“Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ qua bên kia chăm sóc bệnh nhân, nghe được một tin.” Hồng Linh mặc một thân nam trang, đi đến bên cạnh Triệu Tình Lam đang bận rộn, nói.
“Nói mãi mà sao ngươi vẫn gọi ta là tiểu thư vậy?” Triệu Tình Lam vội nói với Hồng Linh.
Nếu như bị người có tâm nghe được không phải là tự rước lấy phiền phức sao? Mặc dù nhiều khả năng người nơi này không biết nàng là Nhị tiểu thư Triệu gia, nhưng ngộ nhỡ để người ta nghe được, truyền tới tai người Triệu gia, vậy chắc chắn sẽ khiến họ hoài nghi.
“Dạ, nô tỳ biết rồi, chỉ là tin tức này thật khiến người ta khiếp sợ nên nô tỳ mới quên mất.” Hồng Linh vội vàng giải thích.
Triệu Tình Lam biết, bởi vì Ninh Mặc Hiên chỉ tiến hành chữa bệnh ở khu lều tạm này, cho nên hiện giờ nơi đây tam giáo cửu lưu, hạng người gì cũng có, thu được chút tin tức cũng là bình thường, nhưng đến tuột cùng là tin gì mà lại khiến cho Hồng Linh phải chạy tới đây nói cho nàng.
“Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Tình Lam có chút ngạc nhiên hỏi.
“Ngài qua đây một chút, nô tỳ nói cho ngài.” Hồng Linh kéo Triệu Tình Lam tới một bên.
Triệu Tình Lam biết tin tức này hẳn rất quan trọng vậy nên vừa đi theo Hồng Linh vừa nói: “Nhóc con này, ngươi nói nhanh một chút, bên kia còn có rất nhiều người đang đợi chúng ta chăm sóc đó.”
“Tiểu thư, ngài cứ coi như là nghỉ ngơi một chút đi. Nhiều người như vậy cũng không phải một mình ngài có thể chăm sóc hết.” Hồng Linh cười, nói với Triệu Tình Lam.
Mấy ngày qua tiểu thư quả thực là liều mạng, mỗi ngày từ lúc bắt đầu tới đã không ngừng chăm sóc người bệnh, thật lo ngài ấy sẽ làm cho bản thân mệt đến không gượng nổi.
“Nhiều người như vậy đại ca sao có thể một mình lo hết, dù hắn có dẫn theo mấy người cũng vẫn mệt không thở nổi, bên ta sao có thể bận hơn bên đó được chứ? Ta chăm sóc được thêm một người, bên đại ca có thể bớt mệt thêm một chút.” Dd/le/qu:y/don Triệu Tình Lam nhìn về phía Ninh Mặc Hiên đang bận rộn, trong mắt hàm chứa tình ý, nói.
“Tiểu thư, nô tỳ thấy Ninh thế tử đối với ngài rất tốt, nếu như sau này hai người có thể tạo thành một đoạn nhân duyên thì thật là một lựa chọn không tồi.” Sao Hồng Linh có thể không nhìn ra Ninh Mặc Hiên đối với tiểu thư nhà nàng thế nào, hơn nữa theo quan sát của nàng, tiểu thư đối với Ninh thế tử không phải là không có tình cảm, chỉ là không hiểu sao hai người lại không thổ lộ với nhau?
“Hồng Linh, không được nói bừa, ta và đại ca chỉ là huynh muội, hai người chúng ta chắc chắn không có khả năng, cho nên những lời này không được nhắc lại nữa.” Triệu Tình Lam nuốt xuống nỗi khổ trong lòng, nói.
“Tại sao vậy tiểu thư? Nô tỳ thấy hai người rõ ràng là tốt lắm mà.” Hồng Linh không cam lòng hỏi.
“Có rất nhiều chuyện không phải chúng ta cứ muốn là được, cũng có rất nhiều chuyện không phải cứ hữu tình là xong, giống như ta và đại ca vậy, giữa chúng ta có quá nhiều cách trở, ta hiểu, đại ca cũng hiểu, cho nên đại ca mới không nói gì.” Làm sao Triệu Tình Lam lại không nhìn ra ánh mắt nhu tình của Ninh Mặc Hiên khi nhìn mình, nhưng thời gian dài như vậy chàng lại không nói gì, có lẽ trong lòng chàng cũng rõ, mình và chàng là không thể nào, cho nên giờ cũng chỉ là nhìn ở mặt mũi mẫu thân và cữu cữu mà chăm sóc mình, cho vẹn tình nghĩa giữa hai nhà.
“Vâng, tiểu thư, nô tỳ biết rồi.” Hồng Linh nặng nề gật đầu, xem ra tiểu thư và Ninh thế tử cũng là bất đắc dĩ, nếu tiểu thư đã không muốn nói, sau này nàng sẽ không nhắc đến nữa, chỉ tội cho tiểu thư, một người tốt như vậy mà phải trơ mắt bỏ qua.
“Mới rồi ngươi nói nghe được tin tức, nhưng nãy giờ toàn nói đâu đâu, không thấy nhắc đến việc chính.” Triệu Tình Lam không muốn nói tiếp đề tài này, vì vậy chuyển chủ đề.
Hồng Linh nghe được nghịch ngợm le lưỡi một cái, cười nói: “Xem xem trí nhớ của nô tỳ này, muốn qua nói cho tiểu thư, vậy mà lại quên mất, thật là đáng đánh đòn.”
“Còn nói mình đáng đánh, lần trước bị đòn còn không nhớ lâu? Về sau ngàn vạn lần đừng để bị đánh, ngươi là người của ta, ngươi bị đánh, lòng ta sẽ không yên.” Triệu Tình Lam thấy Hồng Linh vui vẻ hoạt bát, rốt cuộc yên tâm nhiều, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nha đầu này phải chịu năm hèo, nàng lại cảm thấy đau lòng, về sau nàng nhất định phải để ý, người của nàng, không cho phép người khác tổn hại.”
“Dạ, tiểu thư. Nô tỳ mới nghe được tin tức có liên quan đến bên kia. Vừa rồi có người nói mình là nha dịch, nô tỳ chẳng qua cũng chỉ muốn hỏi thăm chút tin tức, cho nên nói với hắn mấy câu, hắn nói cho nô tỳ biết, Nguyên di nương đã chết rồi.” Hồng Linh và Xảo Nguyên là nha đầu cùng lớn lên ở Triệu gia, giờ nghe được tin này, trong lòng cũng không vui.
“Ngươi nói Nguyên di nương chết rồi?” Triệu Tình Lam không tài nào nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy, nàng ra ngoài mới chưa được một tháng, làm sao đã sảy ra chuyện như vậy rồi? Hiện giờ Xảo Nguyên không phải cái gì cũng không ái đó sao, sau chuyện lần trước đáng ra nàng ta phải không có đối thủ mới đúng, sao đang yên đang lành lại chết được?
“Dạ, vậy nên nô tỳ mới hỏi người đó, Nguyên di nương chết như thế nào, người đó nói là lây bệnh dịch, còn nói đoạn thời gian trước lão gia cho người đi mời Ninh thế tử, nhưng Ninh thế tử không tới, lão gia lại tìm một lão đại phu trong thành tới xem bệnh cho Nguyên di nương, thế nhưng lại không phát hiện bệnh dịch, chỉ nhìn ra Nguyên di nương đang mang thai.” Hồng Linh nhìn Triệu Tình Lam, cố giấu khổ sở trong lòng, nói.
“Đang êm đang đẹp một người lại vì bệnh dịch mà chết, phụ thân cũng thật là, đại ca không qua đó, vậy mà cũng không biết cho người đưa Nguyên di nương tới đây cho đại ca coi một chút?” Triệu Tình Lam có chút oán hận nói.
Phụ thân này của nàng quá để ý chuyện sống chết của bản thân, vậy nên mới làm trễ nải tính mạng của ái thiếp.
“Đang yên đang lành ta nhiễm bệnh thì cũng thôi đi, nghĩ đến có lẽ là do ngày ấy xuất môn không may nhiễm phải, nhưng Nguyên di nương đều yên ổn trong phủ, không ra cửa trước, không bước cửa sau, làm sao lại lây bệnh được?” Trong lòng Triệu Tình Lam cảm thấy tiếc nuối, nhưng người đã chết, nàng cũng không thể làm gì được.
“Nô tỳ nghe nói lần này tra được nguyên nhân, là Vân di nương tìm người mua đồ người bệnh dùng qua, thấy Nguyên di nương mang thai, trong lòng nàng ta không thoải mái nên mới đưa đồ này đến chỗ Nguyên di nương.” Hồng Linh vội vàng nói những điều nàng biết cho Triệu Tình Lam.
“Là Vân Tụ ra tay? Nữ nhân này quả nhiên là độc ác, chỉ tiếc hôm đó không triệt để diệt nàng ta, để cho nàng ta có cơ hội lật người, lúc này mới khiến cho Nguyên di nương mất mạng.” Lúc này Triệu Tình Lam có chút hối hận, mặc dù nói hôm đó muốn cho Vân Tụ chút dạy dỗ, nhưng nhìn chuyện lần này có thể thấy Vân Tụ một chút cũng không biết hối cải, thậm chí còn gây ra chuyện tệ hại hơn. “Chuyện đã tra ra rồi, phụ thân ta xử lý như thế nào?”
“Hiện giờ chỉ nghe nói Vân Tụ bị giam ở trong phủ, cũng không biết là xử lý như thế nào, tên nha dịch kia nói là hắn không rõ.” Hồng Linh đã sớm nghe ngóng, vì vậy vội vàng nàng: “Chỉ là thật tiếc cho Nguyên di nương phải lưu lại huyện Sơn Nam này, không thể quay về cố hương rồi, cho dù có một ngày chúng ta có thể quay về, thì nàng cũng không thể đi theo.”
Hồng Linh không quên thời điểm mới đến huyện Sơn Nam này Xảo Nguyên còn nói với nàng, nàng ấy rất nhớ người nhà, chỉ mong ngày nào đó lão gia lên chức, nàng lại quay về thăm thân nhân, đến giờ lời nói đó vẫn như văng vẳng bên tai. Chỉ là không ngờ, ngày ấy rời đi lại là lần cuối gặp mặt. Nha dịch nói, do Xảo Nguyên chết bởi bệnh dịch nên chỉ mai táng qua loa, giờ mộ nàng ấy ở đâu cũng không rõ, nếu không nàng hẳn cũng nên đến đó thắp cho nàng ấy nén nhang.
“Uhm, dĩ nhiên là không về được rồi, đáng tiếc cho một nữ tử như vậy, nếu như nàng ấy không phải là thiếp của phụ thân thì sao đến nỗi phải uổng mạng, đã thế hung thủ giết người còn không phải chịu trừng trị, Xảo Nguyên ở dưới suối vàng biết được, chỉ sợ cũng không yên. Phụ thân vì nữ tử xuất thân thanh lâu, làm khổ nhiều người a.”
Sau chuyện này, ấn tượng của Triệu Tình Lam về phụ thân lại càng ngày càng xấu.
“Tiểu thư, ngài cũng đừng nghĩ nhiều, nói gì thì nói, chuyện cũng đã xảy ra, Dieendd:an?Le?quys!don lão gia không trừng phạt Vân di nương hẳn là nghĩ đến trong bụng nàng ta còn đang mang thai, nàng ta dù có tội, nhưng đứa bé là vô tội. Huống cho đó lại chính là máu mủ của lão gia, sao lão gia có thể nhẫn tâm được.” Hồng Linh trấn an Triệu Tình Lam, nói.
“Máu mủ tình thân? Vậy chẳng lẽ ta không phải là máu mủ của hắn sao? Sao hắn có thể bỏ được đưa ta ra ngoài một mình? Đã vậy ta ở bên này cả tháng trời cũng chỉ cho người đưa tới mười lượng bạc, theo giá thị trường bây giờ, mười lượng bạc này đừng nói là ăn thịt, ngay cả ăn cơm trắng cũng không đủ, huống hồ ta còn đang bệnh nặng, chẳng lẽ tìm y hỏi thuốc không cần bạc sao?” Triệu Tình Lam cười lạnh, nói.
Chỉ e là phụ thân không nỡ bỏ Vân Tụ như hoa như ngọc kia thôi, Xảo Nguyên đã chết, người có thể lọt vào mắt phụ thân cũng chỉ còn Vân Tụ, về phần đứa nhỏ kia, chẳng lẽ nàng còn không biết trong lòng phụ thân nó quan trọng ra sao a. Hài tử đã được sinh ra, lớn lên mà phụ thân còn không để ý, làm gì có chuyện để ý đến một đứa nhỏ còn chưa sinh ra.
Hồng Linh nghe vậy cũng không khuyên, đúng vậy, tiểu thư nói không sai, lão gia tính tình lạnh bạc, tiểu thư và lão gia phụ tử nhiều năm như vậy mà lão gia còn không để ý, làm sao mà để ý một đứa nhỏ còn chưa thành hình.
“Tiểu thư, ngài cũng đừng suy nghĩ nhiều, giờ chúng ta trở về làm việc đã, mấy người bên kia có vẻ bận tối mắt rồi.” Hồng Linh vội vàng cười cười, nói với Triệu Tình Lam. Lần này lão gia quả thật đã làm tổn thương tiểu thư, khiến mấy ngày nay tiểu thư vẫn luôn buồn bực không vui, chỉ có thời điểm bận rộn, tiểu thư mới có thể quên hết đi những chuyện thương tâm này.
Hai chủ tớ nói chuyện một lúc rồi quay về khu lều tạm hỗ trợ. Có điều chuyện này nói gì thì nói vẫn để lại ám ảnh trong lòng hai người. Đến tối lúc trở về, Triệu Tình Lam vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
“Lam nhi, muội sao vậy? Hôm nay có bệnh nhân nào làm khó muội sao?” Ninh Mặc Hiên nhìn ra Triệu Tình Lam đang rất không thoải mái, vì vậy cười nói: “Muội cũng đừng để ý, những người này hiện đang bệnh, bản thân cũng không biết có thể khỏe lên không, có thể sống được hay không, vì vậy tâm tình đương nhiên là không tốt, nếu họ có nói cái gì không dễ nghe, muội lượng thứ cho họ một chút, không cần phải để ý. Nếu không từ mai muội ở nhà đi, không cần qua đó nữa.”
Mỗi ngày Ninh Mặc Hiên đều có thể gặp phải những bệnh nhân khó dây dưa, vậy nên đã sớm không còn bực tức, nhưng lúc này đây, đặt mình vào vị trí của họ, hắn có thể hiểu được tâm tình những người đáng thương này, trong cuộc đời, còn điều gì khiến người ta cảm thấy bất lực hơn việc không thể tự nắm giữ sinh mạng của chính mình? Mắt thấy từng người bệnh cứ lần lượt chết đi, nỗi sợ ấy không phải người bình thường có thể chịu nổi. Vậy nên thông cảm cho họ chút, những người đó hôm nay còn nằm đây kéo chút hơi tàn, ngày mai biết đâu ấy đã không còn tồn tại trên đời này nữa.
“Không phải, đại ca, muội không phải vì vậy mà khổ sở, không có ai làm khó muội, cũng không có ai nói gì, huống hồ đại ca cũng nói rồi đó thôi, những người đó đều là những bệnh nhân bị đe dọa tính mạng, cho dù họ có nói gì, làm gì sai, muội cũng sẽ không để ý. Chỉ là hôm nay muội nghe được một tin, trong lòng không sao vui nổi.” Triệu Tình Lam ngồi xuống bên bàn, bưng lên một chén cơm trắng, nhưng đũa hạ xuống rồi mà mãi vẫn không ăn.
“Tiểu thư sao vậy? Hồng Linh, hôm nay ngươi hầu hạ tiểu thư, hẳn ngươi biết chuyện gì chứ?” Thúy Vũ nhìn Triệu Tình Lam không nói thêm gì nữa, quay sang hỏi Hồng Linh.
“Tiểu thư là vì chuyện của Nguyên di nương nên mới không thoải mái.” Hồng Linh nhìn mọi người, cảm thấy đây cũng không phải chuyện gì không thể nói, huống chi chuyện này cũng đã sớm lan ra, cho nên một lần nữa nói ra những gì mà nàng nghe được.
“Thì ra ngày đó Triệu đại nhân cho người đến mời ta là để chữa bệnh cho Nguyên di nương.” Ninh Mặc Hiên hạ đũa trong tay xuống, có chút ăn không trôi, sớm biết Nguyên di nương này chết đi làm cho Tình Lam đau lòng đến vậy thì hôm ấy hắn đã qua đó rồi, nếu vậy có lẽ Nguyên di nương cũng không đến nỗi mất mạng.
“Lão gia cũng thật là, đáng lẽ nên sớm đưa Nguyên di nương đến khu lều tạm chữa bệnh, ở đó có nhiều bệnh nhân tìm đến như vậy, chẳng phải rất nhiều người trong số đó có thể chữa khỏi đó sao?” Thúy Vũ vừa bới cơm vừa nói. Thật đáng tiếc cho Nguyên di nương, nếu sớm đến chỗ Ninh thế tử xem bệnh, có lẽ cũng không đến nỗi mất mạng như vậy.
“Mới rồi ngươi nói vị Nguyên di nương kia có thai phải không?” Ninh Mặc Hiên hỏi.
“Đúng vậy, cũng là mới phát hiện ra được vài ngày thôi.” Hồng Linh đáp.
“Điều này cũng thật là ý trời, nữ tử này cuối cùng vẫn không sống được, dù có đưa đến chỗ ta, ta cũng không dám chắc có thể cứu được nàng.” Ninh Mặc Hiên có chút khổ sở nói: “Chỉ tiếc cho nàng ta một xác hai mệnh, hài tử này còn chưa kịp đến trên đời đã phải biến mất vì đợt dịch bệnh này.”
“Có trách cũng là trách Vân Tụ quá mức độc ác, không ngờ nàng ta lại nghĩ ra cái biện pháp độc ác đó để hại người.” Hồng Linh tức giận, bất bình nói, một nữ nhân độc ác như vậy mà lão gia còn để cho nàng ta sống.
“Nói vậy ta chợt nghĩ đến một chuyện, rốt cuộc thì Lam nhi tại sao lại lây bệnh, nói không chừng là do người khác cố ý làm hại cũng nên.” Ninh Mặc Hiên nhíu mày nói.
“Có lẽ không phải đâu, ngày hôm đó muội xuất môn có tiếp xúc với hài tử kia, không chừng là lây bệnh từ lúc ấy.” Triệu Tình Lam đặt chén cơm xuống, nói.
“Muội phát bệnh sau hôm đó mười ngày, trước giờ chưa từng có trường hợp nào như vậy, vậy nên ta mới không hiểu bệnh của muội là từ đâu mà nhiễm. Trước đó còn chưa có manh mối, dù sao mấy ngày đó xảy ra chuyện gì ta cũng không nắm được, nên cũng không tiện suy đoán, nhưng hôm nay nghe được tin này, xem chừng là có thể chứng thực suy đoán của ta rồi.” Ninh Mặc Hiên nghĩ một chút rồi nói: “Có điều lần này là vì Nguyên di nương có thai nên được sủng ái mới khiến Vân Tụ sinh lòng oán hận rồi làm ra hành động như vậy, nhưng Lam nhi và nàng ta không có xung đột lợi ích gì, tại sao cũng bị hại nhỉ?”
“Mặc dù nói bệnh của muội rất có thể là do người khác làm hại, nhưng cũng không nhất định là Vân di nương, nàng ta và muội dù có chút bất hòa nhưng rốt cuộc muội cũng không cùng nàng ta tranh giành tình cảm, cho nên nếu nàng ta muốn đối phó thì cũng là đối phó với Nguyên di nương trước mà không phải là muội.” Triệu Tình Lam cười cười, nói.
Nếu như nói ai đó có khả năng ra tay hại nàng, thì người có khả năng nhất chính là Triệu Tình Yên, nhưng nếu chỉ bằng Triệu Tình Yên thì không có khả năng làm ra chuyện này, nói gì thì nói nàng ta cũng là một nữ tử lớn lên trong khuê phòng, đối với bên ngoài chẳng qua cũng chỉ là một thiếu nữ yếu đuối mà thôi, làm sao có khả năng tìm được đồ vật hại người như vậy?
“Cũng không thể nói thế được, tiểu thư, ngày ấy ngài giúp Nguyên di nương, khiến Vân Tụ từ di nương thành thông phòng, chuyện này đối với ngài có lẽ mà nói cũng chẳng phải chuyện gây thù chuốc oán gì, nhưng đối với Vân di nương mà nói thì chắc chắn khó mà quên, vậy nên chuyện nàng ta tức giận ngài mà hãm hại cũng không phải là không thể.” Đến giờ Nguyệt Hoa vẫn còn chưa quên ánh nhìn cay độc của Vân Tụ đối với Triệu Tình Lam, có lẽ trong mắt nàng ta, nếu như không có tiểu thư phá đám thì nàng ta chính là người chiến thắng, cho nên nàng ta hận Nguyên di nương, nhưng lại càng hận tiểu thư hơn, không biết chừng nàng ta còn nghĩ, chỉ cần không có tiểu thư giúp đỡ thì sớm muộn gì Nguyên di nương cũng sẽ thành bại tướng dưới tay nàng ta.
“Những điều này cũng có thể, nhưng giờ ta rời nhà cũng sắp một tháng, muốn tra cũng không thể tra được rồi. Lee^q uyyDoo^nn Cũng chỉ có thể kệ vậy, nếu nàng ta thực sự là ra chuyện này, tương lai chắc chắn có một ngày sẽ lộ ra thôi.”
“Tốt lắm, chúng ta cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, trước vẫn ăn đi đã, mỗi ngày đều vất vả như vậy, không ăn sao có sức được.” Ninh Mặc Hiên bưng chén cơm lên, gắp một miếng, sau đó cười nói: “Nha đầu Thúy Vũ này tay nghề càng ngày càng tốt nha, thức ăn hôm nay nấu ngon lắm.”
“Nếu Ninh thế tử thích thì ăn nhiều một chút. Tiểu thư, nô tỳ có hầm canh gà ác, ngài uống nhiều một chút, cái này rất bổ, mấy ngày nay ngài lại gầy đi nhiều rồi, thật là quá vất vả mà.” Thúy Vũ vội cười, nói với hai người.
“Các ngươi cũng ăn nhiều một chút, mấy ngày nay ta và đại ca bận rộn nhưng các ngươi cũng không phải ngồi không, hiện giờ chúng ta ở bên ngoài, cũng không phải để ý nhiều quy củ như vậy.” Triệu Tình Lam nói với mấy nha đầu, về cơ bản thì ngày nào nàng cũng nói vậy với họ, nhưng mấy người này vẫn không muốn ngồi ăn cùng.
“Tiểu thư, ngài và Ninh thế tử ăn trước đi, lát nữa bọn nô tỳ ăn sau.”
Thấy bọn họ kiên trì, Triệu Tình Lam cũng không nói thêm gì, chỉ yên lặng ăn cơm của mình, nàng ăn xong sớm thì mấy nha đầu đó cũng sớm được ăn.
Có điều trong lòng Ninh Mặc Hiên vẫn âm thầm quyết định chủ ý, nhất định phải điều tra cho rõ nguyên nhân ban đầu Lam nhi nhiễm bệnh, tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ rắp tâm hại người, chỉ cần hắn biết được, nhất định không dễ dàng tha thứ.
Hết chương 99!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thứ Nữ Thành Thê
Chương 99: Mặc Hiên sinh nghi
Chương 99: Mặc Hiên sinh nghi