Lại nói bên này Ninh Mặc Hiên đã đưa Triệu Tình Lam đến tiểu viện ở ngõ Lục Liễu, vừa đến nơi, phu xe đã vội vàng giục bọn hắn xuống xe, Ninh Mặc Hiên không còn cách nào khác, đành ôm nàng xuống, mấy nha đầu cũng lục tục chuyển đồ.
“Có thể phiền đại thúc mang những thứ đồ này xuống giúp ta được không?” Thúy Vũ nhìn phu xe rồi lại nhìn đống đồ cần chuyển, nói.
“Vị cô ngương này, mặc dù các ngươi là người nhà Huyện thái gia nhưng cũng không thể sai bảo ta như vậy được, Triệu đại nhân cũng chỉ trả bạc đưa các ngươi đến đây thôi.” Phu xe này cảm thấy dù mấy người này là người nhà của Triệu đại nhân, nhưng xem chừng cũng không được Triệu gia yêu thích, bằng không đã không bắt các nàng rời đi lúc này.
“Ngươi giúp mấy vị cô nương này chuyển đồ vào trong nhà đương nhiên là không phải không công, mười lượng bạc đủ rồi chứ?” Ninh Mặc Hiên không muốn dây dưa với những người này, chẳng phải chỉ là muốn bạc sao? Vậy hắn cho là được, giờ việc chuyển đồ vẫn quan trọng hơn.
Nói ra thì trước đó hắn cũng không nói cho mấy người kia biết trên xe có người nhiễm bệnh dịch, nếu không e rằng bọn họ sẽ không đồng ý chuyển người qua đây. Vậy nên giờ cho mười lượng bạc cũng không tính là nhiều.
Hai phu xe thấy đồ đạc cũng không nhiều, mười lượng bạc coi như là kiếm được, vì vậy vui vẻ tiếp nhận. Hai người sức lớn, chẳng mấy chốc đã chuyển hết đồ đạc vào trong phòng.
Ninh Mặc Hiên bảo Thúy Vũ trả mười lượng cho hai người phu xe, sau đó bảo bọn họ đi. Hai người phu xe thấy mấy người này ra tay hào phóng, nên đối với bọn họ có phần kính trọng, thiên ân vạn tạ, không biết nói sao lên lời.
“Các ngươi về rồi chú ý tiêu độc, gần đây bệnh dịch lây lan, cần phải vệ sinh cho tốt, những người chạy khắp nơi như các ngươi lại càng phải chú ý.” Ninh Mặc Hiên nhìn hai người bọn họ, cuối cùng vẫn là không đành lòng nên nói.
“Đa tạ vị đại gia này.” Hai người nhìn bạc sáng bóng trong tay, đâu còn tâm tư để ý đến những lời Ninh Mặc Hiên nói.
Đợi hai người này thiên ân vạn tạ rồi rời đi, Ninh Mặc Hiên mới ôm Triệu Tình Lam vào trong phòng.
Tiểu viện này vốn là Triệu Tĩnh Nguyên mua để an trí cho Vân Tụ, sau Vân Tụ vào phủ nên viện để trống, cũng không cho người trông nom, thời điển chuẩn bị sang đây, Triệu Tĩnh Nguyên cũng chỉ đưa cho cái chìa khóa mà thôi.
“Viện này đã một thời gian không có người ở, cần phải dọn dẹp mới ở được.” Ninh Mặc Hiên nhìn trong phòng chỗ nào cũng toàn bụi đất, nói.
“Ninh thế tử, giờ chúng nô tỳ chuẩn bị giường đệm trước, phiền ngài kiểm tra lại bệnh tình của tiểu thư, phần còn lại mấy người nô tỳ sẽ từ từ dọn dẹp.” Hồng Linh vội vàng nói với Ninh Mặc Hiên.
Không ngờ rằng trên đời này người đối xử tốt nhất với tiểu thư lại là một người ngoài như Ninh thế tử, trong khi đó những người được gọi là người thân kia thì không có đến nổi một người vì tiểu thư nói chuyện hay nguyện ý chăm sóc nàng. Hơn nữa suốt dọc đường đến đây Ninh thế tử đều ôm tiểu thư, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc tiểu thư còn đang mắc bệnh vậy mà Ninh thế tử một chút cũng không sợ, điều này đã nói lên Ninh thế tử là một người tốt như thế nào.
“Ngươi cũng đừng cậy mạnh, mặc dù năm hèo này không lấy mạng ngươi, nhưng cũng khiến ngươi chịu khổ, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đi nghỉ đi, nơi này có chúng ta lo liệu là được rồi.” Thúy Vũ vội vàng đi đến ngăn lại Hồng Linh đang định đi trải chăn mền, kéo nàng sang một bên nói. Bởi vì Hồng Linh bị thương ở mông nên Thúy Vũ không dám để nàng ngồi, chỉ bảo nàng nằm sấp lên trường kỷ, sau đó vội vàng đi mở mấy cánh cửa sổ, hiện giờ thời tiết tuy không nóng, nhưng tiểu viện này đã lâu không có người ở nên trong phòng luôn có mùi ẩm mốc, giờ mở cửa thông gió, đối với bệnh tình của tiểu thư có lẽ tốt hơn.
“Đúng vậy, giờ chúng ta đi chuẩn bị giường nệm cho tiểu thư trước, sau đó sẽ giúp ngươi chuẩn bị một cái giường lớn, tiếp đó ta lại bôi thuốc giúp ngươi.” Nguyệt Hoa cũng không sơ xuất, vết thương trên lưng Hồng Linh chảy ra rất nhiều máu, sao những người kia có thể xuống tay độc ác đến vậy? Mà đây mới là năm hèo, nếu là mười hèo hay hai mươi hèo, chẳng phải là muốn lấy mạng sao? Thật đáng thương cho Hồng Linh, chỉ nói giúp tiểu thư mấy câu, không ngờ lại bị lão gia phạt như vậy. Ziendan<le:quy;don>
Người có lòng dạ ác độc như vậy, sao Hoàng thượng không trực tiếp ban cho cái chết, ngược lại còn điều đi làm Huyện thái gia, đây chẳng phải là muốn để cho dân chúng huyện Sơn Nam phải chịu khổ sao?
“Nguyệt Hoa, nha đầu Hồng Linh này giao cho ngươi chăm sóc, còn Lam nhi để ta.”
Lúc này Ninh Mặc Hiên vẫn còn đang ôm Triệu Tình Lam, mặc dù mà nàng rất nhẹ, nhưng ôm một thời gian dài như vậy, Ninh Mặc Hiên vẫn cảm thấy tay có chút run, thế nhưng hắn vẫn tự nhủ, dù mệt mỏi thế nào, cũng không thể để cho nàng phải chịu tổn thương.
Tay chân Thúy Vũ lanh lẹ, lúc này đã thu thập xong giường đệm, nói Ninh Mặc Hiên đặt Triệu Tình Lam xuống.
“Suốt dọc đường đi công tử cũng mệt mỏi, trước đặt tiểu thư xuống đã.” Thúy Vũ đau lòng Triệu Tình Lam, nhưng cũng đau lòng Ninh Mặc Hiên, một người là chủ tử của nàng, một lại là người trong lòng nàng.
Lúc này trong lòng Thúy Vũ cũng có chút vui sướng, dù sao mấy ngày sắp tới có thể đi theo Ninh thế tử chăm sóc cho tiểu thư đã là rất hạnh phúc rồi, trừ việc tiểu thư bị bệnh khiến nàng lo lắng ra thì cuộc sống như vậy thật tuyệt vời. Nếu tiểu thư có thể tỉnh lại, sau đó mọi người có thể sống như vậy với nhau cả đời thì thật tốt.
Ninh Mặc Hiên cẩn thận đặt Triệu Tình Lam lên giường, sau đó bắt đầu cẩn thận chẩn mạch. Cho đến tận lúc này, Ninh Mặc Hiên vẫn canh cánh trong lòng, không ngờ Triệu gia biết Tình Lam bị bệnh, phản ứng đầu tiên không phải là muốn hắn cứu nàng tỉnh mà là bắt nàng phải rời đi. Đừng nói là nữ nhi ruột thịt, ngay cả người ngoài cũng không thể đối xử như vậy được, một nơi vô tình như vậy, sau này cũng không cần phải trở về nữa. Tính ra nơi này cũng tốt, độc môn độc viện, hắn cũng thuận tiện chiếu cố cho nàng, trái lại cũng tiện nghi.
“Ninh thế tử, bệnh của tiểu thư có thể trị hết không?” Thúy Vũ nìn Triệu Tình Lam, trong lòng lo lắng không thôi, vội vàng hỏi.
“Các ngươi yên tâm đi, dù tốn công thế nào ta cũng sẽ cố gắng chữa khỏi cho Lam nhi, vậy nên đừng lo lắng, tất cả đã có ta.” Ninh Mặc Hiên biết, mấy nha đầu theo hắn đi tới đây đều là những người có tình có nghĩa, hắn thích nhất chính là những người trung thành cảnh cảnh như vậy, vì vậy giọng điệu nói chuyện với bọn họ cũng ôn hòa hơn: “Có điều ta có một câu, các ngươi phải nhớ rõ ràng, bệnh này của tiểu thư các ngươi có thể lây, cho nên thời điểm tiếp xúc với tiểu thư các ngươi phải cẩn thận một chút, tốt nhất là mỗi ngày đều mang y phục của các ngươi và tiểu thư tách riêng rồi nấu qua, ngoài ra mỗi ngày đều đốt ngải cứu huân qua các nơi trong viện. Cuối cùng quan trọng nhất là mỗi lần sau khi tiếp xúc với tiểu thư, các ngươi đều phải dùng nước hùng hoàng rửa tay, thời điểm đến trước mặt tiểu thư cũng phải dùng khăn lụa che mũi miệng.
Ninh Mặc Hiên cẩn thận nói rõ những việc cần chú ý, nếu mấy người này cũng nhiễm bệnh, hắn làm sao mà chăm sóc hết được, mấy người này đều là nữ hài tử, một người hữu dụng cũng không có, vậy mà người Triệu coi bộ rất yên tâm đi. Nếu Sầm di ở Kinh thành biết nữ nhi của mình như vậy trong lòng nghĩ sao đây? Hẳn là thương nàng phải chịu nhiều khổ sở.
Có lẽ hắn nên viết cho Sầm di một phong thư, nói rõ tình huống của Lam nhi ở đây, để bà nghĩ biện pháp khiến Tình Lam có thể hồi kinh, hắn tin chắc nếu người Khánh quốc công phủ biết những chuyện Tình Lam gặp phải, chắc chắn sẽ không để cho nàng tiếp tục phải ở lại đây chịu khổ.
“Công tử, nơi này không được như huyện nha, muốn cái gì cũng đều không có, công tử chẩn mạch xong rồi thì nhanh viết đơn thuốc, nô tỳ đi hốt thuốc, biết đâu vẫn kịp giờ.” Nguyệt Minh nhìn sắc trời bên ngoài, thúc giục nói.
“Làm phiền Nguyệt Minh cô nương đến dịch quán một chuyến, nhắn cận thị Lâm Miện của ta qua đây, mang theo cả những thảo dược thu gom được đến nữa.” Ninh Mặc Hiên hiểu ý của Nguyệt Minh, nói.
“Có điều nếu nô tỳ cứ đến nói không như vậy, hắn chưa chắc đã chịu tới.” Nguyệt Minh biết, trước đó những thảo dược cần cho lần dịch bệnh này đã được Ninh Mặc Hiên thu thập tốt, cho nên hắn mới để nàng trực tiếp đi tìm tên cận thị kia, như vậy cũng tốt, càng thêm thuận tiện. Có điều Ninh Mặc Hiên là thế tử cao cao tại thượng, cận thị của hắn chưa chắc đã dễ nói chuyện, há nào chỉ nghe nàng nói đã ba ba mang đồ tới, lúc này ở huyện Sơn Nam còn có thứ gì có thể quý hơn dược liệu đây.
“Ngươi nói cũng đúng, đây là ngọc bội tùy thân của ta, ngươi cầm qua đó, hắn sẽ tin ngươi.” Ninh Mặc Hiên gật đầu nói. Nữ tử này là người có tâm tư kín đáo, đến lúc như này rồi mà còn không gấp gáp, ngược lại còn suy nghĩ đến điểm mấu chốt. Lâm Miện là người cẩn thận, người lạ tìm đến chắc chắn hắn sẽ không theo. Nếu không phải Nguyệt Minh nhắc, hắn cũng quên mất.
Nguyệt Minh nhận ngọc bội trên tay Ninh Mặc Hiên sau đó lập tức ra ngoài.
Bên này Nguyệt Hoa nhanh tay nhanh chân đến phòng bếp nấu nước ấm, sau đó bắt đầu lau chùi đồ đạc trong nhà, hai nha đầu đều nhanh nhẹn không lười biếng, vậy nên rất nhanh đã khiến cho căn phòng trở nên sạch sẽ, sáng sủa, khác hẳn thời điểm mới tiến vào.
“Lão gia chuẩn bị cho Vân di nương tiểu viện này xem ra còn tốt hơn gấp nhiều lần cái hiện tại của nàng, Vân di nương tội gì phải vào phủ ở, vừa thiếu tự do vừa không thoải mái.” Nhìn đồ đạc bày biện trong phòng, từng món đều tinh xảo, Thúy Vũ không tự chủ mà cảm thán.
“Ngươi sao mà hiểu được, bên này dù thoải mái nhưng dù sao cũng là danh không chính ngôn không thuận, đối với nữ tử mà nói, không gì mong muốn hơn chính là một danh phận, Vân di nương cũng không ngoại lệ, chỉ tiếc nàng ta làm nhiều chuyện xấu, cuối cùng lại liên lụy chính bản thân mình, giờ thành nha hoàn thông phòng, coi như cũng là trừng phạt đúng tội.” Nguyệt Hoa nhìn Thúy Vũ, nói.
Nguyệt Hoa đã sớm nhận ra Thúy Vũ thích Ninh thế tử, cho nên hôm nay mới nói thêm mấy câu, chẳng qua cũng muốn nhắc nhở Thúy Vũ, trên đời này có một vài người không phải nàng có thể mơ ước, hy vọng nàng sớm thu tâm tư của chính mình, tránh cho đến tương lai phải chịu khổ rồi mới tỉnh ngộ, đến lúc đó không chừng cũng đã muộn. Nếu không phải nhìn ở việc Thúy Vũ thích Ninh thế tử nhưng vẫn thật lòng đối xử với tiểu thư, nàng cũng lười phải nhắc nhở.
Thúy Vũ nghe Nguyệt Hoa nói vậy, cảm giác như muốn ám chỉ gì đó, nhưng lại nghĩ không ra, vì vậy chỉ cười nói: “Ngươi nói cũng đúng. Ta thấy thời gian cũng không còn sớm, nhưng chúng ta đều chưa có ăn, giờ này mà đi mua chắc cũng không được rồi, có lẽ phải tự làm thôi, ta xuống bếp coi một chút, xem có gì có thể nấu được.”
Hôm nay đi vội vàng, chỉ hy vọng trong phòng bếp còn lại chút đồ khô, để nàng có thể làm mấy món ăn đơn giản, Ninh thế tử bận rộn từ trưa chắc giờ này cũng đói bụng rồi, mà tiểu thư cũng chưa ăn gì từ chiều đến giờ, không biết lúc này có thể ăn được một chút không, bản thân nàng và mấy người kia cũng đều chưa dùng bữa, dù nói chăm sóc tiểu thư là quan trọng nhất, nhưng cũng không thể không ăn được.
“Ta đi bôi thuốc cho Hồng Linh, ngươi xuống phòng bếp tìm chút đi, lát ta qua giúp ngươi nấu cơm.” Nguyệt Hoa nghe Thúy Vũ nói vậy, vừa nói vừa đi tới cửa, đến gian phòng cách vách đang đặt Hồng Linh.
Thúy Vũ thấy Nguyệt Hoa ra ngoài, quay đầu nhìn Ninh Mặc Hiên, hắn vẫn đang nhìn chằm chằm Triệu Tình Lam, ánh mắt đầy yêu thương, biểu hiện trên mặt như muốn nói, ước gì người đang bệnh nằm trên giường là hắn mới tốt.
Thúy Vũ thấy vậy trong lòng có chút chua xót, tiểu thư bị bệnh, Ninh thế tử quan tâm chăm sóc như vậy, khổ sở như vậy, nhưng nếu đổi lại là nàng bị bệnh thì sao? Ninh thế tử tuyệt đối sẽ không như vậy, thôi nàng cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, tiểu thư chính là tiểu thư, tiểu thư và Ninh thế tử chính là một đôi trời đất tạo nên, mà nàng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, tình cảm này vẫn nên chôn giấu trong lòng thôi.
“Lam nhi, tại sao nàng lại lây bệnh vậy? Mặc dù trước đó ta có nói đã có chút manh mối về phương thuốc trị bệnh này, nhưng thực tế vẫn chưa tìm ra, như vậy nàng còn phải chịu bao nhiêu khổ sở đây, ta ước gì có thể thay nàng nhận những khổ sở này. Nàng mới ít tuổi như vậy mà đã phải trải qua bao đau khổ, sao ông trời còn bắt nàng gặp phải chuyện này?” Ninh Mặc Hiên thấy trong phòng không còn ai, lúc này mới yên tâm vuốt ve gò má nàng, mới mười mấy ngày không gặp, nàng đã gầy đi một vòng, nếu cứ mãi vậy phải làm sao đây.
“Ta sẽ nói chuyện lần này cho Sầm di, để bà đón nàng về, mặc dù nói ra sẽ khiến Sầm di khổ sở, nhưng dù sao vẫn hơn để nàng ở đây một mình chịu tội. Triệu gia đối xử với Sầm di không đúng, đối với nàng lại càng tệ hơn, làm phụ thân, làm tổ mẫu nhưng bọn họ quả thật là vô nhân tính. Nàng yên tâm đi, sau này nàng trở về rồi sẽ không vậy nữa, cuộc sống sau này của nàng sẽ luôn thuận buồm xuôi gió.” Die danle^quys do^n Ninh Mặc Hiên nghĩ tới những biểu hiện hôm nay của Triệu Tĩnh Nguyên, trong lòng cảm thấy tức giận không chịu nổi.
“Lam nhi, ta sẽ cố hết sức chữa trị cho muội, muội hãy yên tâm đi, ta sẽ không để cho muội phải khó chịu lâu đâu, muội sẽ nhanh tốt lên thôi, rất nhanh sẽ có thể nói chuyện cùng ta.” Ninh Mặc Hiên nắm lấy tay Triệu Tình Lam không nỡ buông, chưa bao giờ hắn lại cảm thấy mình bất lực như vậy, dù cho thời điểm nguy hiểm thế nào, hắn đều có thể bình tĩnh đối diện, nhưng hôm nay hắn mới biết, sở dĩ hắn có thể bình tĩnh như vậy là bởi không có người khiến hắn đau lòng.
Thời điểm Nguyệt Minh và Lâm Miện đi tới, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy chính là như vậy.
Lâm Miện đi theo Ninh Mặc Hiên nhiều năm, dạo này vẫn luôn cảm thấy hình như chủ tử là đã có người mình thích, nhưng lại không biết là ai, hôm nay thấy tình cảnh này, Lâm Miện mới biết, thì ra chủ tử hắn thích cô nương bị bệnh đang yếu ớt nằm trên giường này. Chỉ là không biết cô nương này là thiên kim nhà nào, sao lại ở cái huyện Sơn Nam này.
Có điều Lâm Miện nhanh chóng nghĩ tới, người ở huyện Sơn Nam từng tiếp xúc với chủ tử chỉ có Triệu Tĩnh Nguyên đại nhân, như vậy vị này hẳn là tiểu thư Triệu gia, mà ngay cả nha đầu đến tìm hắn cũng không phải người tầm thường, hẳn không phải người huyện Sơn Nam này. Chỉ có điều, nếu đây đúng là tiểu thư Triệu gia, thì sao nàng không ở đại viện sau huyện nha, chạy tới nơi này làm gì? Không lẽ hiện tại bệnh dịch đã lan đến huyện nha? Nếu vậy chẳng phải sẽ càng nguy hiểm sao?
“Công tử.” Lâm Miện dù không muốn xen vào cảnh tượng khiến người ta lay động này, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng hô, hắn đã mang thuốc tới, không thể trì hoãn việc chữa bệnh được.
“Ngươi đến rồi sao? Đồ của ta cũng mang đến chứ?” Lúc này Ninh Mặc Hiên mới dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, vội quay lại hỏi.
“Dạ, công tử, đồ đều đã mang tới, bởi vì không biết ngài cần những vị gì, nên đều mang cả đến.” Lâm Miện mỉm cười, đáp.
“Tốt! Ngươi cũng không cần đi về, tối nay ở lại đây, sáng sớm mai chuyển cho ta một phong thư đến Kinh thành, phải thật nhanh, không được chậm trễ.” Ninh Mặc Hiên nghĩ chuyện này để người bên mình làm là an tâm nhất, giao cho người khác chỉ sợ làm trễ nải, nếu để lâu, thời gian Lam nhi phải ở huyện Sơn Nam này chịu khổ càng nhiều.
Lâm Miện dù không biết công tử nhà mình muốn chuyển tin gì, nhưng thấy thái độ trịnh trọng của công tử, đã vậy còn giao đích thân hắn đi làm, như vậy hẳn là rất quan trọng.
“Dạ, công tử, tiểu nhân nhất định nhanh chóng chuyển thư cho ngài.” Lâm Miện là người bên cạnh Ninh Mặc Hiên, những năm này đi theo Ninh Mặc Hiên, dù là lên núi đao, xuống biển lửa hắn đều không từ, huống chi chỉ là đưa một bức thư, hắn cũng không coi đây là chuyện lớn gì.
“Lâm Miện, ngươi tới giúp ta. Tình hình bệnh của Triệu tiểu thư có chút hung hiểm, mấy ngày nay ngươi đều đi theo ta, những việc cần làm hẳn đã biết.” Ninh Mặc Hiên nói.
“Dạ, công tử.” Lâm Miện vội vàng tiến lên giúp một tay, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Công tử, vị này là tiểu thư Triệu gia sao?”
“Đúng, Huyện thái gia nơi này chính là Triệu Tĩnh Nguyên, đây là Nhị tiểu thư nhà Triệu đại nhân.” Ninh Mặc Hiên vừa vội vàng thao tác vừa nói.
“Tiểu thư Triệu gia sao lại ở đây? Hơn nữa công tử sao lại có thể tận tâm tận lực chữa bệnh cho tiểu thư Triệu gia như vậy?” Không phải xưa nay công tử đều không ưa người Triệu gia sao.
“Ngươi không biết mẫu thân Nhị tiểu thư Triệu gia là ai sao?” Ninh Mặc Hiên vẫn cho là Lâm Miện biết, không ngờ hắn lại hỏi như vậy.
“Mẫu thân Nhị tiểu thư là người rất quan trọng sao?” Lâm Miện bị hỏi vậy càng mơ hồ, nên hỏi ngược lại.
“Nhị tiểu thư là ngoại sinh nữ của Khánh quốc công phủ, ngươi nói ta có thể không tận tâm tận lực cứu nàng sao?” Ninh Mặc Hiên vừa vội vàng châm cứu cho Triệu Tình Lam vừa nói.
Lâm Miện thế mới biết, dựa vào giao tình giữa Ninh quốc công phủ và Khánh quốc công phủ thì cũng chẳng có gì lạ khi công tử dụng tâm đến vậy.
“Ninh thế tử, hiện giờ nơi đây cũng không có cái gì ăn, nô tỳ đi phòng bếp tìm được ít đồ khô này, làm mấy món đơn giản, phiền ngài dùng tạm vậy.”
“Ngươi cứ đặt lên bàn đi, ta điều trị xong cho Lam nhi rồi ăn sau. Các ngươi có chuẩn bị một chút cháo không? Lát nữa tiểu thư nhà các ngươi có thể tỉnh, hiện giờ nàng đang bệnh, không ăn không tốt.” Ninh Mặc Hiên không ngẩng đầu lên, chỉ nói.
Thúy Vũ thấy Ninh Mặc Hiên vẫn đang tập trung làm việc, đành đặt đồ ăn lên bàn, nói.
“Chúng nô tỳ có chuẩn bị một chút cháo cho tiểu thư, vẫn đang hầm cách thủy, chờ tiểu thư tỉnh là có thể ăn.”
“Ừ, như vậy cũng tốt.” Ninh Mặc Hiên dù không ngẩng đầu nhưng trong lòng cũng cảm thấy may mắn, có mấy nha đầu này ở đây, Lam nhi có thể được chăm sóc tốt, như vậy hắn cũng bớt lo.
“Công tử, có cần chúng nô tỳ giúp gì không ạ?” Thúy Vũ vẫn muốn chia sẻ giúp Ninh Mặc Hiên chút việc gì đó, nên hỏi.
“Hiện tại không có gì cần ngươi giúp, có điều bệnh này muốn trị dứt đại khái cũng cần ít nhất nửa tháng, mà bên ngoài còn có không ít người nhiễm bệnh nên ta không thể ở đây suốt được, lúc ta không có mặt, phải nhờ các ngươi chăm sóc Lam nhi rồi.” Ninh Mặc Hiên nhìn Triệu Tình Lam vẫn đang hôn mê bất tỉnh, nói.
“Dạ, đó là chuyện chúng nô tỳ phải làm, công tử không cần lo lắng.” Thúy Vũ vội trả lời.
“Cũng may Nguyệt Hoa biết y thuật, lát ta sẽ nhắc nàng một chút, như vậy cũng không cần phải lo lắng nhiều.” Die nn da n lqdon Đối với chuyện này, Ninh Mặc Hiên vẫn tương đối yên tâm, chỉ có điều nếu dịch bệnh bên ngoài một ngày còn chưa được giải quyết thì hắn cũng không thể hoàn toàn buông xuống được, mặc dù hiện tại hắn có chút tự tin, nhưng phương thuốc đưa ra lại chỉ có hiệu quả đối với vài người, vài người khác lại không có hiệu quả gì, điều đó cho thấy vẫn còn có chút vấn đề cần hắn dụng tâm xử lý.
“Dạ, công tử, nô tỳ nghe theo công tử.” Nguyệt Hoa cũng ở đây, nghe Ninh Mặc Hiên nói vậy, lập tức đáp.
“Về sau các ngươi mỗi người phụ trách một việc, nhất định phải chăm sóc tiểu thư nhà các ngươi thật tốt.” Ninh Mặc Hiên quay đầu lại, nhìn mấy nha đầu trong phòng, nói.
“Điều này không phiền công tử phí tâm, tiểu thư là chủ tử của chúng ta, chúng ta nhất định sẽ tận tâm tận lực chăm sóc tiểu thư thật tốt.” Nguyệt Minh nói chuyện tương đối thẳng, lúc này cũng không khách khí nói.
Ninh Mặc Hiên cũng không tức giận, hắn tin tưởng những điều Nguyệt Minh nói là thật tâm, cho nên gật đầu, sau đó xoay người, rút châm cho Triệu Tình Lam.
“Công tử, ngài về thay y phục rồi dùng cơm thôi.” Lâm Miện nói.
“Được, có nước nóng không?” Ninh Mặc Hiên hỏi.
“Mới rồi chúng nô tỳ cũng nghĩ đến điều này, cho nên phòng bếp vừa đun nước nóng, giờ đúng lúc dùng được. Để nô tỳ đi chuẩn bị nước nóng cho công tử.” Thúy Vũ vội cười, nói.
“Để Lâm Miện đi theo ngươi đi, ngươi là nữ hài tử, không có sức, không thích hợp những việc nặng như vậy.” Ninh Mặc Hiên cũng phát hiện nha đầu này có ý khác với mình, nhưng hắn lại không muốn dính líu nhiều đến nữ nhân, vì vậy cách xa nàng một chút là tốt nhất.
“Dạ, công tử.” Lâm Miện đáp lời rồi theo Thúy Vũ ra ngoài.
“Các ngươi cũng nên chú ý, về sau cẩn thận trừ độc cho chính mình, chỗ này ta có chút thảo dược, mỗi lần rửa tay đều phải ngâm qua thảo dược, như vậy đối với các ngươi mới tốt, nếu chẳng may có chuyện gì, thì sẽ liên lụy đến tính mạng. Nếu các ngươi không muốn bị lây bệnh từ tiểu thư thì nên nghe theo, ta biết hiện giờ các ngươi vẫn ổn, nhưng ta không hy vọng đến lúc tiểu thư các ngươi khỏe rồi mà trong đám người các ngươi lại có người ngã xuống.” Ninh Mặc Hiên dặn dò mấy nha đầu lần nữa.
Hết chương 96!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thứ Nữ Thành Thê
Chương 96: Bắt đầu từ số không
Chương 96: Bắt đầu từ số không