Tần Lương đã lâu chưa đến Tiêu Tương Uyển, nếu không phải bởi vì Ngô thị cho người nói Tần Minh Hi đã ở bên trong Tiêu Tương Uyển, ông ta tuyệt sẽ không đến.
Lúc trước tuy rằng Tần Lương không có nhiều tình cảm với Ngô thị lắm, nhưng mà coi như là tương kính như tân.
Nhưng trong khoảng thời gian này, nhiều chuyện đã xảy ra. Cũng làm Tần Lương càng thêm lạnh nhạt với Ngô thị.
Những thứ đó Ngô thị đều có thể cảm giác được, chỉ là bà ta làm rất nhiều, Tần Lương cũng không lại liếc nhìn bà ta một cái. Điều này làm cho bà ta càng thêm buồn bực, ước gì lập tức trừ khử Vân di nương.
Tần Minh Hi nhìn thấy Tần Lương lập tức đứng từ trên kháng dậy, cúi người vái chào Tần Lương: "Phụ thân, sao người cũng tới vậy!"
Tần Lương sủng nịch xoa xoa đầu Tần Minh Hi, cười nói: "Ở ngoài cửa bỗng nhiên nghe nói con đang chuẩn bị đọc mấy bài thơ cho ta nghe, xem ra trong khoảng thời gian này không hoang phế học tập!"
Có lẽ đã lâu rồi phụ tử hai người bọn họ chưa như vậy.
Ngô thị cười đứng lên, dịu dàng nói: "Thiếp nghĩ trong khoảng thời gian này ngài bận bịu, có lẽ đã lâu rồi chưa thấy Hi Nhi. Cho nên mới gọi nó đến chỗ của thiếp, có lẽ đã lâu rồi phụ tử hai người chưa tâm sự!"
Nói xong Ngô thị liền bảo nha hoàn bên cạnh, rót cho Tần Lương một ly trà nóng: "Ngài cũng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút!"
Tuy rằng trong khoảng thời gian này, Tần Lương đều luôn ở trong phòng Vân di nương. Nhưng mà không khí người một nhà hòa thuận vui vẻ thế này, cũng làm trong lòng ông ta thoải mái.
Ông ta ngồi xuống cầm ly trà nóng lên uống, lại hỏi Tần Minh Hi một ít vấn đề.
Bởi vì Tần lão phu nhân quản giáo nghiêm khắc, cho nên học tập của Tần Minh Hi rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với trước kia.
Tần Lương thấy học nghiệp của nhi tử tốt lên, trong lòng cũng vui mừng, nhìn Ngô thị cũng càng thêm thuận mắt.
Ngô thị thấy thời cơ không sai biệt lắm, liền cười nói: "Thiếp nghe nói qua hai ngày nữa chính là sinh nhật của Vân di nương, lão gia định mở cho nàng một buổi tiệc."
Tần Lương nghe vậy lập tức lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.
Ngô thị thấy thế trong lòng rét lạnh, sau đó lại bảo nha hoàn một bên, lấy y phục đã thêu hoa văn núi sông ra, cười nói: "Bộ y phục này thiếp mua ở Nghê Thường Các, cảm thấy Vân di nương mặc rất phù hợp. Không bằng vào ngày sinh nhật hôm đó để nàng mặc vào, cũng sẽ không bị người ta nhìn xuống!" (xem thường ý)
Vân di nương chẳng qua là một thị thiếp, là nữ tử thanh lâu.
Tuy rằng Tần Lương tổ chức sinh nhật cho nàng, nhưng mà bằng hữu thanh lâu của nàng lại làm sao có thể vào phủ. Cho nên cũng đều là Ngô thị mời một ít khách nhân, như vậy thân phận của Vân di nương tự nhiên sẽ bị người nhìn xuống.
Tuy rằng thân phận cũng không thể dựa vào y phục là thay đổi, nhưng mà sau khi Tần Lương nhìn thấy bộ xiêm y này, lập tức cảm thấy Vân di nương mặc bộ xiêm y này vào, nhất định càng thêm đoan trang xinh đẹp, đến lúc đó những người đó tự nhiên cũng sẽ không thể khinh thị nàng
"Ngươi nói cũng có vài phần đạo lý. Ta thấy bộ xiêm y này cũng không tệ. Ngươi cũng có tâm!"
Lần này giọng điệu của Tần Lương không lạnh nhạt như trước kia.
Ngô thị thấy Tần Lương nhận lấy, lại đồng ý để hôm đó Vân di nương mặc vào, trong lòng càng thêm vui mừng, hầu hạ Tần Lương cũng càng thêm dụng tâm.
Ngày mai là sinh nhật của Vân di nương, Ngô thị không chỉ có để Tần Lương đưa cho nàng bộ xiêm y thêu hoa văn sông núi, còn đặc biệt bảo nha hoàn Lăng Hương bên người vì nàng rửa mặt chải đầu.
Vân di nương biết Ngô thị đều luôn oán hận với nàng không thôi, hôm nay Tần Lương lại muốn vì nàng tổ chức bữa tiệc sinh nhật, chuyện này đối với Ngô thị mà nói, hẳn là buồn bực không thôi.
Làm sao có thể đột nhiên đưa y phục cho mình, lại để nha hoàn lại hầu hạ mình.
Lúc trước Vân di nương cũng là tiểu thư bên trong trạch viện, chỉ là trong nhà suy sụp, mới có thể bị bán đến bên trong thanh lâu.
Cho nên nàng tự nhiên biết rõ hiểm ác bên trong trạch viện, chính là Tần Lương không có hoài nghi gì, mà chính Vân di nương cũng không muốn để cho Tần Lương cảm thấy nàng đa nghi.
"Di nương, không bằng chúng ta đi mời đại tiểu thư đến đây. Nô tì nghe nói hai người đại tiểu thư và đại phu nhân luôn bất hòa!" Nha hoàn Lê Nhi luôn đi theo Vân di nương nói.
Vốn Vân di nương nhíu mày, hai hàng lông mày lập tức giãn ra: "Sao ta không nghĩ đến nhỉ, ngươi đi giúp ta mời nàng đến!"
Vân di nương chỉ là một thị thiếp của Tần Lương, muốn sống an ổn ở Tần phủ, như vậy ngoại trừ phải an phận thủ thường, cũng phải có chút tâm kế, bằng không chỉ rơi vào kết quả mất mạng oan uổng.
Lê Nhi nghe Vân di nương nói, lập tức nâng góc váy đi ra khỏi phòng.
Trong khoảng thời gian này, Tần Thư Dao đều luôn ở bên trong Hinh Hương Viện tĩnh dưỡng, ngay cả Vinh Thọ Đường nàng cũng cực ít đi.
Nàng nằm nghiêng ở trên giường nệm, trong tay cầm một quyển tạp ký.
Lục Trúc đi từ ngoài cửa vào, cúi người thi lễ với Tần Thư Dao, sau đó nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, nha hoàn bên người Vân di nương tìm người!"
Nghe vậy Tần Thư Dao hơi nhíu mày, nàng cũng biết Tần Lương cực coi trọng Vân di nương này. Suy cho cùng cũng cùng là thân phận phụ nữ với nhau, cho nên Tần Thư Dao cũng cực ít đi lại với Vân di nương.
Chỉ là hiện tại đêm đã khuya, Vân di nương bỗng nhiên tìm nàng lại có chuyện gì?
Lúc trước nàng cũng nghe nói Tần Lương vì Vân di nương, tổ chức sinh nhật. Mà Ngô thị không nháo, ngược lại còn tặng một bộ xiêm y thêu hoa văn núi sông rất đẹp.
Khóe miệng của Tần Thư Dao nâng lên một chút cười lạnh, sau đó để tạp ký trong tay xuống, nhẹ giọng nói: "Cho nàng đi vào!"
Lê Nhi dè dặt cẩn thận đi vào phòng, thấy Tần Thư Dao đã ngồi ở trên kháng, lại khom người: "Nô tì thật sự là có chuyện quan trọng, cho nên mới đêm khuya tới chơi!"
"Có chuyện gì, ngươi nói thẳng ra!"
Lê Nhi lại nhìn Tĩnh Nguyệt và Lục Trúc ở một bên, có chút khó xử.
Tần Thư Dao biết nàng ta muốn để những người này đi xuống, chỉ là hai người kia đều là tâm phúc của Tần Thư Dao, tự nhiên không sao cả.
"Không có việc gì, ngươi cứ việc nói, bọn họ đều sẽ không nói ra!"
Thế này Lê Nhi mới yên lòng, nàng bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, nặng nề khấu đầu hai cái: "Cầu đại tiểu thư cứu di nương nhà nô tì!"
Hai người Tĩnh Nguyệt và Lục Trúc thấy thế, vội vàng xông lên trước, bắt Lê Nhi lại
Tần Thư Dao cau mày, hỏi; "Ngươi có việc gì nói thẳng ra, sao lại khổ như vậy?"
Lê Nhi giãy giụa hai tay thoát ra, sau đó lau nước mắt trong mắt, khóc nói: "Nô tì cũng không có biện pháp nào, mới đến cầu đại tiểu thư!"
Tiếp đó Lê Nhi nói rõ hành động khác thường trong hai ngày nay của Ngô thị ra.
"Hơn nữa nô tì cảm thấy chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy, nói không chừng bọn họ còn muốn liên hợp lại hãm hại đại tiểu thư!"
Hiện tại Lê Nhi chỉ hy vọng Tần Thư Dao có thể giúp bọn họ, nàng ta không muốn chết! Cho nên một câu cuối cùng là nàng ta cố ý chế ra.
Chỉ có Vân di nương được sủng ái, như vậy nàng ta mới có thể tiếp tục sống bình yên vô sự.
Nàng ta là nô tài, mạng của nàng ta chỉ có thể dựa vào chủ tử.
Tần Thư Dao lâm vào trầm tư, nàng đã sớm cảm thấy hành động trong hai ngày nay của Ngô thị có chút cổ quái, hơn nữa rất xác định lần này Ngô thị muốn động thủ trừ khử Vân di nương.
Vốn nàng cũng ôm tâm tình xem kịch vui, dù sao Vân di nương này, tuy rằng ở kiếp trước cũng từng xuất hiện, nhưng mà rất nhanh sẽ bị Ngô thị chỉnh chết.
Lúc này lại nghe những lời này của Lê Nhi, cũng cảm thấy Lê Nhi nói cũng có vài phần đạo lý.
Ngô thị là một người bụng dạ hẹp hòi, có cừu oán tất báo. Hai người nàng và Ngô thị luôn không vừa mắt, người trong phủ đều biết đến.
Nhưng mà trong khoảng thời gian này lại hết sức khác thường, Ngô thị không chỉ có càng quan tâm Tần Thư Dao, mà lại thường xuyên hỏi han ân cần.
Trước đó Tần Thư Dao chỉ tưởng Ngô thị vì thu hồi trái tim của Tần Lương, cho nên tư thế mới hạ thấp như vậy. Hiện tại xem ra cũng là bản thân quá sơ suất.
Mặc kệ có phải lần này Ngô thị lấy bản thân làm người chịu tội thay hay không, Tần Thư Dao đều muốn quan tâm đến!
"Ngày mai là sinh nhật của chủ tử nhà ngươi sao?"
Lê Nhi vội vàng gật đầu.
Tần Thư Dao phất phất tay nói: "Ngươi đi về trước đi. Sáng sớm ngày mai ta sẽ đi đến chỗ Vân di nương, ngươi bảo nàng yên tâm!"
Bộ xiêm y thêu hoa văn sông núi kia, Tần Thư Dao biết lai lịch.
Ở Tần phủ, từng hành động cử chỉ của Tiết Nhã đều trốn không khỏi ánh mắt của Tần Thư Dao.
Hơn nữa toàn bộ Tần phủ, cũng chỉ có Tiết Nhã mới có thể thêu ra bộ xiêm y tinh xảo tỉ mỉ vô cùng như thế.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Chương 97: Ngô thị ghen ghét bố trí độc kế
Chương 97: Ngô thị ghen ghét bố trí độc kế