Thời ấy, quan niệm trọng nam khinh nữ đặc biệt nghiêm trọng, nhà họ Quách gần như bán Quách Tiểu Hoa để em trai cô kết hôn, có lẽ không quá coi trọng cô con gái này. Xem bộ dạng khóc lóc của bà Quách, hẳn là đau lòng thật, nhưng vẫn tiếc số tiền khám bệnh cho Quách Tiểu Hoa. Bà ra vẻ khó xử, cuối cùng biến thành áy náy, song vẫn quyết định hi sinh con gái.
Đương nhiên, giờ những áy náy đó đều trở thành xấu hổ, mặt mũi dính đầy trà Chim gõ kiến, An Thừa Trạch bày tỏ mình thực sự không cố ý. Chẳng qua trong ấn tượng của hắn, một người mẹ dù thế nào cũng thương con mình nhất, ngay cả đôi mẹ con ác ôn kia cũng vậy, khi chứng kiến con trai cao lớn nhà mình bị huy hiếp, bà ta cũng bất chấp tất cả xông lên. Lòng mẹ bao la như biển cả, Liễu Như cũng thế, bà già kia cũng vậy, mẹ An Chí Hằng cũng thế, đáng tiếc luôn có trường hợp ngoại lệ.
An Thừa Trạch ho khan kịch liệt, nom mới thảm thiết làm sao, cứ như muốn ho cả buồng phổi ra vậy. Liễu Như bất đắc dĩ liếc An Thừa Trạch, khóe mắt giật giật, thằng bé này không phải cố tình đấy chứ.
Trời đất chứng giám, An Thừa Trạch chỉ ho để che giấu lúng túng, nhưng lúc phun trà thực tình là do quá hoảng hốt. Liễu Như hiểu con mình, Thạch Nghị lại hơi luống cuống, vội cầm lấy chai trà, không ngừng vỗ nhẹ lưng An Thừa Trạch, trong mắt tràn đầy ân cần, anh quả thực đã đặt người em trai này vào tâm khảm mà yêu thương.
Liễu Như thở dài, có đói đòn đến mấy cũng là con mình. Bèn lấy cuộn giấy thô trên đầu giường đưa cho bà Quách, giọng điệu mang theo xin lỗi: “Thật ngại quá, thằng bé đang bị cảm.”
Bà Quách lắc đầu, dùng tay áo lau mặt, không nhận cuộn giấy kia. Cho dù giấy vệ sinh thời đó tệ lậu tới mức có ném trong nhà vệ sinh công cộng thời nay cũng chẳng ai thèm xài, nhưng trong mắt bà Quách, đó vẫn là thứ vô cùng cao cấp, bà không nỡ dùng. Lâu lắm rồi bà không liên lạc với Quách Tiểu Hoa, những lần trước đó đều chỉ xin tiền, từ khi biết vợ chồng con gái thất nghiệp, bà Quách cũng không mặt dày đi vòi tiền con nữa. Ngược lại, bắt đầu từ cuối năm ngoái, con gái luôn nhờ người ta mang tiền về nhà, bà nhận ngay. Bà biết rõ con mình lấy tiền từ đâu, dĩ nhiên biết Liễu Như hiện tại rất có tiền, bà chỉ nhớ mang máng Liễu Như là bạn Quách Tiểu Hoa, cũng là công nhân nghỉ việc.
Khóc sướt mướt một hồi, thấy Quách Tiểu Hoa không phản ứng, y tá lại tới phàn nàn bọn họ quá ồn ảnh hưởng đến bệnh nhân khác, bà Quách đành cẩn thận rời đi, trước khi đi còn không quên dặn Quách Tiểu Hoa tiêu ít tiền thôi. Từ nãy tới giờ, ngoại trừ khóc lóc than thở con gái gặp phải kẻ xấu xa, còn lại không hề nhắc tới vấn đề ly hôn.
Quá dốt nát, quá ngu ngốc.
Quách Tiểu Hoa cũng không biết đáp lời mẹ mình thế nào, cô còn nhớ rõ, hồi nhỏ em trai bị con nhà người ta đánh bị thương, ba mẹ ôm em trai ngồi trước nhà đó khóc lóc om sòm đòi công bằng ra sao, lúc tới lượt cô thì cũng quan tâm, nhưng nào có chuyện đòi công bằng. Từ bé, cô đã luôn yêu thương em trai, có gì ngon thì thà nhịn đói cũng cho em ăn trước, giờ nó thậm chí còn chẳng đến thăm cô.
Nước mắt lăn xuống khóe mắt Quách Tiểu Hoa, cô lặng thinh không nói, chỉ khóc.
Liễu Như nâng tay lau nước mắt cho cô, khẽ nói: “Em đừng lo lắng tiền thuốc men, chỉ cần em còn đi làm, về sau trừ dần vào tiền lương là được.”
Vết thương của Quách Tiểu Hoa tuy nặng, nhưng đều là ngoại thương, tĩnh dưỡng một thời gian là ổn, không cần dùng thuốc mắc tiền, cũng chẳng cần giải phẫu, nói chung không tốn bao nhiêu, Liễu Như hiện tại cũng có chút tài sản, ít tiền thuốc vẫn chi được.
Nghe thế, Quách Tiểu Hoa càng khóc to hơn. Chồng đánh, mẹ chồng khi dễ, cha mẹ không đòi công bằng cho mình, em trai lại càng không quan tâm mình. Chỉ có người chị từng làm chung trong nhà xưởng cho cô công việc, cứu cô ra khỏi căn nhà kia, còn giúp cô trả tiền thuốc thang. Nếu cô có thể gượng dậy, sau này nhất định làm trâu làm ngựa cho chị Liễu, nhưng chồng với mẹ chồng có khả năng vẫn đến tìm chị Liễu gây phiền phức, ý đồ lừa gạt số tiền chị ấy khó khăn lắm mới kiếm được. Tối hôm đó, cô thấy hơi khó ở nên về nhà. Lúc mẹ chồng bảo cô uống thuốc, cô từ chối và thuật lại lời bác sĩ nói ban sáng, mẹ chồng lại lập tức cho rằng cô bị mệt mỏi quá độ do làm việc trong tiệm, muốn tìm Liễu Như đòi bồi thường. Quách Tiểu Hoa thật thà nhưng không ngốc, cô hiểu ý mẹ chồng, muốn ngăn cản, song không hiệu nghiệm. Vì thế, cô muốn lao ra tìm Liễu Như báo tin, kết quả bị chồng tóm lại đánh dữ dội, còn cột cô vào giường không cho ra ngoài, rồi hung hăng đổ thuốc vào miệng cô. Mẹ chồng lại bảo tính toán ngày thì hôm nay rất có thể mang thai, chồng liền xâm phạm bất chấp cô vùng vẫy. Khoảnh khắc ấy, tâm cô hóa tro tàn, chỉ cảm thấy cứ thế chết đi cũng tốt.
Cô cũng từng nghĩ đến cái chết khi nghe bà Quách nói, nhưng giờ cô chưa thể chết được. Nếu cô chết, chẳng phải nhà chồng càng có cớ lừa bịp tống tiền chị Liễu sao?
Quách Tiểu Hoa cầm khăn lau mặt, phát hiện nước mắt đã khô cạn, chỉ còn lại dấu vết phơi gió. Cô thả khăn xuống, nhìn Liễu Như nhẹ nhàng nói: “Chị Liễu, em muốn ly hôn.”
“Được.” Liễu Như mỉm cười.
…..
Ly hôn có đôi khi rất dễ dàng và đơn giản, tình huống của Quách Tiểu Hoa thuộc diện dễ, nhà chồng phản đối cũng vô dụng, chỉ cần cung cấp giấy xác nhận của bệnh viện là đủ cho gã đàn ông kia uống một bình rồi. Thế nhưng, Liễu Như cảm thấy Quách Tiểu Hoa cực khổ đến thế, ly hôn đơn giản vậy thì hời cho gã quá.
*uống một bình: ý là nhận được một bài học
Trong lúc cô mải suy ngẫm, An Thừa Trạch yên lặng móc một quyển Luật hôn nhân bản mới nhất ra, đây là quyển độc nhất ở nhà sách Tân Hoa mà An Thừa Trạch dùng tiền tiêu vặt mua được. Liễu Như nhìn An Thừa Trạch, im lặng nhận sách, cô phát hiện mình ngày càng không nhìn thấu con mình, nhưng vẫn có thể hiểu được hắn. Rõ ràng là một màn sương mù, nhìn không rõ trong sương có gì, nhưng vẫn thấy được chân tâm đằng sau nó.
Vẫn là con mình ngoan. Còn hiểu được tri thức chính là sức mạnh, rất thông minh.
Liễu Như lật cuốn sách dày cộm ra, nghiêm túc đọc từng trang, bạo lực gia đình, cưỡng ép quan hệ trong hôn nhân, giam giữ… Trong này xác định rõ rằng bạo lực gia đình là một trong những lý do ly hôn, hơn nữa nạn nhân có quyền yêu cầu người có hành vi bạo lực chịu trách nhiệm dân sự bồi thường tổn hại, ngoài ra còn có thể bị tạm giam, thậm chí gánh trách nhiệm hình sự. Bạo lực gia đình sẽ cấu thành tội can thiệp bạo lực vào tự do hôn nhân, tội ngược đãi, tội cố ý giết người và tội xúc phạm. “Tội ngược đãi” chịu mức án cao nhất là 2 năm, có thể tạm giam hoặc quản chế, nếu nạn nhân bị thương nặng hoặc tử vong thì phạt tù từ 2 đến 7 năm.
Liễu Như chống cằm xem từng trang Luật hôn nhân, tình huống như Quách Tiểu Hoa kỳ thực có thể tính là trọng thương, nếu cô truy cứu và tìm luật sư giỏi, chắc chắn có thể khiến gã bóc lịch hai năm. Nhưng Quách Tiểu Hoa chắc chắn không nhẫn tâm như vậy, cô đành khuyên Quách Tiểu Hoa đòi nhiều bồi thường một chút. Lật một hồi tự dưng bắt gặp mấy chữ “tội trùng hôn”, Liễu Như sửng sốt, đọc thật kỹ, rồi ra chiều nghiêm trọng.
*tội trùng hôn: vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng
An Thừa Trạch lẳng lặng rút lui khỏi phòng, ra tới cửa liền nhếch khóe miệng.
Trong thời gian Quách Tiểu Hoa dưỡng thương, chồng với mẹ chồng cũng tới bệnh viện quậy mấy bận, họ nghĩ đi tìm nàng dâu nhà mình về là chuyện đương nhiên, đi đâu cũng làm ầm ĩ được. Thậm chí gã đàn ông kia còn định đánh người tại bệnh viện, cuối cùng bị cảnh sát trực ban tại bệnh viện bắt tạm giam hai tối. Gây rối trong bệnh viện chưa đủ, còn toan ra tay với người vợ đang bị thương nặng, đây là cái loại gì vậy!
Không chỉ Liễu Như khuyên Quách Tiểu Hoa ly hôn, ngay cả bác sĩ y tá trực bệnh viện cũng nhìn không nổi, lúc thay băng cho Quách Tiểu Hoa, cô y tá tốt nghiệp trường vệ sinh căm phẫn nói cô mau mau ly hôn đi, cả anh cảnh sát kéo gã tới trại tạm giam hôm đó cũng phẫn nộ tỏ vẻ loại này không xứng làm đàn ông!
Có câu tam nhân thành hổ, miệng nhiều người xói chảy vàng, những thành ngữ ấy trong trường hợp này lại mang ý tốt. Với sự khuyên bảo của nhiều người, Quách Tiểu Hoa vốn còn đang dao động rốt cuộc trụ vững niềm tin, quyết định tố tụng ly hôn dưới sự trợ giúp của anh cảnh sát.
*tam nhân thành hổ: 3 người nói có hổ, thiên hạ cũng tin có hổ thật. Ngụ ý, một việc dù sai nhưng nhiều người tuyên truyền, lặp đi lặp lại thì cũng khiến người nghe tin theo
Thời điểm nhận được lệnh triệu tập của Tòa án, hai mẹ con triệt để choáng váng.
Nhờ những nhân chứng nhiệt tình gồm các bác sĩ y tá, cảnh sát trực ban và Liễu Như, cùng nhiều bằng chứng có lợi như giấy giám định thương tích bệnh viện cung cấp và những thương tổn chưa lành trên người Quách Tiểu Hoa, vụ án ly hôn kết thúc chóng vánh trong một tháng. Luật pháp yêu cầu chồng Quách Tiểu Hoa ly hôn, hơn nữa còn phải bồi thường chi phí thuốc men và tổn thất tinh thần cho Quách Tiểu Hoa. Do bản thân Quách Tiểu Hoa không muốn truy cứu trách nhiệm hình sự của chồng, nên gã tránh được một kiếp. Tuy nhiên, vì hiện giờ người trả tiền thuốc là Liễu Như, để phòng ngừa gã quỵt nợ, mà Quách Tiểu Hoa không tiền đồ cũng từ chối áp dụng thủ đoạn luật pháp, Liễu Như vừa ra khỏi Tòa liền thừa dịp này bắt gã và Quách Tiểu Hoa viết giấy nợ, tiền mỗi người tự trả cho Liễu Như, Liễu Như cũng sẽ không nương tay, không trả á, được thôi, vậy lấy nhà ra mà thế chấp. Đúng lúc căn nhà kia cũng gần tiểu học tỉnh và cửa tiệm của cô, đi bộ mất mười phút, chạy xe ba phút, còn được cung cấp hơi ấm, An Thừa Trạch không cần đốt than vào mùa đông nữa, dù hiện nay cơ bản đều do Thạch Nghị đốt…
Giày vò một trận, lại không có Quách Tiểu Hoa hỗ trợ, việc buôn bán ở Như Ký bị đình trệ, thường xuyên không mở cửa. Rốt cuộc vụ án cũng xử xong trước khi kỳ nghỉ hè chấm dứt, Quách Tiểu Hoa dưỡng thương thêm một tháng thì trở lại làm việc, Như Ký một lần nữa náo nhiệt. Hai mẹ con có ý đồ đến phá, song bị Thạch Nghị dọa sợ mất mật, cuối cùng để tránh mất nhà, bà già đành dùng tiền chồng lưu lại trả hết nợ, con dâu trưởng biết được lại khuấy động một hồi đại chiến gia đình, nhưng những chuyện đó đã không liên quan tới Quách Tiểu Hoa nữa.
Dưới sự giúp đỡ của Liễu Như, Tiểu Hoa rảnh nợ nhẹ thân dần nở nụ cười, giờ cô ở nhà Liễu Như, hai người phụ nữ sống chung phòng, người ngoài cũng bớt nói nhảm đi. Bởi Thạch Nghị luôn vây quanh An Thừa Trạch, còn ở nhà bọn họ, nên gần đây lại rộ tin đồn Liễu Như với Thạch Lỗi, nhưng số lần Thạch Lỗi lộ diện quá ít, một năm căn bản không xuất hiện bao ngày, lời đồn đãi cũng lan không nổi. Từ khi Quách Tiểu Hoa dọn vào sống chung với Liễu Như, lời đồn càng không thể lan truyền, Liễu Như tư thông với Thạch Lỗi thế nào được, chẳng lẽ thêm Quách Tiểu Hoa để chơi trò ba người sao?
Giải quyết xong chuyện Quách Tiểu Hoa, hết thảy đều xuôi chèo mát mái, nóng bức thối lui, Như Ký cũng buôn bán phát đạt hơn trước đây nhiều. Đảo mắt lại đến mùa đông, An Thừa Trạch và Thạch Nghị vượt qua năm tuổi, chào đón tuổi 13. Mà tiểu học thời này vẫn giữ chế độ năm năm, nên mùa thu này hai người sẽ lên cấp hai.
Trước đó, vẫn còn một chuyện lớn, đó là Như Ký thực sự quá đông khách, vẻn vẹn hai người Liễu Như Quách Tiểu Hoa cùng với cửa tiệm gần tiểu học này có vẻ cung không đủ cầu. Đến Tết, lúc tính toán lợi nhuận một năm, Liễu Như từng trải cũng muốn nhũn cả chân. Hồi trước, cô dựa vào năm vạn tiền đền bù nhà để mở tiệm, năm vạn khi đó đã là con số thiên văn. Nhưng hiện tại, riêng lãi ròng đã gần mười vạn.
Nhất định phải mở chi nhánh!
Chủ chi nhánh hiển nhiên là Quách Tiểu Hoa, hiện cô đã có tay nghề, tuy hương vị điểm tâm thủ công vẫn kém Liễu Như, nhưng cũng được khá nhiều người ưa thích. Liễu Như thuê thêm người, cảm thấy cô bé này rất an phận, nửa tháng sau liền yên tâm giao Như Ký cho Quách Tiểu Hoa quản lý, còn cô lại chạy đến Quảng Châu xem máy móc.
Cô đi rồi, nhóc to xác Thạch Nghị không thích hợp ở chung với Quách Tiểu Hoa tại nhà trệt, bèn dụ An Thừa Trạch đến nhà mình, nhà lầu không cần đốt than nha, lại vừa sạch sẽ vừa có bồn cầu tự hoại nữa chứ.
Điều cuối cùng đả động tới An Thừa Trạch, hắn thản nhiên liếc Thạch Nghị, xem như đã bị hấp dẫn. Nhà trệt tuy rộng nhưng trong hoàn cảnh Liễu Như vắng nhà, hắn vẫn mong được sống ở nơi có nhà vệ sinh sạch sẽ hơn. Hắn chịu đủ cái dạng nhà xí thô sơ rồi.
Một lần nữa “lừa” được An Thừa Trạch đến nhà mình, Thạch Nghị mừng rỡ xoa tay. Đã lâu không được ở riêng với Tiểu Trạch rồi, anh thật hoài niệm kỳ nghỉ hè sung sướng như chiêm bao hai năm trước.
Nhưng lần này An Thừa Trạch từ chối ngủ chung với Thạch Nghị.
“Sao không được, trước kia bọn mình vẫn ngủ chung đó thôi, ngày nào tớ cũng tắm rửa kỳ cọ lâu lắm đấy!” Thạch Nghị ấm ức, thân là người phương Bắc, vậy mà sang Đông còn phải tắm hàng ngày quả không dễ dàng gì. May trong nhà có máy nước nóng, bằng không sẽ tốn một khoản đáng kể đi tắm ngoài. Vì An Thừa Trạch mà trên thân một thằng con trai như anh lại thiếu vắng mùi mồ hôi và hôi chân, chẳng nam tính chút nào, nhưng Tiểu Trạch không thích, anh đành chịu vậy.
An Thừa Trạch nhìn cái giường mét rưỡi kia mà giật khóe mắt, mịa nó, sao giống y hai năm trước vậy? Hai năm trước Thạch Nghị 1m65, hai người nằm vừa vặn trên giường mà Thạch Nghị còn đạp tỉnh hắn tám lần, giờ Thạch Nghị 1m75, mình hắn ngủ giường này còn ngại nhỏ, thế mà đòi hai người ngủ. Lúc ngủ tại nhà hắn trước đó, nằm trên giường lò tự nhiên nên không sợ, hiện tại… ha ha, An Thừa Trạch không có ham mê bị đạp.
“Giường nhỏ quá.” An Thừa Trạch lạnh lùng cự tuyệt Thạch Nghị, rồi đi thu dọn phòng cho khách. Nhà Thạch Nghị có ba phòng ngủ, phòng ngủ chính dành cho Thạch Lỗi hiếm khi về nhà, một phòng của Thạch Nghị, còn lại là phòng cho khách. An Thừa Trạch mới ở phòng cho khách mấy đêm đã Thạch Nghị kéo lên giường mình, nhiều năm qua chưa hề có phòng riêng, thật vô nhân đạo hết sức. Giờ đây rốt cuộc cũng có được không gian riêng, trong lòng cũng hơi hơi vui vẻ.
Dù không ghét Thạch Nghị mà còn xem anh là người nhà, nhưng hắn vẫn thích có chút không gian. Hai năm qua quá phong phú và hạnh phúc, cảm giác của An Thừa Trạch lúc nhớ về kiếp trước rất nhạt nhòa, trừ việc Liễu Như qua đời vẫn khiến hắn đau lòng, ấn tượng với những người còn lại đều mơ hồ. Nhưng Thạch Nghị thì khác, quãng thời gian bị khi dễ đời trước cũng ngày một rõ ràng. Hiện tại ngẫm lại, lấy tình tình của Thạch Nghị lúc ấy, mình thực sự không bị thương tổn gì, cũng chưa bị đánh cái nào, chỉ suốt ngày bị người ta dẫn người chặn đường không cho về nhà, khi đó cảm thấy hận không chịu nổi, giờ càng nhớ càng thấy đáng yêu.
An Thừa Trạch chỉ thấy lạ một chuyện, chẳng lẽ Thạch Nghị không cần không gian riêng sao? Nói thế nào cũng là trẻ con đang tuổi dậy thì, đáng lẽ nên bắt đầu có ý thức không gian, thích giấu này nọ gạt người nhà mới đúng, sao Thạch Nghị vẫn thích quấn lấy hắn, vì hồi nhỏ thiếu tình thương chăng?
Thạch Nghị muốn chen vào phòng cho khách, nhưng giường trong đó còn nhỏ hơn, chỉ có mét hai. An Thừa Trạch tỏ vẻ nếu anh khăng khăng muốn chen lên, vậy hắn ngủ sofa, dẫu sao Thạch Nghị khẳng định chẳng nỡ để An Thừa Trạch ngủ sofa, sau cùng buộc phải thỏa hiệp thôi. Tối nằm trên giường hai người mà cứ trằn trọc, rõ ràng có thể lăn lộn trên giường, nhưng vẫn cảm thấy thiêu thiếu cái gì, Thạch Nghị dính giường liền ngủ lần đầu tiên nếm trải tư vị mất ngủ.
Trái lại, An Thừa Trạch đêm đó không bị ăn đá lại ngủ vô cùng ngon, đồng thời hạ quyết tâm sau này phải giữ nguyên như vậy, dù Liễu Như về rồi cũng thế. Dầu gì hiện nay họ cũng không thiếu tiền, có thể phá tường bên kia để xây thêm phòng nữa, như vậy lúc giải quyết xong giấy tờ, diện tích nhà còn rộng hơn.
Hắn đã 13 tuổi, trong nhà cũng đang dần khởi bước, hắn phải chăng cũng nên nghĩ cách kiếm tiền? Đáp án của An Thừa Trạch là, vẫn nên học xong cấp hai rồi tính. Khi ấy hắn đã 16 tuổi, vóc dáng cũng đủ cao, chứng minh thư có thể khai gian thêm hai tuổi rưỡi, thành niên có thể làm rất nhiều chuyện. Về phần vốn khởi đầu, chỉ cần tìm được lý do chính đáng thì dù hắn trực tiếp xin Liễu Như, Liễu Như cũng sẽ cho.
Hay chơi thêm ba năm nữa nhỉ? An Thừa Trạch cảm thấy bản thân thật sa đọa, thế mà chỉ muốn chơi đùa đến quên hết mọi thứ, nhất định là tại Thạch Nghị.
…..
“Nếu tớ lọt vào top 10 toàn tỉnh trong kỳ thi lên cấp hai, cậu phải ngủ chung với tớ!” Thạch Nghị nghiêm túc đàm phán với An Thừa Trạch.
“Miễn bàn.” An Thừa Trạch phất tay, tiếp tục đọc báo tiếng Anh, ngoại ngữ là thứ mà lâu không xem lại sẽ quên, có muốn chơi thêm ba năm cũng phải chăm chỉ ôn tập ngoại ngữ. Kiếp trước hắn biết bốn thứ tiếng Đức, Pháp, Anh và Nhật, nhưng giờ quên mất rất nhiều, quả là đau đầu mà. An Thừa Trạch đành mỗi ngày cố gắng nhớ lại, lúc đọc sách thường xuyên phiên dịch ra bốn thứ tiếng này, song không có ngữ cảnh nên cũng dần quên sạch, cuối cùng chỉ có thể cố gắng giữ vững trình độ tiếng Anh, sau này ôn lại mấy ngôn ngữ kia chắc cũng dễ. Hắn có chút muốn học cấp hai ở Bắc Kinh hoặc Ma Đô, đây là hai nơi phát triển mạnh nhất tại nội địa, ngữ cảnh tương đối phong phú, sách đĩa và phim giọng chuẩn cũng rất đáng mua.
*Ma Đô là biệt danh của Thượng Hải
“Tớ tắm hai lần một ngày, mỗi ngày cho cậu đánh một trận.” Thạch Nghị bắt đầu đánh mất quyền hành.
“Không bàn nữa!” An Thừa Trạch ngẩng đầu khỏi sách, trán vô thức nổi một sợi gân xanh, “Tôi không có sở thích ngược đãi!”
“Vậy… tớ đưa tất cả tiền tiêu vặt và tiền lì xì cho cậu nhé!” Lần này Thạch Nghị thực sự ra vốn gốc, anh biết An Thừa Trạch mê tiền kể từ lần bán pháo chung với nhau. Nhưng hắn chung quy vẫn còn nhỏ, Liễu Như sẽ không dung túng cho hắn nhiều tiền như vậy, nhưng tiền tiêu vặt căn bản không để hắn thiệt thòi, An Thừa Trạch hiện đã là “kẻ có tiền” trong tiểu học tỉnh. Có điều vẫn thua tiền lì xì của Thạch Nghị và sinh hoạt phí mỗi năm một nhiều lên mà Thạch Lỗi đưa. Quan trọng nhất là, Thạch Nghị chủ yếu ăn ở tại An gia, đại thể chẳng tiêu xài gì, Liễu Như chắc chắn không cần tiền của anh, kết quả đã tích cóp được số tiền cực lớn đột phá năm con số, khiến An Thừa Trạch lại được một phen hận kẻ lắm tiền.
“Cái này… miễn, không bàn nữa!” An Thừa Trạch gian nan lên tiếng, chống lại cám dỗ này khó quá đi mất. Đầu năm nay một vạn rất lớn, hơn nữa 17 tháng kể từ tháng 2 năm 93 đến tháng 7 năm 94 là thời điểm thị trường chứng khoán rớt giá, mà sau ngày 29 tháng 7 năm 94 sẽ có hai tháng tăng giá, hiện tại là cơ hội tốt để mua vào với giá thấp, tới lúc tăng giá là kiếm bộn. Một vạn một vạn… Khỏi bàn nữa, giấc ngủ quan trọng nhất.
“Vậy…” Thạch Nghị nhìn thấy một tia hi vọng, xoa tay nói, “Tớ nói ba đổi thành giường hai mét tư được không?”
“Thành giao.” An Thừa Trạch ngẩng đầu, sắc mặt có chút phấn chấn.
Do đó, khi sư đoàn trưởng Thạch rốt cuộc cũng được về nhà, phát hiện Liễu Như lại đi Quảng Châu, tâm tình đang siêu kém thì nghe thằng con phá sản muốn đổi giường, nhịn không được nhíu mày: “Mày nặng quá đè sập giường hay sao mà đòi đến hai mét tư?”
Thạch Nghị có phần hối hận vì không phá sập giường, đương nhiên chủ yếu là sợ ba phát hiện chân tướng liền lôi mình ra đập. Vì thế, anh nghiêm túc thương lượng với Thạch Lỗi: “Ba, giờ con cao quá, giường bắt đầu khó nằm rồi.”
“Cộp”! Sư đoàn trưởng Thạch nện đũa lên bàn: “1m75 mà cao cái gì? Lính quân doanh cao 1m9 mà vẫn phải nằm giường đơn kia kìa, có đứa nào yếu ớt như mày không, muốn ngủ thì tự mua đi, tiền cho mày xài hết rồi hả?”
Thạch Nghị lặng thinh, tiền anh quả thực đủ mua vô số giường, nhưng khoản tiền đó đã đổi họ, tuy vẫn nằm trong tay anh, nhưng đã sớm là tài sản riêng của An Thừa Trạch. Thạch Nghị biết dù đổi giường cũng không thể động vào tiền kia.
Lúc ăn cơm, An Thừa Trạch cũng có mặt nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng ăn. Có chút không hiểu sự cố chấp của nhóc đen nhẻm, sao cứ khăng khăng đòi chung phòng với mình.
Thạch Nghị không xin được tiền, Thạch Lỗi không gặp được Liễu Như, hai ba con như đôi gà trống bại trận, lớn gục đầu ủ rũ về đơn vị, nhỏ gục đầu tiu nghỉu trong phòng. Trong nháy mắt đó, An Thừa Trạch thực sự có xúc động đồng ý chen chúc với Thạch Nghị, nhưng hắn không nói ra, trong đầu chỉ mơ hồ xuất hiện một đoạn ký ức ngắn không rõ ràng, hắn cần hồi tưởng, cảm thấy hoàn cảnh có chút tương tự với tình huống trên.
Mấy ngày tiếp theo, Thạch Nghị xuất quỷ nhập thần, tan học liền mất dạng, hơn nửa đêm mới về, hôm sau trong mắt vương đầy tơ máu, rõ ràng ngủ không đủ lại còn cố nghe giảng, kiên trì làm xong bài tập. Nhìn bộ dáng ấy, An Thừa Trạch bỗng dưng hơi đau lòng.
Tối đó, hắn liền đi theo Thạch Nghị, kỳ thật Thạch Nghị rất cảnh giác, mấy hôm trước theo dõi đều bị anh cắt đuôi, nhưng thời gian này anh hơi mệt, thiếu thốn tinh lực, sau khi An Thừa Trạch giả vờ bị bỏ lại, anh lập tức buông lơi cảnh giác, để An Thừa Trạch theo tới tận đích.
Đó là một quán bar quần ma loạn vũ của xã hội đen thập niên 90. Thạch Nghị đi vào, nom có vẻ rất quen thuộc với gác cổng, sau đó đổi sang âu phục đen, thân hình cao lớn cùng nước da đen bóng khiến chẳng ai nhận ra anh chỉ là thiếu niên, một đứa trẻ 13 tuổi.
An Thừa Trạch quan sát từ xa, tìm kiếm từ giữa một lần, Thạch Nghị đang cùng những người khác đuổi người đi. Thân thủ Thạch Nghị rất tốt, chẳng những không bị thương, mà còn đánh chạy không ít người và nhận được bao đỏ. An Thừa Trạch vẫn nhìn, nhưng không ra mặt.
Mãi tới khi Thạch Nghị về nhà, theo thường lệ vào xem An Thừa Trạch, phát hiện hắn không nằm trên giường mới hoảng hồn, vội vàng chạy xuống tìm người.
An Thừa Trạch ngồi trên bồn hoa của tiểu khu, đầu óc hỗn loạn.
Nghĩ tới thời điểm mới vào quân doanh, hắn thỉnh thoảng sẽ phát tác phản ứng cai nghiện, trong phòng ngủ còn có người được An Chí Hằng dặn dò “chăm nom” hắn, những ngày đầu thực sự rất khổ sở. Sau khi phát hiện phản ứng cai nghiện đó, Thạch Nghị liền đề nghị cho An Thừa Trạch chuyển đến ký túc xá bọn họ, An Thừa Trạch quả quyết cự tuyệt.
Đại khái ba ngày sau đó, tên “chăm nom” hắn thuận lợi dọn ra, Thạch Nghị lại dọn vào. Mới đầu hắn cho rằng Thạch Nghị dựa vào quan hệ để chuyển vào, sau này mới biết lúc Thạch Nghị cầu cạnh sĩ quan hậu cần, anh phải lập quân lệnh trạng bảo đảm giành được hạng nhất tại tất cả hạng mục cá nhân trong lần diễn tập tiếp theo mới được phép chuyển vào săn sóc hắn.
An Thừa Trạch biết chuyện thì khiếp sợ không thôi, hắn với Thạch Nghị chỉ là hai đường thẳng song song, có một đoạn nghiệt duyên chẳng ai muốn vào thời điểm không nên gặp nhau, Thạch Nghị vốn nên hận hắn, vì sao lại muốn giúp hắn?
Khi đó hắn có hỏi Thạch Nghị, vì vậy người đàn ông ấy kéo tay hắn lên, cho hắn sờ vành tai anh, rồi nói lời kia.
—–
Đọc lại chương 24 để biết nội dung lời kia
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Bản Tính
Chương 31
Chương 31