Chùa Thanh Phong.
Ngô thị được Tần Lương đồng ý, mấy ngày sau lập tức mang theo Tần Thư Dao đến chùa Thanh Phong, mà Tần Thư Dao cũng không có ý kiến gì, dù sao đợi ở trong chùa thì đối với nàng mà nói cũng đều giống nhau.
"Con ở trong này tĩnh dưỡng, ni cô ở đây cũng sẽ không bạc đãi con!" Tuy rằng trên mặt Ngô thị cười dịu dàng, nhưng trong lòng lại ước gì Tần Thư Dao bệnh chết ở trong này.
Đương nhiên Tần Thư Dao hiểu tâm tư của Ngô thị, cho nên cố ý lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, miễn cưỡng lên tiếng, rồi không nói gì nữa.
Ngô thị cũng không giận, dù sao mấy ngày kế tiếp nàng ta cũng phải chịu khổ, quay lại nói với đám người Thi Vận: "Các ngươi cần phải hầu hạ tiểu thư, nếu tiểu thư có gì sơ xuất, cẩn thận da của các ngươi!"
Đợi sau khi đám người Ngô Thị đi rồi, Tuyết Ảnh mới "phi" một tiếng: "Hừ, bà ta có tâm tư gì, chúng ta còn không biết sao. Ước gì đưa chúng ta đến nơi này, không phải là muốn cho tiểu thư chúng ta khổ sở thì là gì!"
Thi Vận vội vàng quát bảo ngưng lại: "Những lời này muội cũng dám nói loạn, nếu như bị người khác nghe thấy, bẩm báo với đại phu nhân, cẩn thận da của muội đấy!"
Tuyết Ảnh lập tức cười nói: "Làm sao bọn họ đánh thắng được. Hơn nữa, không phải là muội nhìn bọn họ đi rồi, mới dám nói sao!"
Tần Thư Dao nghe bọn họ cãi nhau, phiền não trong lòng cũng dần dần biến mất. Mặc kệ hôm nay hoàng hậu cho nàng uống thuốc độc gì, hẳn cũng không phải lập tức muốn mạng nàng, chỉ là kế tiếp nên như thế nào, nàng cũng bắt đầu dần dần mờ mịt.
Chuyện xảy ra kiếp này chênh lệch với kiếp trước rất nhiều, rất nhiều chuyện đã không còn nằm trong tầm khống chế của nàng nữa rồi. Chỉ là may mắn, người nàng bảo vệ không giống kiếp trước.
Tuy rằng người Hàn gia đưa ra yêu cầu cực kỳ đáng giận, nhưng mà Tần lão phu nhân cũng lại nhiều lần đi hoà giải, cuối cùng ép giá xuống thấp một chút. Tuy rằng vẫn rất ngang ngược, nhưng Tần lão phu nhân cũng cảm thấy người nhà như vậy không thể gả qua, cho nên lập tức lấy những thứ mà bản thân tích góp ra, Tần Thư Dao cũng đưa ra một ít tiền, mới hủy được cửa hôn sự này.
Cho nên, hiện tại tuy Tần Thư Dao bị giam lỏng ở chùa Thanh Phong, nhưng trong lòng một chút cũng không hoảng hốt. Bởi vì nàng biết nàng sẽ không lại bị người vứt bỏ, chờ vết thương nàng lành hẳn, nhất định còn có thể trở về.
Ở trong này tĩnh dưỡng hai ngày, Tần Thư Dao cảm thấy thân thể bắt đầu khó chịu vô cùng, tuy không thể so với độc hoa mê tình, làm cho người ta lâm vào mê muội mà lại là trạng thái điên cuồng. Độc này càng mạnh hơn độc hoa mê tình, làm cho người ta đau đớn không thôi, nhưng thần trí lại tỉnh táo, mỗi một tấc da thịt đều đau đớn, làm cho nàng không thể chịu đựng được.
Đám người Thi Vận và Tuyết Ảnh nhìn thấy, đều hoảng hốt không thôi, nhưng không có biện pháp gì.
"Nô tì phải đi tìm Ngũ hoàng tử ngay, để Ngũ hoàng tử phái người tới xem một chút!"
Tuyết Ảnh nhìn thấy bộ dạng này của Tần Thư Dao, trong lòng buồn bực không thôi, ngày đó Ỷ Cầm cầm thuốc nàng đã cảm thấy kỳ quái không thôi, nhưng vài ngày nay lại bởi vì vừa chuyển đến chùa Thanh Phong, rất nhiều chuyện, mà Tần Thư Dao cũng không phát độc, cho nên cảm thấy không việc gì. Lại không nghĩ rằng trong lúc này lại phát tác, hơn nữa nhìn bộ dạng của Tần Thư Dao, dường như đau đớn vô cùng.
Thi Vận cũng cảm thấy nên vội vàng đi bẩm báo với Mộ Thành Hi, dù sao bọn họ là người Mộ Thành Hi phái tới hầu hạ Tần Thư Dao, hiện tại chủ tử sinh bệnh, đương nhiên phải bẩm báo.
Tuyết Ảnh cũng không đứng lại lâu, ra roi thúc ngựa về tới kinh thành. Mà trong chùa Thanh Phong cũng chỉ để lại hai người Thi Vận và Ngưng Sương chăm sóc.
Chỉ là độc này đến nhanh, đi từ từ, vẻn vẹn tra tấn Tần Thư Dao gần một canh giờ, đến xương cốt đau đớn mới dần dần biến mất. Mà lúc này trên mặt Tần Thư Dao đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, làm cho người ta không nỡ nhìn.
Thi Vận đỡ Tần Thư Dao, nhẹ nhàng giúp lau mồ hôi trên người Tần Thư Dao, thấy hai bàn tay nàng đỏ, mà môi cũng bị cắn cho chảy máy, trong lòng rất khó chịu.
Lúc này, Mộ Thành Hi cũng vội vàng đi tới, nhìn thấy Tần Thư Dao khép chặt hai mắt, vẻ mặt tái nhợt, khác với vài ngày trước hắn nhìn thấy một Tần Thư Dao khỏe mạnh, hoàn toàn như người bị bệnh lâu năm.
Mộ Thành Hi đau đớn, hành động của hoàng hậu hắn cũng biết, mà vài ngày nay hắn cũng không tìm thấy Tam ca. Hoàng thượng cũng bắt đầu hoài nghi hắn, hắn sứt đầu mẻ trán rồi, mà Tần Thư Dao lại bệnh thành như vậy.
"Đây là có chuyện gì? Sao lại biến thành bộ dạng này? Tam ca đâu? Sao cũng không thấy huynh ấy!"
Mộ Thành Hi đi đến bên giường Tần Thư Dao, ngồi ở mép giường, sau đó nhẹ nhàng nắm tay nàng, chỉ cảm thấy tay nàng lạnh lẽo thấu xương.
Thi Vận nói ra chuyện mà bọn họ gặp phải ngày hôm đó, nghĩ đến hiện tại Mộ Thiếu Dục còn đang tĩnh dưỡng.
Mộ Thành Hi trầm tư một lát, mới nói: "Độc trên người nàng thật kỳ quái, ta đi tìm Tam ca trước, Mặc Kiếm bên người huynh ấy là đại phu không tồi!" Nói xong lập tức đứng lên, sau đó vội vàng rời đi.
Một ngày này, Tần Thư Dao đều mê man, chưa tỉnh lại.
Đợi đến ngày thứ hai, Mộ Thành Hi mới mang theo người vội vội vàng vàng đi vào.
Mặc Kiếm nhìn thấy bộ dạng của Tần Thư Dao, cũng phát hoảng, ngày đó khi hắn đưa nàng về phủ, tinh thần của Tần Thư Dao coi như không tồi, sao mới ngắn ngủn mấy ngày đã bị tra tấn thành không có hình người thế này!
Hắn bước lên phía trước mấy bước, sau đó lại bắt mạch cho nàng, tiếp đó khiếp sợ nói: "Độc này sợ là khó giải!"
Mộ Thành Hi thấy Mặc Kiếm cũng từ bỏ, cau mày hỏi: "Đây rốt cuộc là độc gì? Chẳng lẽ một chút biện pháp cũng không có?"
Mặc Kiếm trầm tư một lát mới nói: "Tạm thời ta cũng không biết cách giải độc, chỉ có thể phối một ít thuốc, để khi nàng phát độc sẽ không đau đớn như vậy.
Mộ Thành Hi cũng biết hiện tại tạm thời chỉ có thể như vậy, Mặc Kiếm giúp nàng chuẩn bị thuốc, lại tự mình sắc thuốc cho Tần Thư Dao, đợi khi nhìn thấy Tần Thư Dao uống vào, lại dặn đám người Thi Vận dùng thuốc thể nào, uống vào giờ nào, mới rời đi.
Ngày hôm sau, Tần Thư Dao vẫn ngủ say sưa, giống như không trải qua đau đớn đêm qua.
Nhưng mà bên trong hoàng cung, lại nổi lên một trận phong ba.
Từ sau ngày đó, Mộ Thiếu Dục luôn hôn mê bất tỉnh, thẳng đến ba ngày sau mới tỉnh lại, chỉ là vết thương của hắn quá nặng, cho nên Mặc Kiếm đề nghị hắn tĩnh dưỡng hai ngày trước đã rồi mới về cung. Lại không nghĩ rằng thời gian đó, trong cung ngoài cung lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, điều này cũng là Mặc Kiếm và Mộ Thiếu Dục không đoán trước được.
Dưỡng Tâm điện.
Hoàng thượng ngồi ở trên long ỷ vàng óng ánh sáng ngời, vẻ mặt giận giữ: "Dục Nhi, vài ngày nay con đi nơi nào? Sao không thông báo một tiếng!"
Mộ Thiếu Dục nghe tin tức từ Mộ Thành Hi, lập tức trở về cung, lúc này tuy vết thương của hắn đã tốt, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.
Hắn hai tay ôm quyền, quỳ một gối xuống, trầm giọng nói: "Vài ngày trước, Nhi thần đi săn thú, không nghĩ tới gặp phải kẻ xấu, bị thương. Cho nên luôn ở trong thành tĩnh dưỡng!"
Nói dối như vậy, đương nhiên hoàng thượng không tin. Trong lòng ông từ ngày hoàng hậu nói đã gieo xuống một mầm mống, rồi chậm rãi nẩy mầm, hiện tại đã xanh um tươi tốt.
Mộ Thiếu Dục thấy hoàng thượng vẫn không muốn tin hắn, lập tức kéo áo ra, quả nhiên trên ngực còn băng vải trắng, mà trên mặt còn chảy ra vết máu.
Hoàng thượng nhìn thoáng qua, sắc mặt càng thêm khó coi, nói với thái giám một bên: "Đi mời thái y đến, xem vết thương cho Tam hoàng tử!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Chương 176: Trong chùa kham khổ Hoàng thượng sinh lòng nghi ngờ
Chương 176: Trong chùa kham khổ Hoàng thượng sinh lòng nghi ngờ