TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thứ Nữ Thành Thê
Chương 37: Bạc hàng tháng

Editor: Búnn.

Tin tức Triệu Tình Lam khỏi bệnh Ninh Mặc Hiên đã nói cho người của Triệu gia biết, có điều điều khiến Triệu Tình Lam cảm thấy kỳ quái chính là, tại sao bao hôm của Chu thị, bên trong không có một ai, không có một người nào tới đây tìm mình, đúng ra, mình không dễ dàng gì mới khỏe lại, coi như là dựa vào mặt mũi, cũng nên có người tới xem mình mới phải chứ. Chẳng lẽ là có nguyên nhân khác? Nếu như mình đoán không sai thì hẳn là chuyện của mẫu thân rồi.

Một mình Triệu Tình Lam ngồi trong phòng của mình, lúc này Thúy Vũ cầm một ly trà mới pha vén màn màu xanh đi vào.

"Tiểu thư, người đang suy nghĩ gì vậy? Lại mất hồn như thế?" Bởi vì nhìn Triệu Tình Lam ngồi lẳng lặng một mình, Thúy Vũ đặt khay trà lên bàn, sau đó hỏi.

"Ta đang suy nghĩ, tại sao mấy ngày nay không có một ai tới quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của ta? Chẳng lẽ ta mới ngã bệnh mấy ngày mà họ đã quên mất ta rồi?" Triệu Tình Lam bưng ly trà cười nói.

"Điều này dĩ nhiên là không thể, tiểu thư lại đa tâm rồi." Thúy Vũ xuôi tay đứng một bên cười nói.

"Tay nghề của nha đầu em càng ngày càng tốt đấy, thoạt nhìn là tốn công học tập pha trà rồi." Triệu Tình Lam như có điều suy nghĩ nhấp một miếng trà cười nói.

"Tiểu thư nói đùa rồi, cũng chỉ là do nước thôi, cho nên mới có thể được như thế, được tiểu thư thích cũng đủ rồi." Mặt Thúy Vũ đỏ lên, cười nói.

Nhưng chỉ có Thúy Vũ mới biết mình tốn bao nhiêu thời gian: Thời gian học tập tay nghề pha trà, mấy ngày nay đúng là tốn không ít tinh hoa, tiểu thư cũng thường ra ngoài nếm thử, cũng không biết có phải người nọ cũng có cảm giác trà mình pha ngon hay không?

Có điều hiển nhiên là Thúy Vũ không muốn tiếp tục đề tài này với Triệu Tình Lam, vì vậy nói tiếp: "Tại sao đang yên đang lành tiểu thư lại muốn người ta tới quấy rầy cuộc sống của mình? Không có ai tới không phải là yên tĩnh hơn sao? Chẳng lẽ mấy ngày nay tiểu thư ở một mình một chỗ sinh ra cảm giác nhàm chán rồi?"

"Sự yên tĩnh trước cơn bão táp đó, em không hiểu. Sao bọn họ có thể bỏ qua cho ta chứ? Coi như ta không đi ra ngoài cũng có thể đoán được quang cảnh bên ngoài bây giờ là gì, e là lúc này Vạn An hầu phủ đã sớm rơi vào quang cảnh nước sôi lửa bỏng rồi. Làm sao bọn họ có thể không cảm thấy chuyện xảy ra là do mẫu tử chúng ta được? Mấy ngày nay em không nhìn thấy phụ thân chưa tới viện của ta lần nào sao? Dù nói thế nào ta cũng là nữ nhi ruột thịt của hắn, nhưng ngay cả bệnh của ta nặng thêm hắn cũng từng tới thăm." Thong thả nhấp thêm một hớp nước trà, Triệu Tình Lam cười nói với Thúy Vũ, có điều trong lúc nói những lời này, tay Triệu Tình Lam vẫn siết chặt ly trà, ngay cả ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Dầu gì mình cũng sống lâu mấy năm, tất nhiên là suy nghĩ nhiều hơn Thúy Vũ rất nhiều. Dù nói thế nào, mình cũng phải ra ngoài xem một chút, tốt nhất là có thể nghĩ biện pháp tới Khánh quốc công phủ xem mẫu thân một chút mới đúng, nói không chừng có thể bàn bạc ra kết quả.

"Thúy Vũ, ngày mai chúng ta tới Xuân Huy đường thỉnh an tổ mẫu đi, ta bị bệnh mấy ngày nay, vẫn chưa từng đi thỉnh an tổ mẫu. Nếu truyền đi, nói không chừng ta lại bị nói là bất hiếu, dù hiện tại ta không quan tâm những lời đồn đại nhảm nhí này, nhưng đây là chuyện ngoài mặt không làm không được." Triệu Tình làm hạ quyết định rồi nói. Nếu không phải là người khác tìm mình thì mình đi tìm người khác là được.

"Tiểu thư!" Triệu Tình Lam vừa nói xong, lại nghe thấy âm thanh ủy khuất truyền tới, là Hồng Linh.

"Hồng Linh sao thế? Sao lại thở phì phò như vậy?" Triệu Tinh lam hạ ly trà tò mò hỏi. Nha đầu Hồn Linh này cũng được coi là ổn định, tính tình cũng rất tốt, sao hôm nay lại tức giận? Hay là có người thất lễ chọc nàng quá mức?

Hồng Linh thở phì phò, lại cảm thấy vô cùng ủy khất, thấy chủ tử Triệu Tình Lam, dĩ nhiên trong lòng sẽ càng cảm thấy khó chịu, khó chấp nhận, không nói gì mà lặng lẽ chảy nước mắt.

"Hồng Linh, ngươi đừng khóc nữa, ngươi nói xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Thúy Vũ vội vàng tiến lên dùng khăn tơ lau nước mắt cho Hồng Linh, nhỏ giọng an ủi: "Ngươi như vậy, tiểu thư nhìn thấy trong lòng cũng không thoải mái đâu."

Chợt Thúy Vũ nhớ tới, trước đó mình để Hồng Linh đi lĩnh bạc hàng tháng, sao lúc này lại khóc trở lại, không phải vì chuyện lĩnh bạc hàng tháng chứ?

"Có phải ngươi mới đi lĩnh bạc hàng tháng mới xảy ra chuyện không?" Thúy Vũ vội vàng lôi kéo tay Hồng Linh hỏi.

"Còn không phải là chuyện này sao? Vừa rồi ta đi lĩnh bạc tháng này của viện chúng ta, vậy mà lại ít đi một nửa, cho nói hiện tại tiểu thư của chúng ta chỉ là thứ nữ, cho nên bạc hàng tháng cũng chỉ có vậy." Hồng Linh lấy túi đổ bạc ra.

"Coi như là thứ nữ, cũng không thể ít như vậy được. ta nhớ trong thời gian phu nhân chưởng quản, bạc cho Tam tiểu thư của bọn họ cũng hiểu hơn chỗ này, theo phân lệ, mỗi tháng tiểu thư được ba lượng bạc, nha đầu trong viện, đại nha đầu mỗi tháng một lượng, nhị đẳng nửa lượng, tam đẳng bốn đồng. Trong mỗi viện có hai đại nha đầu, bốn nha đầu nhị đẳng, tám tam dẳng, viện chúng ta nên có 9 lượng bạc. Số lượng hiện tại, đoán chừng cũng chỉ nhiều hơn 5 lượng một chút." Thúy Vũ ước lượng bạc nghi ngờ nói.

"Theo phân lệ nên nhiều như vậy, nhưng hiện nay chúng ta phượn hoàng sụp đổ không bằng gà, cùng là thứ nữ, tự nhiên chúng ta không thể kim quý bằng tỷ muội Triệu Tình Yên." Triệu Tình Lam nâng ly trà lên, cầm ly trà, nhẹ nhàng đẩy mảnh bụi trong chén, nói.

Mặc dù biểu hiện trên mặt tỉnh táo, nhưng đáy lòng Triệu Tình Lam vẫn nhiều hơn một phần so đo, thoạt nhìn bọn họ muốn để mình quyết liệt với nhà này một lần đây mà. Nếu đã như thế mình không cần suy nghĩ nhiều làm gì, ngày mai mình liền nghĩ biện pháp đưa tin tới Khánh Quốc công phủ, nghĩ biện pháp qua đó một chuyến mới được.

"Nhưng mà tiểu thư, bọn họ đang khinh người quá đáng, coi như hôm nay tiểu thư là thứ nữ, cũng nên phân bạc theo hàng tháng mới phải. Huống chi, tiểu thư xem chất lượng bạc này." Thúy Vũ cũng cảm thấy chuyện này quá mức đáng giận, phu nhân mới đi không tới mười ngày, tiểu thư cứ bị người khinh dễ như vậy.

"Hơn nữa vừa rồi lúc ta đi lấy bạc, bị bọn họ chọc tức, nói mát không ít." Hồng Linh thở phì phò: "Hẳn là họ hoàn toàn quên mấtm ngày thường phu nhân đối đãi với họ như thế nào."

"Không phải là bọn họ quên, chẳng qua là trước khác, nay khác, bây giờ mẫu thân không có ở đây, hẳn là trong nhà có người muốn cho ta chút sắc mặt, các em làm bộ như không để ý tới là được. Sau này nếu các em đối xử chân thành với ta, tự nhiên vẫn dựa theo bạc hàng thành đưa cho các em, không, ta sẽ cho các em gấp đôi bạc hàng tháng. Suy cho cùng viện của chúng ta không thiếu chút bạc này, những bạc chất lượng kém kia em cũng đừng để ý, Hồng Linh, em tới kho của ta mất chút bạc phân bạc cho mọi người, đừng quên dặn dò xuống, không được tiết lộ một chữ, nếu không, đừng ở trong viện của ta nữa." Hiện giờ nên đối tốt với những người trong viện của mình một chút, người bên ngoài khi dễ mình tự nhiên không cần gấp gáp, chỉ cần người trong viện đối xử trung thành với mình thì mình không cần lo lắng.

Đọc truyện chữ Full