TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Chương 293: Chính phi bị phế, trắc phi bị giáng xuống

Hiền phi xử lý hai người Đinh Văn Tĩnh và Tần Thư Dao, làm Tần Thư Dao không khỏi nhíu mày một cái, nàng hiểu Hiền phi muốn để Linh Lung và Mạt Nhi làm nha hoàn thông phòng cho Mộ Thiếu Dục.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

Nàng nhớ tới ngày hôm qua Mộ Thiếu Dục đã nói với nàng, trong lòng có một chút thấp thỏm, cũng có một chút mất mát!

Nàng vẫn luôn khẽ cúi đầu, đối với xử trí của Hiền phi, nàng không dị nghị gì, cũng không thể có dị nghị gì, bởi vì nàng chỉ là một trong những nữ nhân của Mộ Thiếu Dục, mà Hiền phi không chỉ là phi tử của hoàng thượng, mà còn là mẫu thân của Mộ Thiếu Dục, có quyền xử trí bọn họ!

Sau khi Hiền phi đi, Linh Lung vênh váo nói: "Các vị nương nương... À, không phải, là Đinh phu nhân và Tần phu nhân, có nhiều chuyện như thế, sau này hai người các ngươi cũng chỉ có thể ủy khuất ở trong một viện tử rồi! Về phần Bạch cô nương, mặc dù Hiền phi nương nương đã viết hưu thư, nhưng chúng ta cũng không phải là người nhỏ mọn, cho nên vẫn có thể để cho Bạch cô nương thong thả thêm hai ngày!"

Bạch Thiển liếc mắt nhìn Linh Lung, hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: "Thật sự coi mình là chủ tử rồi! Ta muốn xem, chờ sau khi Tam hoàng tử trở về, sẽ xử trí các ngươi như thế nào!"

Linh Lung tức giận không thôi, mới vừa rồi Hiền phi nương nương đã nói, đã nói rõ ràng. Sau này nàng ta sẽ là nữ nhân của Mộ Thiếu Dục, thân phận và địa vị còn cao hơn Bạch Thiển rất nhiều!

Đang lúc nàng ta muốn phản kích, lại bị Mạt Nhi ngăn lại, Mạt Nhi nhíu chặt mày, cúi người thi lễ với đám người Bạch Thiển và Tần Thư Dao, thấp giọng nói: "Các vị phu nhân đã đắc tội rồi, xin hãy tha lỗi!"

Bạch Thiển cười nhìn Mạt Nhi, nói với Linh Lung: "Nhìn tiểu muội của ngươi mà xem, còn thông minh hơn ngươi đấy! Sau này coi như ngươi bò được lên giường của Dục ca ca, kết quả sợ còn thảm hơn ta nữa đấy! Ngươi cần phải học tập nàng nhiều một một chút!"

Linh Lung tức giận cắn chặt răng, muốn đánh trả lại bị Mạt Nhi kiềm chế!

Tần Thư Dao liếc mắt nhìn Linh Lung, vừa liếc nhìn Mạt Nhi, khóe miệng nở nụ cười, sau đó nói với Bạch Thiển: "Đi thôi, hiện tại mặc dù chỗ của ta chật chội, nhưng cũng có thể chen lấn được!"di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

Bạch Thiển cười hì hì đi theo Tần Thư Dao cùng đi ra khỏi đại sảnh!

Đinh Văn Tĩnh vẫn luôn lo âu bất an, mới vừa rồi ý tứ của Hiền phi đã rõ ràng. Mặc dù nàng không hiểu tại sao Bạch Thiển lại có yêu cầu như thế, nhưng nàng biết Tần Thư Dao đã có thai, cho nên Tần Thư Dao cũng không cần lo lắng! Mà mình đây? Cho tới bây giờ Mộ Thiếu Dục đều chưa từng đi vào phòng của mình, sao mình có thể mang thai đây? Đến lúc đó, Mộ Thiếu Dục lại cưới chính phi, như vậy mình sẽ càng thêm không có cơ hội!

Nàng liếc mắt nhìn Linh Lung tức giận và Mạt Nhi lạnh nhạt, không khỏi nhíu chặt mày, nàng biết hai người kia là nữ nhân Hiền phi phái tới, một là Hiền phi chỉ định cho Mộ Thiếu Dục, lại không nói sau này có thể hai người bọn họ thật sự được sủng ái, chỉ nhìn một cách đơn thuần hiện tại Hiền phi ân sủng hai người bọn họ thì mình cũng phải đi nịnh bợ rồi!

Cho nên, Đinh Văn Tĩnh do dự một lát, cuối cùng tháo đôi vòng tay trên tay xuống, lại tháo xuống đôi tai hình giọt lệ, cười nhét vào trong tay của bọn nọ, nói: "Sau này nhờ hai vị tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn!"di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.

Từ nhỏ Linh Lung đã làm nô tỳ, tuy bản thân đã làm người bên cạnh Hiền phi đã lâu, cũng chưa từng có người nịnh bợ nàng ta như vậy, vừa rồi nàng ta còn bị đám người Bạch Thiển làm nhục, hiện tại hành động như vậy của Đinh Văn Tĩnh không thể nghi ngờ làm cho nàng ta càng thêm kiêu ngạo, càng làm nàng ta cho rằng là đúng!

Nàng cười thu xuống, lấy lệ nói: "Phu nhân nói cái gì vậy! Mặc dù được Hiền phi nương nương sủng ái, nhưng cũng chỉ là một tiểu nha hoàn. Phu nhân như vậy thật là quá đề cao nô tỳ rồi! Chỉ là nếu có một ngày nô tỳ được sủng ái, nhất định sẽ nhớ tới phu nhân!"

Mạt Nhi không khỏi nhíu chặt mày, cảm thấy Linh Lung có chút không biết thẹn, lúc trước còn cảm thấy Linh Lung là một nữ nhân cẩn thận có tâm kế, thế nào hiện tại lại phát hiện Linh Lung chỉ là một người mang não heo, nàng quyết định sau này phải cách Linh Lung xa một chút! Chỉ là nàng cũng không cự tuyệt lễ của Đinh Văn Tĩnh, bởi vì nàng biết nếu mình không nhận, nhất định Đinh Văn Tĩnh sẽ cho rằng mình cố ý làm nhục nàng!

Cho nên nàng nhận lễ của Đinh Văn Tĩnh, chỉ hơi cúi người thi lễ, một câu cũng không nói!

Đinh Văn Tĩnh thấp thỏm bất an trở về viện tử của mình, chỉ là vừa trở về, liền có không ít nha hoàn tới thu dọn đồ đạc, điều này làm cho Đinh Văn Tĩnh càng thêm bất an!

Sau khi Tần Thư Dao trở lại viện tử, Linh Lung tự mình mang người đến trong sân nàng, bảo những nha hoàn kia đi thu dọn đồ đạc!

Ngược lại Tần Thư Dao rất bình tĩnh, ngồi ở trong sân, uống trà trò chuyện với Bạch Thiển.

Linh Lung thấy bọn họ tự nhiên thoải mái như vậy, trong lòng tức giận vô cùng, liền nở nụ cười, sau đó đi lên phía trước, cười cúi người thi lễ: "Phu nhân, thật xin lỗi! Những thứ gì trong viện tử này, sẽ có người mang đi rồi! Trước kia ngươi là trắc phi nương nương, hiện tại chỉ là phu nhân, cấp bậc không giống nhau, cho nên những thứ đồ này cũng không thể mang đi!"

Nếu là người khác bị Hiền phi cho giáng chức vị, lại bị một đứa nha hoàn gây khó khăn như vậy, sợ cũng đã sớm lửa giận ngút trời rồi. Nhưng hết lần này tới lần khác trên mặt Tần Thư Dao vẫn mang nụ cười thản nhiên, một bộ dạng không sao cả: "Thật sao, như vậy xin mời!"

Những đồ vật trong viện tử này đều là Mộ Thiếu Dục đưa cho nàng, coi như Linh Lung lấy như đồ kia, chỉ cần Mộ Thiếu Dục có lòng, cuối cùng vẫn sẽ trở lại bên cạnh mình!

Linh Lung thấy khuôn mặt Tần Thư Dao vui vẻ, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nụ cười trên mặt cũng mang theo khinh miệt: "Phu nhân thật là lớn!" Nói xong, vừa liếc nhìn Bạch Thiển một bên, lại cười lạnh nói: "Chỉ là đáng thương nhất là Bạch cô nương, tuy nói Tam hoàng tử là một người hào sảng, nhưng Bạch cô nương có quan hệ khá sâu với hoàng hậu, những thứ kia sợ cũng không thể mang đi!"

Bạch Thiển không quan tâm gì đến những thứ kia, chẳng qua là nàng không ưa bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Linh Lung này: "Ôi, ta còn tưởng là ai đây? Hóa ra là một thông phòng còn chưa leo lên được giường của nam nhân!"

Linh Lung nghe vậy trên mặt lúc trắng lúc xanh, khi muốn phản kích, lại thấy Tần Thư Dao ngăn lại, nàng ta cho rằng Tần Thư Dao giúp đỡ nàng ta nói chuyện, lại không nghĩ rằng Tần Thư Dao nói câu sau đó, làm làm cho nàng ta không đất dung thân!

"Thiển Nhi, cần gì so đo với một tiểu nha hoàn chứ! Nàng muốn nam nhân đến điên rồi, ngày nào cũng mơ ước mình có thể làm chủ tử! Hôm nay để nàng nằm mơ làm chủ tử một chút, tránh cho ngày sau rơi từ trên xuống còn chưa từng hưởng thụ thử!"

Bạch Thiển vừa nghe thấy lời của Tần Thư Dao nói, lập tức vui mừng cười nói: "Ha ha, tỷ nói không sai! Chỉ là một nô tài, cần gì so đo quá nhiều!"

Tần Thư Dao khẽ vuốt cằm, sau đó quay đầu thấy vẻ mặt Linh Lung khó chịu, lại nói: "Hiền phi nương nương gọi ngươi tới là thu dọn đồ đạc trong viện tử này, cũng không gọi ngươi tới nơi này theo chúng ta nói chuyện!"

Linh Lung hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi chờ coi!" Nói xong, lập tức xoay người rời đi!

Đọc truyện chữ Full