Chu Vân Hương về phòng, thiếp thân thị tỳ Cúc Hương dâng lên một ly trà sâm, thấy sắc mặt nàng ta u ám, nhỏ giọng trấn an: "Tiểu thư không nên nhất thời nóng lòng, chỉ cần Thái phu nhân thật tâm thiên vị người, rồi sẽ có ngày người được như ý nguyện."
"Thật tâm? Tại sao bà ta lại thật tâm? Chẳng qua là muốn lợi dụng ta ngồi vững ở vị trí đương gia Tô phủ mà thôi." Sắc mặt Chu Vân Hương khó coi chỉ trích nhưng vẫn ôn hoà nhã nhặn, nhấp ngụm trà rồi nói tiếp: "Nhưng quá mức vô dụng, mưu đồ lâu như vậy lại bị một nha đầu tư sắc tầm thường chiếm tiên cơ. Nếu di mẫu thực sự đáng tin thì sao lại có ngày hôm nay? Nàng ta tháo trang sức trên đầu xuống, sợi tóc tán loạn, ngồi trước gương so sánh, không hiểu mình xinh đẹp thế này sao lại thua bởi tiểu thư Quý gia tướng mạo bình thường kia.
"Ngươi đến phủ Phò mã đưa thư cho tiểu thư Mạn Đình." Chu Vân Hương đưa một phong thư màu hồng thấm mùi hương hoa nhàn nhạt cho Cúc Hương, trên gương mặt vừa rồi hiện ra nụ cười.
Tô Mạn Đình không có tài đức gì, danh tiếng ở kinh thành cũng không tốt bao nhiêu nhưng lại có một vị ca ca tốt, vị ca ca này chẳng những kế tục tước vị mà còn nhiều lần lập chiến công, được Hoàng thượng tán thưởng. Như Tam công chúa tuy mang danh công chúa địa vị cao quý, nhưng mẫu thân chỉ là tài nhân, mà người nàng lấy cũng chỉ là một mệnh quan triều đình bình thường, con trai được sinh ra ngay cả phong hầu cũng không được. Nếu lấy người không thể trợ giúp hắn trên con đường làm quan, vậy cả đời sẽ không có ngày nổi danh.
Tam công chúa thường chạy đến trước mặt Thái hậu khóc lóc kể lể, nói cho cùng cũng là con ruột của Hoàng thượng, vì sao hết lần này đến lần khác lại an bài cho nàng cuộc hôn nhân không lên nổi mặt bàn này chứ. Thái hậu thở dài, nói Hoàng thượng không phải là không yêu thương nàng ta, muốn nàng ta gả cho một người bình thường chính là không muốn nàng dính dáng đến chuyện quốc gia, từ cổ chí kim họ ngoại tham gia vào chính sự mấy ai có kết cục tốt đẹp. Tam công chúa uất ức, trong mấy tỷ muội thì chỉ có nàng ta không được gả như ý, nói Thái hậu không cần đứa cháu gái này cũng không sao, nhưng tốt xấu gì cũng nên quan tâm tằng tôn (chắt trai) một chút.
Thái hậu không bàn đến xuất thân của tôn tử tôn nữ, song đều là huyết mạch của hoàng thất. Cũng vì cảm thấy Tam công chúa chịu thiệt về việc hôn sự cho nên ngày thường càng cưng chiều nàng ta nhiều hơn, nghĩ cho nàng ta một biện pháp, để nàng ta vì nhi tử mà bám vào một mối hôn sự tốt, như vậy sẽ được thân gia giúp đỡ lại có thêm danh tiếng là người trong hoàng thất, về sau con đường làm quan sẽ suôn sẻ rất nhiều. Lại ám chỉ Định Bắc Hầu mấy năm gần đây công trạng hiển hách, Hoàng thượng thập phần ưu ái hắn.
Tam công chúa nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vị tiểu thư Tô phủ đợi gả kia tuy danh tiếng không tốt, bất quá cũng chỉ là tính tình có hơi điêu ngoa, lấy về rồi sẽ từ từ dạy dỗ. Tô Thái phu nhân vừa nghe có thể trèo cao được cửa hôn sự với nhà Tam công chúa, dĩ nhiên là cầu còn không được, hai nhà lập tức hợp bát tự chuẩn bị sính lễ rồi định ngày, Tô Mạn Đình liền được gả đi.
Chu Vân Hương nghĩ lại cũng cảm thấy Tô Mạn Đình quá may mắn, tính tình và danh tiếng như thế cũng có được một mối hôn sự tốt đến vậy, nhưng hết lần này tới lần khác bản thân mình bề ngoài xinh đẹp bên trong thông tuệ lại không có được thứ mong muốn.
***
Mùng chín tháng chạp hàng năm, Thái hậu đều mở yến tiệc ở cung Thọ Khang, mời họ hàng thân thuộc cùng nữ quyến của các vị chư hầu của Đại Lương vào cung dự tiệc, mục đích là bày ra trước mặt người đời cảnh tượng hài hòa ‘hiếu quân hữu thần cung’ [1].
[1] Quân vương hiếu thuận có thần tử cung kính
Bình An tự nhiên cũng nằm trong nhóm được mời, nàng gả vào Tô phủ mới ba ngày lại phải tiến cung dự tiệc yết kiến Thái hậu, mà còn hôm trước thái giám trong cung tới tuyên chỉ mới biết được chuyện này. Tô Thái phu nhân cũng ra vẻ đột nhiên nhớ ra, kinh hô nói mình lại quên mất chuyện quan trọng này.
"Trước đây khi lão Hầu gia còn sống, ta cũng tiến cung tham gia yến hội này mấy lần, nhưng sau khi lão Hầu gia qua đời, ta không còn lòng nào tiến cung nữa. Bao nhiêu năm trôi qua, ta cũng quên là có chuyện này." Tô thái phu nhân liên tục tự trách, ngược lại còn khen ngợi Bình An: "May mà con xuất thân danh môn biết rõ quy củ, chúng ta đột nhiên lĩnh chỉ tiến cung cũng không cần khẩn trương, huống hồ đến lúc đó Đình Nhi cũng sẽ vào cung, nó nhất định sẽ chăm sóc con."
Bình An mỉm cười đáp lại: "Nói vậy đến lúc đó sẽ có các ma ma hướng dẫn, con dâu sẽ tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi theo đúng khuôn phép, không để Tô gia mất thể diện."
Vốn tưởng nàng chắc chắn sẽ hoảng hốt lo sợ xin mình dạy bảo một hai hoặc năn nỉ Thái phu nhân cùng tiến cung, nhưng không ngờ nàng lại bình tĩnh tỉnh táo như thế, nụ cười trên môi Tô Thái phu nhân ngưng trệ, nhất thời cảm thấy không thú vị.
Trở lại trong phòng, Thúy Hồng phẫn hận: "Nô tỳ thấy Thái phu nhân đang cố ý, biết rõ mùng chín tháng chạp Thái hậu sẽ mở yến tiệc, mà tiểu thư người lại vừa vặn vào cửa ngày mùng năm, bà ấy nên phái người đến Quý phủ thông tri một tiếng trước một tháng để người sớm chuẩn bị, mời ma ma tới truyền dạy lễ nghi trong cung, vậy mà hết lần này tới lần khác lại nói mình quên."
Bình An cười cười, đưa ấm sưởi trong tay cho Thúy Hồng, Thúy Hồng xoay người đi thêm than vào ấm.
"Quên mới tốt." Bình An cầm lấy ấm sưởi, lại nhấp một ngụm trà nóng: "May là mẫu thân đón được tiếng gió, đã sớm mời ma ma đến phủ, hôm qua lại mặt đã truyền thụ một ít cho ta."
"Nhưng chỉ có một ngày, nô tỳ sợ có rất nhiều quy củ tiểu thư không nhớ được hết." Thúy Hồng vẫn lo lắng không thôi.
"Không vấn đề gì, ta chỉ đứng cùng mấy phu nhân khác ở cung Thọ Khang thôi, chắc sẽ không xảy ra sai sót gì đâu. Chẳng qua..." Chẳng qua Tô Mạn Đình lại là một nhân tố bất định, không biết lúc đó nàng ta sẽ làm ra chuyện gì.
Khi Tô Bá Hiên tan triều trở về thì trời đã tối, nhiều ngày qua Hoàng thượng thường xuyên gọi hắn ở lại đến rất khuya, chẳng biết thương lượng chuyện gì với hắn.
"Tiểu ngốc tử." Tô Bá Hiên thấy Bình An đọc sách đến nhập thần không hề phát hiện ra mình đã vào phòng, lặng lẽ đi qua đột ngột rút lấy quyển sách trong tay nàng: "Đêm khuya tối om thế này, cẩn thận mắt nàng đó."
Bình An che miệng cười: "Ở đây rõ ràng đèn đuốc sáng choang, Hầu gia nói tới nói lui thật giống mẫu thân của thiếp mười phần."
Tô Bá Hiên hừ lạnh một tiếng, ôm Bình An lên vai: "Nha đầu không biết trời cao đất rộng, xem ta thu thập nàng thế nào." Hắn ôm nàng đến giường rồi nhẹ nhàng thả xuống.
Mặt Bình An đỏ lên, chỉ vào phía sau hắn khẽ nói: "Có người kìa..."
Tô Bá Hiên cười xấu xa, chọc lét Bình An: "Nàng nghĩ ta muốn làm gì?" Bình An vừa xấu hổ đỏ mặt vừa không ngừng cầu xin tha.
Không dễ dàng mới giữ được tay Tô Bá Hiên lại, Bình An ngồi dậy sửa sang lại y phục, làm bộ tức giận đi ra bàn: "Bình An cũng không nhàn rỗi như Hầu gia đâu, thiếp còn chính sự phải làm."
"Có chính sự gì còn quan trọng hơn phu quân nàng?" Tô Bá Hiên cúi đầu cởi đai lưng của mình, triều phục của hắn còn chưa kịp thay, Bình An thấy vậy liền đi tới giúp hắn cởi áo ra.
"Ngày mai Thái hậu thiết yến, chàng nói xem có quan trọng không?"
Tô Bá Hiên nghe xong sửng sốt: "Ta lại quên mất chuyện này, ngày mai một mình nàng tiến cung, đã nhớ hết lễ nghi chưa?"
"Vừa rồi đang cong lưng ghi nhớ thì bị Hầu gia cắt ngang đấy." Bình An bĩu môi.
Lúc này Tô Bá Hiên mới chú ý tới quyển sách trên bàn, quả nhiên là sách ‘Bản cung nghi lễ huấn’, có hơi kinh ngạc, cảm thấy Bình An không phải là người nước đến chân mới nhảy như thế, suy nghĩ một lúc cũng đoán được bảy tám phần: "Chuyện này đều tại ta."
Bình An cười lắc đầu: "Sao có thể trách Hầu gia, Hầu gia bận rộn, nào có thể để ý được hết mọi chuyện."
Tô Bá Hiên nghĩ nghĩ, cầm lấy tay Bình An: "Thái phu nhân là hạng người thế nào ta rõ hơn nàng. Nhưng bà ấy cũng đã ở trong phủ vài chục năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao. Trước khi phụ thân lâm chung đã dặn ta phải đối xử tử tế với bà ấy."
Chàng đối xử tử tế với bà ta, nhưng bà ta không hẳn đã đối xử tử tế với chàng. Bình An đi tới trước bàn đọc sách, rút tờ giấy xem ngày đó đưa cho Tô Bá Hiên, nét mặt chân thành: "Thiếp một mực lo lắng không biết có nên nói chuyện này cho chàng hay không, nhưng thiếp nghĩ chúng ta là phu thê, nên thành thật đối đãi với nhau."
Tô Bá Hiên gật đầu tán thành, cầm lấy tờ giấy xem, sắc mặt trầm trọng, thở dài: "Thật không ngờ ngày đầu tiên nàng hồi kinh mà bọn họ đã giở thủ đoạn như vậy đối phó với nàng, cũng may nàng giao người cho Phủ doãn điều tra rõ chân tướng."
"Thiếp cũng rất sợ, không biết rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì." Dáng vẻ uất ức vạn phần của Bình An khiến Tô Bá Hiên vô cùng buồn bã khó xử.
"Nàng không sai." Tô Bá Hiên nhẹ nhàng ôm Bình An vào ngực. "Sai là ta, mười mấy năm qua ta chẳng ngó ngàng gì tới trong nhà, cho dù hậu viện này giấu diếm những điều giơ bẩn gì thì ta cũng mở một mắt nhắm một mắt, là ta đã dung túng bọn họ. Cần phải thay đổi cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Thái phu nhân quản lý việc nhà đã nhiều năm, cái nhà này rắc rối phức tạp, nếu mạnh mẽ trừ bỏ, nhất định sẽ làm tổn hại tới gốc rễ của Tô gia."
Bình An nép trong ngực Tô Bá Hiên gật đầu: "Thiếp hiểu."
"Nếu mai nàng không muốn tiến cung, ta sẽ đi tấu rõ với Thái hậu." Tô Bá Hiên cúi đầu yêu thương nhìn Bình An.
Bình An thấy mắt nóng lên, sống mũi cay cay, hắn tin tưởng nàng như thế, nhưng nàng lại lấy tâm nhãn nho nhỏ đùa bỡn hắn, nàng lắc đầu: "Hầu gia, không cần lo lắng cho thiếp, mai thiếp sẽ ứng phó ổn thỏa."
Ngày thứ hai khi Bình An tỉnh lại thì Tô Bá Hiên đã không còn bóng dáng, mấy ngày nay hắn luôn phải dậy rất sớm, lo lắng ảnh hưởng đến nàng nghỉ ngơi liền theo thói quen nhẹ chân nhẹ tay, thực sự không kinh động đến nàng chút nào. Thấy thời gian cũng không còn sớm, Bình An thay hoa phục rồi vào cung.
Vừa tới Thanh Môn thì có người cản xe của nàng lại, nói là Định Bắc Hầu đã căn dặn từ sáng sớm chờ phu nhân Hầu gia ở đây. Bình An nhìn người đó, là một vị ma ma ăn mặc chỉnh tề danh giá. Ma ma tiến lên nói, bà họ Vương, là ma ma dạy bảo trong cung, lần này được Hầu gia nhờ cậy, đi cùng phu nhân đến cung Thọ Khang dự tiệc để giúp đỡ nàng.
Bình An không biết vị ma ma này có quan hệ thế nào với Tô Bá Hiên, nhưng nàng biết những lão ma ma đã làm việc trong cung nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, có bà ấy đi cùng nhất định sẽ không xảy ra sai lầm. Vừa nghĩ tới Tô Bá Hiên trong lúc bận rộn mà vẫn nghĩ cho mình, Bình An lại cảm thấy ấm áp trong lòng.
Yến hội của Thái hậu được tổ chức tại điện Minh Thanh của cung Thọ Khang, lúc này trong điện đã tập trung rất nhiều mệnh phụ, mỗi người đều nhẹ lời nói chuyện, Bình An dõi mắt nhìn lại, không biết một ai, chợt nghe Vương ma ma thì thầm bên tai: "Ngồi đầu bên trái mặc đại phục màu vàng chính là phu nhân An Khánh Bá tước, vị ngồi bên cạnh mặc y phục màu xanh là phu nhân Dũng Định Bá tước, bên phải người ngồi dựa vào cây giá gỗ vàng chính là phu nhân Bình Nguyên Hầu..." Bình An cẩn thận nghe, lúc này mới an tâm.
Có phu nhân trông thấy nàng tới liền gật đầu với nàng. Những người quen thuộc thì chào hỏi hoặc tán gẫu mấy câu, cũng có người lần đầu tiên tới đây như Bình An do một cung nữ dẫn đến vị trí của mình, thỉnh thoảng gật đầu thăm hỏi người xung quanh, cũng không nói một câu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đích Nữ Bình An
Chương 54
Chương 54