Sự đời vốn luôn không như ý người, tên chỉ huy kia dĩ nhiên cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người khác bài bố. Ngay khi Đông Phương Thiên Diệp bước vào hắn đã nhanh chóng ra hiệu lệnh điều chỉnh lại binh lính của mình thành đội hình phòng ngự sau đó mỉm cười nói với Đông Phương Thiên Diệp:
“Thì ra là Chính Lăng vương gia, đã lâu không gặp, không biết hôm nay ngài đại giá đến đây là có việc gì, nếu không có việc gấp tiểu nhân xin phép cáo lui trước.”
Đông Phương Thiên Diệp nghe vậy cũng khách khí nói:
“Ta chỉ là nghe tin có người xông vào tấn công y quán cho nên đến nhìn một chút, không ngờ lại là Lâm thiếu khanh đại nhân đã lâu không gặp rồi, không biết vì sao ngài không ở yên trong Tây Hạ quốc mà lại xông vào trong Thuận Thành bao vây y quán của Đông Lăng quốc là có ý gì.”
“Chính Lăng vương gia quá lời rồi, hạ quan chẳng qua là muốn đón tiểu hoàng tử đang đi du ngoạn trở về mà thôi”.
“Vậy cũng không cần đem nhiều tinh binh như thế chứ, hơn nữa còn vào trong y quán bao vây, tấn công không biết rốt cục là Lâm đại nhân đây có ý gì, không bằng chúng ta cùng đến vương phủ của bổn vương từ từ đàm đạo, thế nào? Nơi đây dù sao cũng là chỗ làm việc của đại phu, còn rất nhiều người dân đang đứng chờ để được vào chữa bệnh, chúng ta cũng không nên ở lại lâu”.
“Chính Lăng Vương gia khách khí rồi, nếu như hôm nay đã không thể làm xong việc, hạ quan trước hết cáo từ, trên thân vẫn còn công vụ chưa hoàn thành, sao có thể thảnh thơi đến chỗ vương gia làm khách, thịnh tình của vương gia, Lâm mỗ nhất định sẽ đáp tạ”.
Nói đùa, người trong tứ quốc ai không biết, phủ đệ của lãnh huyết chiến thần chính là đầm rồng hang hổ, vào được ra không được, sao có thể dễ dàng vào đó cơ chứ?
Đông Phương Thiên Diệp cũng không dễ dàng để hắn rời đi như thế, vụt mất cơ hội này không biết đến bao giờ mới có cơ hội bắt được hắn để tra ra nội gián lần nữa. Một đám nội gián này đều là lão thần từ tiền triều, căn cơ sâu không lường được, tay chân đã với sâu vào tận hoàng cung. Nếu không nhanh chóng loại bỏ tất sẽ có hậu họa khôn lường.
Giang sơn như trong mong ước của đại ca không biết tới ngày nào mới có thể đạt được, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
“Lâm đại nhân quá lời rồi, nếu đại nhân đã có công sự trong người, ta đây dĩ nhiên cũng không tiện làm khó. Tuy nhiên trước khi đi đại nhân không định giải thích một chút cho hành động của mình thôi, nếu Lâm đại nhân đây đã không thể đưa ra một lời giải thích thỏa đáng ta nghĩ tốt nhất nên đưa ngài về hình bộ để ngài từ từ suy nghĩ thì hơn, có phải không?”
“Chuyện đó còn phải xem ngươi có đủ bản lĩnh hay không? Người đâu, lên!”
Thấy tình hình đã lâm vào thế bất lợi, Lâm thiếu khanh không thể không lựa chọn rút quân, trở về từ từ nghĩ biện pháp. Xem ra cơ hội tốt lần này không thể không bỏ qua, mặt khác, có thể vượt qua được hắc kỵ binh của lãnh huyết chiến thần hay không cũng là một vấn đề. Nếu tình thế quá bất lợi có lẽ phải dùng tới hạ sách đó...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chính Lăng Vương Phi
Chương 42
Chương 42