trước, “Lâu lắm rồi không đi chơi với tụi này, còn biến thành học sinh xuất sắc, phản đồ!”
60% học sinh kém đều tập trung tại đây, dùng ánh mắt đối địch nhìn cựu-lão đại của họ. Không sai, từ lúc Thạch Nghị lọt vào top 10, chúng nó đã vứt bỏ lão đại này rồi. Trước đây, Thạch Nghị cũng từng một lần đạt thành tích tốt, nhưng vẫn cùng chúng nó chơi đùa chứ không hề bỏ mặc, thi xong còn tức khắc đi tìm tên cao to tính sổ, dẫn dắt chúng nó tiến thêm một bước trên con đường thống nhất toàn trường. Vả lại, thành tích kiểu ấy thỉnh thoảng cũng có đứa đạt được, cùng lắm là thành tích tốt trong lớp thôi mà, không gây chú ý nhiều lắm. Nhưng hiện tại, thành tích của Thạch Nghị quá tốt, còn vì học tập mà nghỉ chơi với chúng nó. Quan trọng nhất là, lão đại biến thành học sinh gương mẫu từ đầu tới đuôi, chơi cùng lão đại mà học hành chẳng ra gì căn bản không ngóc đầu nổi trước mặt người khác, thử hỏi làm sao chúng nó không căm giận Thạch Nghị cho được?
Nhất thời, bè lũ tiểu đệ đồng thời hô to “Phản đồ”, kháng nghị thành tích của lão đại.
An Thừa Trạch nhướn mày, vỗ vỗ vai Thạch Nghị: “Gắng lên anh bạn, tôi nấu sẵn cơm chờ cậu.”
Thạch Nghị: “…”
“Lão đại, có phải về sau anh muốn làm học sinh ngoan với mọt sách, không muốn làm lão đại nữa đúng không?” Lần này Trình Phi rốt cuộc cũng giành được quyền nói chuyện với lão đại trước Lâm Vạn Lý.
“Cái rắm!” Thạch Nghị bị lũ đàn em đang sốt ruột làm loạn tới mức muốn nhảy dựng lên, “Dù thành tích bố mày có tốt mấy thì cũng là lão đại của tụi mày, tao bảo từ chức lúc nào, đứa nào dám đá tao? Không phục thì chiến, gọt chết cả lũ bọn bay.”
Lâm Vạn Lý bĩu môi: “Lão đại nói thật đi, anh đánh không lại An Thừa Trạch nên bị nó thu làm tiểu đệ rồi chứ gì?”
“Ai, ai nói tao đánh không lại!” Thạch Nghị hơi chột dạ, “Không phục thì lên đây, hôm nay phải dạy dỗ bọn bay một trận, mới bỏ mặc có mấy bữa mà bọn bay đã đòi nhảy lên nóc lật ngói rồi, muốn sa thải tao phải không?”
Vì vậy, vài đứa cao to tự nhận có thể làm lão đại nóng lòng muốn thử, dĩ nhiên đều bị Thạch Nghị đánh quay đơ hết. Chúng tiểu đệ bị uy phong của Thạch Nghị làm khiếp sợ, chẳng ai dám tiến lên nữa, nhưng vẫn có người không phục: “Thạch Nghị, có giỏi thì đánh với An Thừa Trạch một trận đi, anh thắng nó thì bọn này mới phục!”
Đứa lên tiếng là một đàn em hôm đó chứng kiến An Thừa Trạch quăng Trình Phi với Lâm Vạn Lý thành một cục, cũng coi như là tâm phúc của Thạch Nghị, khiến anh vừa nghe liền tức xì khói. Đang định túm người cho ăn đòn, An Thừa Trạch tưởng đã đi lại xuất hiện đằng sau Thạch Nghị, vỗ lưng anh: “Đánh một trận đi.”
Người Thạch Nghị hơi cứng lại, thời gian gần đây anh đã lĩnh hội sâu sắc thân thủ của An Thừa Trạch, quả thực rất mạnh, không cách nào thắng nổi, cũng không phải khiêm tốn mới nói thế. Có lẽ dựa vào sức mạnh có thể khống chế hắn, nhưng An Thừa Trạch cho mình cơ hội ấy sao?
Nhưng bấy giờ thủ hạ đã hô hào đòi đánh ngã An Thừa Trạch, anh chính là lão đại của tụi em vân vân, Thạch Nghị thật sự không đánh không được.
An Thừa Trạch cười cười, dạo này hắn cao hơn chút, nhưng chưa mất vẻ tròn trịa của trẻ con, nụ cười đọng trên gương mặt rạng rỡ nhờ được ngủ ngon, quả là càng ngắm càng yêu. Thạch Nghị nhìn nhìn, cảm thấy mình nên đấu với Tiểu Trạch một trận, nhưng chẳng hiểu sao nhìn An Thừa Trạch như vậy lại khiến lòng anh ngứa ngáy, ngứa tới mức muốn phân thắng bại với hắn.
Thế là đánh, hai người đánh vô cùng ngoạn mục, đứa chậm tiêu nhất trong lũ đàn em chung quanh cũng có thể nhìn ra những quyền cước kia mà dính vào người mình thì nhất định rất đau. Thạch Nghị rất mạnh, An Thừa Trạch lại càng không yếu, người tới người đi cực kỳ lợi hại. Trận quyết đấu ngang tay rốt cuộc cũng chấm dứt khi An Thừa Trạch không tránh thoát một quyền của Thạch Nghị, kế tiếp trúng một chiêu trong năm chiêu liên hoàn, kết quả An Thừa Trạch bị Thạch Nghị đánh ngã trên đất, xem như thua cuộc.
“Hay, hay quá! Thạch lão đại giỏi quá!” Chúng tiểu đệ không đề cập tới việc khai trừ lão đại nữa mà la hét tưng bừng, Lâm Vạn Lý với Trình Phi một lần nữa tặng Thạch Nghị ánh mắt sùng bái vì đã báo thù cho chúng nó.
An Thừa Trạch bị thương, khóe miệng hơi sưng, hắn đẩy Thạch Nghị ra, phủi bụi bặm trên người, vẫn bình tĩnh như cũ: “Tôi về đây.”
Học sinh giỏi vĩnh viễn không nhập hội với những đứa này được, Thạch Nghị bị các đàn em vây quanh, đoạt lại được ngai vàng lão đại, nhưng tâm trạng chẳng mấy vui vẻ. Chơi đùa mà đầu óc cứ nghĩ đâu đâu, thành ra mọi người đành tan cuộc sớm, trên đường về gặp Thạch Lỗi đang quay lại đơn vị. Chả mấy khi sư đoàn trưởng Thạch dịu dàng xoa đầu con trai, bảo tới hè sẽ thu xếp thời gian cho anh đi học kỹ xảo đấu vật phức tạp hơn, ấy vậy mà Thạch Nghị cũng chẳng vui.
Về nhà thấy An Thừa Trạch đang chờ cơm, khóe miệng có vết thương nhẹ do bị mình đánh, anh rốt cuộc nhịn không được phải hỏi: “Hồi nãy cậu nhường tớ đúng không?”
“Không có.” An Thừa Trạch dứt khoát phủ nhận, “Tôi yếu hơn cậu, không đứng lâu được nên mới không tránh thoát, thế nên ngày nào cũng dậy sớm tập thể dục đó thôi.”
Thạch Nghị nhòm cả buổi không bắt được nửa điểm sơ hở, cuối cùng cũng vui lên. Anh có chút xấu hổ khẽ đụng vào khóe miệng An Thừa Trạch, cúi đầu bảo: “Xin lỗi, tớ lỡ tay, cũng tại đám nhóc kia, bữa nào rảnh tớ đập cho mỗi thằng một trận.”
“Tôi thấy mà.” An Thừa Trạch gật đầu, hắn có thể bao dung với Thạch Nghị, nhưng không bao dung với lũ gây rối kia được, “Tới hè nhớ đánh đó.”
Thạch Nghị gật đầu, cực kỳ thiếu tình đại ca, cứ như vậy dồn tương lai của các tiểu đệ vào con đường bi kịch. Anh còn hưng phấn vì một chuyện khác: “Ba tớ bảo nghỉ hè đến chỗ ổng ở một thời gian để học đấu vật, tới lúc đó không cần dùng sức mạnh vẫn thắng được cậu.”
“Được, nhớ nhẹ tay nha.” An Thừa Trạch sờ khóe miệng, khí lực của Thạch Nghị thật sự không nhỏ, tương lai lâu dài chỉ e càng khó lường.
“Hắc hắc.” Thạch Nghị ôm chén cười ngu.
Tận đến giờ ngủ vẫn ngây ngô nhìn An Thừa Trạch, thấy Tiểu Trạch mặc áo ngủ ôm chăn gối tới ngủ chung, thân thể bỗng dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả, đặc biệt sung sướng. Anh vui vẻ tiến vào mộng đẹp, chỉ cảm thấy đêm nay ngủ ngon vô cùng, nhưng sáng sớm khi An Thừa Trạch gọi dậy, sao mình lại ôm chăn gối nằm dưới sàn vậy ta? Mông còn đau đau như bị đạp nữa chứ.
An Thừa Trạch bị đạp tỉnh tám lần trong đêm làm như không có gì mà rời giường gấp chăn, ý là tại Thạch Nghị ngủ xấu tướng nên tự lăn xuống, tuyệt đối không phải hắn đá.
—–
(1) Tiếc con thì không bắt được sói: câu này hẳn là của người Mông Cổ trên thảo nguyên. Mông Cổ thống trị Trung Quốc gần một trăm năm. Người Mông cho trẻ con mạo hiểm vào hang sói, một là, hang sói chật, trẻ con mới chui lọt, hai là rèn luyện lòng can đảm. Nếu người Mông o bế trẻ con như người Hán thì dân tộc Mông lụn bại từ lâu. Vậy nên trẻ con Mông Cổ lớn lên đứa nào cũng dũng mãnh.
Ý cả câu là, muốn đạt được mục đích thì phải trả giá xứng đáng. (maxreading)
(2) Tường nam: ý chỉ tường xây làm bình phong ở cổng, là kiến trúc truyền thống của TQ dùng để chắn tầm mắt người ngoài. Đại môn (cửa lớn) bên Trung Quốc thường xây dựng ở phía nam, vào thời trước, bên ngoài cổng lớn của những gia đình thế lực đều có tường bình phong, cho nên lúc ra ngoài sẽ đi vòng sang trái hoặc phải, đi thẳng sẽ đâm đầu vào tường nam!
Chưa đụng tường nam không quay đầu: ví von cho hành động cố chấp, không chấp nhận ý kiến phản đối của người khác. (baike)
2696811751882681212
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Bản Tính
Chương 18
Chương 18