Tần Tuyết Như vừa nghe vội vàng lắc đầu nói: "Ta không đi, ta không đi..."
Tần Thư Dao trầm tư một lát, chẳng qua là tiếng vang ngoài cửa truyền tới làm cho nàng không cách nào tĩnh táo suy nghĩ được. Nàng biết Ngưng Sương sẽ nói như vậy, nhất định là cảm thấy một mình nàng không thể ngăn cản được những tặc tử kia, hơn nữa nếu chiếc thuyền này thật sự đã bị bọn họ khống chế hoàn toàn, như vậy còn không bằng nhảy xuống hồ, tránh cho cuối cùng bị người khi dễ.
"Tam muội, nếu muội không đồng ý, như vậy ta cũng không cưỡng ép muội. Chẳng qua là muội cũng đừng hi vọng những tặc tử kia sẽ khinh địch bỏ qua cho muội, muội đã có hôn ước với Đại hoàng tử, nếu không có trong sạch, như vậy là đồng nghĩa với thật sự mất không còn gì nữa rồi!"
Tần Tuyết Như nghe vậy kinh hoảng ngẩng đầu lên, gương mặt khủng hoảng nhưng vẫn kiên định nói: "Ta tin tưởng sẽ có người tới cứu chúng ta."
Tần Thư Dao âm thầm lắc đầu một cái, cũng không nữa để ý đến nàng ta nữa. Mang theo Tần Khả Cầm đi tới trước cửa sổ, sau đó nói với Tần Khả Cầm: "Muội nhảy xuống trước, đợi chút nữa tỷ sẽ lập tức tới đón muội!"
Tần Khả Cầm ngoan ngoãn nghe lời từ thuở nhỏ, sau đó lập tức gật đầu một cái. Ngưng Sương vội vàng giúp Tần Khả Cầm trèo lên cửa sổ, sau đó để cho nàng nhảy xuống, kế tiếp chính là Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao vừa nhảy xuống hồ, thì lập tức có một làn nước lạnh tràn vào trong miệng mũi của nàng, hai tay nàng bắt đầu vùng vẫy, hai chân cũng đang liều mạng đạp loạn, lại không có một người nào, không có một người nào không cố gắng liều mạng.
Đang lúc ấy thì, không biết từ chỗ nào Ngưng Sương ném một tấm ván gỗ từ trên cửa sổ xuống, Tần Thư Dao vội vàng bơi loạn tới tấm ván gỗ, thật may là nàng cách tấm ván gỗ rất gần, không đến một lát, đã nắm thật chặt tấm ván gỗ.
Sau đó nhìn bốn phía một chút, phát hiện Tần Khả Cầm may mắn hơn mình rất nhiều, trên tay đang ôm một tấm ván gỗ không biết có từ đâu.
Trong khoang thuyền, Ngưng Sương vừa liếc nhìn Tần Tuyết Như, thấp giọng nói: "Mặc dù những tặc tử kia có võ công bình thường, nhưng nhân số đông đảo. Nếu ngài không muốn đi, như vậy ở chỗ này chỉ chịu hết khuất nhục mà thôi!"
Mặc dù Ngưng Sương ước gì giữ Tần Tuyết Như ở lại chỗ này, mặc cho những tặc tử kia chà đạp. Nhưng mà, dù sao Tần Tuyết Như cũng là nữ nhi Tần gia, nếu hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm vô sự, hết lần này tới lần khác đều là Tần Tuyết Như xảy ra chuyện, coi như là biết trên thuyền xông vào tặc tử, nhưng Tần Lương nhất định sẽ cảm thấy là Tần Thư Dao thấy chết mà không cứu.
Cho nên dọc theo con đường này, Tần Thư Dao mới không bỏ nàng ta lại.
Cánh cửa đã sắp không chống đỡ được, Tần Tuyết Như khủng hoảng nhìn cánh cửa sắp sập xuống, sau đó vội vàng đứng dậy từ dưới nền, lúc chạy đến trước cửa sổ, nhìn Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm đều đang bình yên vô sự trôi nổi ở trên mặt nước, cũng quyết định nhảy xuống.
Nhưng mà đúng vào lúc này, cánh cửa bị những tặc tử kia đụng vỡ.
Những tặc tử kia vừa nhìn thấy trong phòng có hai mỹ nhân, lập tức cười dâm đãng ra tiếng: "Quả nhiên có hai mỹ nhân mà." Nói xong lập tức vọt lên.
Tần Tuyết Như muốn đạp lên cái ghế nhảy từ trên khoang thuyền xuống, nhưng mà quá gấp gáp, lại từ trên ghế tuột xuống.
Lúc này Ngưng Sương cũng đã sớm cầm kiếm trong tay lên, đâm về phía những tặc tử kia.
Những người đó dường như không nghĩ đến trong khoang thuyền này, vẫn còn có một người biết võ công, trên mặt lập tức thay đổi sắc mặt, bắt đầu đánh nhau.
Tần Tuyết Như thấy thế lại lập tức bò lên cái ghế, muốn nhảy xuống.
Thế nhưng những tặc tử kia có sáu người, một mình Ngưng Sương khó đấu lại nhiều người như vậy, hai người khác nhìn ra Tần Tuyết Như không có võ công, lập tức vọt tới bên cạnh Tần Tuyết Như, kéo nàng ta từ trên ghế xuống.
"Con đàn bà này không tệ, trở về cho các huynh đệ vui vẻ thôi!" Nói xong lập tức đưa tay bóp nhẹ vào chỗ mềm mại của Tần Tuyết Như.
Mặt Tần Tuyết Như lập tức xám như tro tàn, kêu to thành tiếng, liều mạng vùng vẫy. Lúc này nàng ta hối hận vô cùng, mới vừa rồi nên theo Tần Thư Dao cùng nhảy xuống, mà không phải ở chỗ này mè nheo.
Dù sao Ngưng Sương cũng là người Ngũ hoàng tử phái đi bảo vệ Tần Thư Dao, còn Tần Tuyết Như thì cũng chỉ là mang theo mà thôi. Huống chi nàng vốn cũng không thích đám người Ngô thị, càng thêm chán ghét Tần Tuyết Như vô cùng, cho nên cũng làm như không thấy.
Hai tặc tử kia thấy Ngưng Sương không ra tay, liền cười dâm đãng, nói: "Ngươi tên là... Gia thích nghe tiếng kêu của những đàn bà lẳng lơ các ngươi! Ha ha ha..."
Nói xong lại dùng sức xé xiêm áo trên người Tần Tuyết Như, mặc dù Tần Tuyết Như liều mạng che chở, nhưng mà nàng một nữ tử yếu đuối không bước chân ra khỏi nhà, thì làm sao địch nổi những tặc tử này.
Chỉ trong chốc lát, búi tóc xốc xếch, y phục cũng bị xé rách ngổn ngang.
Bốn người đang đánh nhau với Ngưng Sương thấy thế, lập tức đỏ mắt không thôi, có một người ngừng đánh nhau, cũng vọt tới bên người Tần Tuyết Như, cười dâm đãng nói: "Thật lâu rồi không gặp được mặt hàng tốt như vậy!"
Vốn Ngưng Sương cũng muốn dọa Tần Tuyết Như một chút, lại không nghĩ rằng những tặc tử kia lại to gan lớn mật, hoàn toàn không nhìn nàng, muốn ở chỗ này trực tiếp làm bẩn thân thể Tần Tuyết Như.
Mặc dù Ngưng Sương ước gì Tần Tuyết Như bị làm bẩn, nhưng mà xảy ra dưới mí mắt mình, nàng vẫn cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.
Cho nên cũng tránh thoát ba người kia, vọt tới bên người Tần Tuyết Như, muốn cứu Tần Tuyết như ra.
Có lẽ cái thuyền này thật sự đã bị những thổ phỉ kia chiếm đoạt, mấy tên thổ phỉ vốn đang sàm sỡ Tần Tuyết Như lập tức đẩy Tần Tuyết Như cho ba người kia, cầm đao lên cùng đánh nhau với Ngưng Sương.
Ba người kia đã sớm đỏ mắt không thôi, thấy thế vội vàng bắt lấy Tần Tuyết Như, sờ loạn một trận. Tần Tuyết Như liều mạng thét chói tai, nhưng những tặc tử kia hoàn toàn không nhìn nàng ta, động tác trên tay ngược lại càng thêm đẩy nhanh tốc độ.
Không đến một lát nữa, áo Tần Tuyết Như đã bị xé rách, mà Tần Tuyết Như hoàn toàn không thể động đậy. Trong lòng nàng ta buồn bực không thôi, cổ họng cũng đã sớm kêu to đến hỏng.
Những tặc tử kia vừa nhìn thấy da thịt tuyết trắng của Tần Tuyết Như, lập tức cúi đầu gặm. Trong lòng Tần Tuyết Như chấn động, lập tức ngẩng đầu lên, hung hăng cắn lên bả vai người kia một cái.
Người nọ bị đau dùng sức hất Tần Tuyết Như ra, thấy Tần Tuyết Như ngã nhào trên đất, lập tức kéo tóc của nàng ta, đi về phía một nơi sạch sẽ và rộng rãi.
Tần Tuyết Như bị đau khóc rống lên, nàng ta chưa từng gặp phải chuyện như vậy, những năm gần đây nàng ta vẫn luôn được coi là trân bảo, lại chưa từng nghĩ đến hôm nay sẽ bị khi dễ như vậy.
Một mình Ngưng Sương với ba người kia quá lắm cũng chỉ ngang tay mà thôi, hoàn toàn không có cách nào đi cứu Tần Tuyết Như.
Đang lúc Tần Tuyết Như kinh hoảng luống cuống, muốn cắn lưỡi tự vận, bên ngoài chợt vang lên một trận âm thanh hỗn loạn.
Ba người kia nghe thấy, trong bụng lập tức hốt hoảng, lúc bọn họ mới vừa vào khoang thuyền, người trên thuyền đã hoàn toàn bị chế ngự, cho nên bọn họ mới dám dính vào như vậy.
Hiện tại lại nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau, cho dù bọn họ muốn phong lưu khoái hoạt, cũng không muốn bị người cho một đao giết chết.
"Chuyện gì xảy ra?"
Nam tử kéo tóc Tần Tuyết Như vừa nãy, vội vàng xông tới cửa nhìn, quả nhiên thấy mấy tên thị vệ mặc áo giáp đen chạy về phía này. Hắn vội vàng trở về trong phòng, sau đó nắm lấy tóc Tần Tuyết Như, cầm đao lên gác ở trên cổ Tần Tuyết Như.
Tần Tuyết Như cũng đã sớm không còn sức lực, hai chân cũng không ngừng run rẩy, y phục trên người càng thêm xốc xếch không chịu nổi, đầu vai tuyết trắng còn lộ ra bên ngoài, làm cho người ta suy nghĩ lung tung.
Chỉ trong chốc lát, những thị vệ kia lập tức vọt vào, thấy y phục Tần Tuyết Như xốc xếch, cũng hơi ngẩn ra. Sau đó rất nhanh Mộ Phượng Thiên cũng vọt vào, hắn cũng đã sớm thấy đám người Tần Thư Dao núp ở trong khoang thuyền, nhưng những tặc tử kia lại dám to gan lớn mật như thế.
"Các ngươi ai dám động đến, ta sẽ lập tức giết ả!"
Hai mắt Tần Tuyết Như đỏ bừng, cắn thật chặt môi dưới, nàng thấy Mộ Phượng Thiên mang đám người đi vào cứu nàng, tuy nàng rất vui mừng, nhưng mà lại thấy bộ dạng của mình như thế, liền cảm thấy không đất dung thân.
Chẳng qua là nàng ta không muốn cứ như vậy mà chết đi, nàng ta vốn là cẩm y ngọc thực*, hơn nữa Mộ Phượng Thiên nhất định sẽ cứu bản thân ra, nàng ta nhất định sẽ trở lại cuộc sống trước kia.
(*Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Chỉ cuộc sống giàu sang.)
Mộ Phượng Thiên thấy bộ dạng này của Tần Tuyết Như, trong lòng chấn động, gương mặt thống khổ: "Nếu ngươi thả nàng, Bản hoàng tử sẽ tha cho các ngươi không chết!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Chương 202: Tuyết Như chịu nhục oán hận Thư Dao
Chương 202: Tuyết Như chịu nhục oán hận Thư Dao