Giữa tháng mười rồi,
trời lành lạnh, thình lình một trận gió thổi tới, lại thổi cát lên đầy
mặt người, làm cho người ta chật vật không chịu nổi.
Nhậm Đạt
Lương cưỡi ngựa lên núi, đến trước am Kim Sa thì xuống ngựa, vừa lau
mặt, cũng là đầy mặt cát bụi, không khỏi nói với Đinh Tam Hữu: "Chỗ này
cũng quá yên lặng rồi, lại thêm hai ngày một chuyến đi đi về về như vậy, cũng có chút không chịu nổi."
Đinh Tam Hữu cũng xuống ngựa, giơ
tay áo phủi phủi bụi bặm trên người, lên tiếng: "Vương Gia lệnh chúng ta điều tra những việc này, lại để cho chúng ta bẩm từng chuyện với Trạng Nguyên gia, để Trạng Nguyên gia định đoạt, mà những chuyện này không
thể truyền qua miệng người khác, chúng ta không đích thân tự chạy tới
chạy lui, còn có thể thế nào?"
Hai người vừa nói chuyện, cột ngựa ở trước cửa núi, sóng vai vào am Kim Sa.
Mười ngày trước, có thích khách dùng cung tên muốn Cửu Giang vương bị
thương, may mà Chân Ngọc nương kịp thời xuất hiện, thay Vương gia đỡ mũi tên kia. Lúc ấy mặc dù kịp thời rút mũi tên cầm máu băng bó, cuối cùng
bởi vì mất máu quá nhiều, hôn mê bất tỉnh. Vì sợ vết thương nứt ra, cũng không dám chuyển người xuống núi chữa trị, chỉ có thể đón đại phu am
hiểu chữa trị trúng tên lên núi chẩn bệnh.
Tới hôm nay đã mười
ngày, Chân Ngọc nương vẫn sốt cao không lùi như cũ, ngay cả đại phu cũng kinh hãi, rất sợ Chân Ngọc nương không chịu đựng được, Cửu Giang Vương
và Vương Chính Khanh sẽ trách phạt bọn họ.
Mà tiểu ni cô bị bắt
giữ đêm đó, sau khi thẩm vấn, lại phát hiện là nữ mật thám mà công chúa
An Tuệ bí mật nuôi. Theo nữ mật thám này, lại tra ra Xảo Nhi hầu hạ bên
cạnh Tô nhũ nhân trong vương phủ là tai mắt công chúa An Tuệ cài ở vương phủ. Tiếp đó mà tra ra, cái chết của Chân Bảng nhãn, cũng là do Xảo Nhi phụng mệnh công chúa An Tuệ ra lệnh hạ độc sát hại.
Nghe được
Nhậm Đạt Lương và Đinh Tam Hữu tới, Vương Chính Khanh lấy lại tinh thần, vào một gian tĩnh thất được tạm thời làm thư phòng, sai người dâng trà
lên tiếp đãi khách.
Nhậm Đạt Lương đợi nha đầu bưng trà lui
xuống, lúc này mới nói lại tình trạng gần đây của vương phủ, rồi lại
nói: "Sau khi Xảo Nhi, Tô nhũ nhân bị cấm túc, ý tứ của vương gia cũng
là, công chúa An Tuệ tay nắm tài chính kinh thành, giờ không nên trở
mặt, bởi vậy muốn che giấu những chuyện này, ngày sau mới tính sổ."
Vương Chính Khanh khẽ nhắm mắt, lại mở ra, hỏi "Quận chúa Diệu Đan thì sao?"
Nhậm Đạt Lương chỉ biết Đường Diệu Đan cấu kết với Xảo Nhi mưu hại Chân Bảng nhãn, về phần sự tình cụ thể trong đó, cũng không biết rõ. Lúc này nghe được Vương Chính Khanh hỏi tới, liền đáp: " Quận chúa Diệu Đan náo loạn muốn xuất gia làm ni cô, vương gia và vương phi trách phạt nàng, không
cho nàng ra khỏi cửa phòng, cũng là cấm túc rồi."
Đợi Nhậm Đạt
Lương nói xong, Đinh Tam Hữu liền bẩm: "Đã tra ra thích khách bắn tên
đêm đó, chính là ám vệ trong phủ Tứ Vương gia. Ám vệ kia lại bị người
khác giết rồi, hiện nay không có đối chứng."
Lông mày Vương Chính Khanh nhướng lên, lại chậm rãi hạ xuống, chỉ thị nói: "Sai người bảo vệ Vương Gia thật tốt, ra vào đều đề phòng cẩn thận, không thể để vương
gia ra ngoài một mình. Tiểu ni cô bắt được trong đêm đó, trông coi cho
thật kỹ, không thể để nàng chết. Hiện nay tăng cường chiêu binh mãi mã,
tăng cường huấn luyện tư binh trong vương phủ. Chỉ khi binh cường mã
tráng rồi, lời nói ra mới có trọng lượng, Tam vương gia và Tứ Vương Gia
cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa."
Đinh Tam Hữu nói: "Chuyện làm người lo lắng hiện nay, cũng là tài chính chưa đủ. Nuôi quân thật sự tốn không ít tiền."
Vương Chính Khanh nói: "Cuối năm phú thương Giang Nam sẽ hiếu kính chút tiền, các ngươi sắp xếp một chút, cứ âm thầm cho bọn họ một chức quan rảnh
rỗi trước, để bọn họ cho vương phủ vay tiền nuôi quân. Nhớ kĩ, chọn
những phú thương bình thường có chút bất mãn với Tam vương gia Tứ Vương
gia mà xuống tay."
Nhậm Đạt Lương hỏi "Chỗ này đào khoáng, khai thác bùn tử sa, chỉ sợ còn phải đợi vài tháng sau mới có lợi nhuận?"
Vương Chính Khanh nói: "Theo tính toán, chỉ sợ còn phải đợi nửa năm mới có
lợi nhuận. Chỉ là, một khi ấm tử sa được chế thành, sau này sẽ đầy đủ,
tương lại sẽ là nguồn thu nhập ổn định."
Tiễn Nhậm Đạt Lương và Đinh Tam Hữu đi, Vương Chính Khanh lại cho gọi Chương Phi Bạch vào phân phó mấy câu.
Chương Phi Bạch nhìn Vương Chính Khanh một cái, mắt thấy thời gian này hắn
tiều tụy đi rất nhiều, không nhịn nổi khuyên nhủ: "Phu nhân cát nhân
thiên tướng, nhất định sẽ tỉnh lại, Tam gia không cần quá lo lắng."
"Ừm!" Vương Chính Khanh thở dài nói: "Cũng mười ngày rồi, nếu còn không tỉnh lại, có thể đã. . . . . ."
Chương Phi Bạch lại liếc mắt nhìn Vương Chính Khanh, có chút ảo giác, chủ tử
giống như uy nghiêm hơn rồi, bắt đầu từ đêm phu nhân trúng tên kia, chủ
tử dường như trưởng thành trong một đêm, thành thục hơn mấy tuổi vậy.
Ừm, nếu phu nhân không tỉnh lại, chẳng lẽ chủ tử sẽ bạc đầu sau một đêm sao? Hắn lo lắng, lại khuyên nữa: "Tam gia cũng nên bảo trọng thân thể, nếu không, phu nhân vừa tỉnh lại, phát hiện Tam gia gầy thành như vậy,
hẳn sẽ đau lòng lắm?"
Vương Chính Khanh vừa nghe cũng lộ ra chút ý cười, hỏi Chương Phi Bạch: "Ngươi cảm thấy, phu nhân là một người như thế nào?"
Chương Phi Bạch thấy Vương Chính Khanh không buồn bực nữa, có ý nói chuyện
phiếm, lập tức cười nói: "Phu nhân dĩ nhiên là nữ trung hào kiệt, là kỳ
nữ tử."
Vương Chính Khanh nghe Chương Phi Bạch chỉ cho thông
suốt, tâm tình không hề nặng nề như vậy nữa, nhất thời xử lí một số
chuyện gần đây, lúc này mới cất bước đi thăm Chân Ngọc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giảo Phụ
Chương 46
Chương 46