Bốn cô nương bị mời tiến hoàng cung, ngoại trừ Tần Tuyết Như bị Mộ Phương Hoa kéo đến ngồi xuống một bên, còn lại ba người, một quỳ, hai người khác đứng..
Bọn họ nghe được lời Hoàng hậu nói, trên mặt đều lộ ra kinh ngạc.
Mà Trịnh Anh Anh càng biết người trong lòng của tỷ tỷ mình là Mộ Thành Hi.
Dù sao hôn sự của hai người bọn họ, chỉ thiếu chút nữa đã định xuống.
Đang lúc hai người Hoàng hậu và Hiền phi giằng co, hai người Mộ Thành Hi và Mộ Thiếu Dục đi tới từ cách đó không xa. Hai người bọn họ đều bị Hoàng hậu mời đến.
Hai người vừa vào đình, nhìn thấy Tần Thư Dao quỳ trên mặt đất, đều nhíu chặt hai hàng lông mày.
"Mẫu hậu, mẫu phi cát tường!" Hai người ôm quyền cúi chào.
Khóe miệng Hoàng hậu lộ ra một chút ý cười yếu ớt: "Tới đúng lúc lắm, chúng ta đang nói chuyện của con đấy!" Hoàng hậu nói xong, chỉ vào Tần Thư Dao trên đất, nói: "Hi Nhi, cô nương này con vừa ý không?"
Mộ Thành Hi nhíu đầu mày, lại cúi đầu nhìn thoáng qua Tần Thư Dao: "Mẫu hậu, đây là có ý gì?"
Hiền phi vội vàng cười nói: "Hoàng hậu nương nương không biết nghe lời đồn từ chỗ nào, nói con và vị cô nương này tình đầu ý hợp. Không biết con có từng nghe nói qua chưa?"
Lời này mang theo thắc mắc, hiển nhiên Hiền phi không đồng ý Mộ Thành Hi coi trọng Tần Thư Dao.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của hai người Mộ Thành Hi và Mộ Thiếu Dục đều thay đổi.
Mộ Thành Hi lại nhìn thoáng qua Tần Thư Dao quỳ trên mặt đất, trong ánh mắt để lộ ra một chút nhu tình, nhưng mà cuối cùng vẫn lắc đầu nói: "Chẳng qua là nhi thần quen biết với nàng mà thôi. Không biết mẫu hậu nghe lời đồn này từ chỗ nào?"
Hoàng hậu nương nương nghe được Mộ Thành Hi trả lời, hai tròng mắt lạnh lùng, lập tức nói: "Dục Nhi, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa. Cũng nên chọn cho con một thể tử rồi!"
Mộ Thiếu Dục biết hôm nay Hoàng hậu muốn cố ý khó xử bọn họ, khóe miệng của hắn nhếch lên, vẻ mặt lạnh như băng: "Tuy rằng đã bình định Mạc Bắc, nhưng mà phía Nam vẫn còn có phản loạn. Nhi thần còn nhỏ tuổi, không vội!"
Hiền phi nghe xong lời này, tươi cười trên mặt cũng càng sâu.
Mà sắc mặt của Hoàng hậu có chút khó coi, bên trong đôi mắt của bà ta thoáng qua vẻ âm độc, chỉ là rất nhanh đã biến mất không thấy. Rất nhanh trên mặt của bà ta lại bày ra tươi cười dịu dàng, bà ta cười nhìn Hiền phi, nói: "Muội muội làm mẫu phi cũng thật là, một đứa trẻ như nó thế nào không biết xấu hổ mở miệng nói chuyện làm mai. Bản cung thấy tuổi của Liệt Nhi cũng không nhỏ nữa, Bản cung còn vội vã ôm tôn tử đây này!"
"Bên trên Dục Nhi còn có Đại hoàng tử mà, hiện tại hôn sự của Đại hoàng tử cũng chưa định. Hiện tại Hoàng hậu nương nương nên vì Đại hoàng tử sốt ruột mới đúng!" Trên mặt Hiền phi không có một chút gợn sóng nào.
Hoàng hậu cười chỉ vào Tần Tuyết Như nói: "Không phải thê tử của Đại hoàng tử đã sớm định rồi sao? Chính là Thái hậu chỉ định đấy! Bản cung nhìn Tần đại cô nương là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, cùng với Dục Nhi chính là cặp đôi trời sinh đấy!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi, Trịnh Anh Anh lại dùng ánh mắt mất mát và ghen tị nhìn Tần Thư Dao, mà Tần Thư Dao luôn quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng, nếu Hoàng hậu không lại nhắc tới nàng, hoàn toàn không còn ai chú ý tới nàng còn quỳ.
Lúc này Hiền phi mới biết được vì sao Hoàng hậu gọi mấy vị cô nương này tới, thực ra bà cũng hiểu biết Tần Thư Dao một hai, tuy rằng diện mạo, tính cách cũng không tồi. Nhưng mà trong lòng bà cũng đã sớm định con dâu tốt rồi."
Hoàng hậu rất hài lòng thấy một màn như vậy, tươi cười trên mặt bà ta cũng càng sâu: "Muội muội, chẳng lẽ muội không thích?"
Hiền phi thấy hai mắt Mộ Thành Hi đỏ bừng, hai tay nắm chặt, trong lòng thầm nghĩ không tốt.
Chẳng lẽ hai người Mộ Thành Hi và Tần Thư Dao thật sự cấu kết?
Hiền phi vội vàng đứng lên, vẻ mặt sợ hãi: "Hoàng hậu nương nương làm quyết định, làm sao thần thiếp có thể ngỗ nghịch. Chỉ là việc này vẫn cần nói một tiếng với Thái hậu và Hoàng thượng."
Trong lòng Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, lại dám lấy Hoàng thượng và Thái hậu ra ép bà ta. Thái hậu là cô của bà ta, đương nhiên là đứng cùng một chiến tuyến, khó khăn duy nhất chính là một mình Hoàng thượng.
"Muội nói cũng không sai, chuyện này còn phải thương lượng với Hoàng thượng và Thái hậu!" Ý cười trên mặt Hoàng hậu càng sâu.
Mà Mộ Phương Hoa luôn ngồi ở một bên, vốn đang có chút không cam lòng, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của đám người Mộ Thành Hi, cũng mới hiểu được vì sao mẫu hậu mình lại làm như vậy.
Mộ Phương Hoa khinh thường cười cười: "Sao ngươi còn không mau tạ ơn! Nếu ngươi thật sự gả cho Tam ca, vậy chính là Hoàng tử phi đấy, vinh hoa phú quý như vậy, ngươi có cầu cũng cầu không được!"
Lúc này người xung quanh mới phát hiện, Tần Thư Dao vẫn luôn quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng. Nhưng mà Tần Thư Dao nghe nói như thế, hai hàng lông mày không khỏi nhăn càng chặt.
"Kính xin Hoàng hậu nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, dân nữ không xứng với Tam hoàng tử!"
Vốn luôn bị người vắng vẻ Tần Thư Dao bỗng nhiên nhẹ giọng nói.
Tần Thư Dao biết, hôm nay nàng chính là vật hi sinh của bọn họ, mặc kệ Mộ Thành Hi có hay không có ý với nàng, vừa rồi Hoàng hậu đều nói Mộ Thành Hi cấu kết với bản thân, mà trong nháy mắt lại gả bản thân cho Mộ Thiếu Dục. Chuyện này là muốn làm cho hai huynh đệ bọn họ trở mặt thành thù mà thôi!
Người trong cung đều biết đến, tình cảm của hai người Mộ Thiếu Dục và Mộ Thành Hi thâm sâu. Chỉ cần trừ khử hai người bọn họ, như vậy ngôi vị hoàng đế tất nhiên là của một mình Mộ Tử Liệt.
Mọi người đều không nghĩ tới Tần Thư Dao lại sẽ trực tiếp cự tuyệt, Trịnh Anh Anh nghe xong trên mặt lại lộ ra vẻ vui sướng, mà sắc mặt Hoàng hậu lại khó coi vạn phần.
"Lớn mật, mẫu hậu hứa hôn cho ngươi. Là ngươi có khúc khí lớn, ngươi lại còn dám cãi lại!" Mộ Phương Hoa tiện tay cầm lấy một ly trà nhỏ, ném tới trên người Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao không có né tránh cũng biết không thể né tránh, nàng cúi đầu nghênh đón đau đớn này. Nhưng mà thẳng đến khi nghe âm thanh ly trà rơi vỡ vụn ra, nàng đều không cảm giác được một chút đau đớn nào.
Nàng ngẩng đầu, lại nhìn thấy một người cao lớn, dáng người uy vũ đứng ở trước mặt của nàng, làm trong lòng nàng ấm áp!
"Bát muội, không thể làm càn!"
Mộ Thiếu Dục che ở bên người Tần Thư Dao, lạnh lùng nói.
Mộ Phương Hoa thấy thế hơi sửng sốt, sau đó khinh miệt nở nụ cười, cười hai tiếng: "Tam ca, huynh che chở thật là nhanh, chỉ tiếc trong lòng người ta không có huynh. Sợ là trong lòng đã sớm có ý trung nhân!" Sau khi nói xong, cố tình nhìn chăm chú vào Mộ Thành Hi.
Tần Thư Dao biết hiện tại nhiều lời vô ích, đều luôn cúi đầu làm người đầu gỗ!
Hai tay Mộ Thiếu Dục ôm quyền, vẻ mặt lạnh lùng: "Mẫu hậu, chuyện hôn nhân đại sự há có thể thuận miệng định ra. Tần cô nương lại là cô nương chưa lấy chồng, nếu việc này truyền ra, Phụ hoàng lại không đồng ý, chẳng phải là phá hỏng thanh danh của cô nương nhà người ta rồi sao!"
Hôn sự vốn là lệnh của cha mẹ, chỉ là hiếm khi nào có người nhắc tới trước mặt cô nương nhà người ta. Cho nên Mộ Thiếu Dục giải thích, làm Tần Thư Dao cảm thấy không còn xấu hổ và vô thố như vậy nữa.
"Đúng vậy, việc này vẫn nên bàn bạc với Hoàng thượng và Thái hậu trước. Đến lúc đó lại kết luận, vẫn là thanh danh của cô nương quan trọng hơn!" Hiền phi ở một bên cũng nhẹ giọng nói.
Hoàng hậu biết nóng vội ăn không được đậu hũ nóng, còn không bằng kéo dài trước đã, cho nên sắc mặt cũng không lạnh như băng như vừa rồi: "Một khi đã như vậy, như vậy ngươi đứng lên trước đi!"
Hai chân Tần Thư Dao cũng đã sớm tê, xem ra Hoàng hậu này gọi nàng tiến cung, chính là cố ý muốn chỉnh nàng.
"Hôm nay vốn là cho các ngươi đến chơi một chút, không nghĩ tới lại biến thành thế này. Xem ra có chúng ta ở đây, bọn họ vẫn quá câu nệ. Nhìn canh giờ lúc này, Thái hậu cũng đã niệm xong kinh rồi. Không bằng muội muội bồi Bản cung cùng đi chỗ Thái hậu nhìn một chút?"
Hoàng hậu đã nói, đương nhiên Hiền phi là gật đầu đáp ứng.
Trong Ngự hoa viên bỗng chốc chỉ còn lại vài người bọn họ, không có đám người Hoàng hậu, Mộ Phương Hoa cũng càng trở nên kiêu ngạo và khinh thường.
"Anh Anh, lúc trước Bản công chúa còn tưởng rằng ngươi sẽ trở thành Tam tẩu của ta, không nghĩ tới trong lòng của Tam ca cũng đã sớm có chủ rồi. Ai... Thật sự là đáng thương!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Chương 103: Loạn điểm uyên ương có người buồn rầu
Chương 103: Loạn điểm uyên ương có người buồn rầu