Sau khi hai người ăn xong lập tức ngựa không ngừng vó lên đường, chỉ là lần này lộ phí hoàn toàn đều là do Mạc Tử Liên ra, bởi vì vương gia anh tuấn của chúng ta khi rơi xuống vực đã hoàn toàn trở thành hai bàn tay trắng, lần đầu tiên khi thấy hắn luống cuống vì không tìm thấy ngân lượng ở trên đường, nàng đã bật cười.
Thật sự không nên trách nàng, bởi vì quả thực mỗi lần Đông Phương Thiên Diệp gặp nàng đều là trong tình cảnh chật vật, hình tượng vị vương gia lãnh khóc tàn nhẫn trong lòng nàng cũng đã sụp đổ từ lâu, khiến hắn thấy nhưng không thể trách, cũng không nỡ trách nàng, chỉ đành mất tự nhiên nhận ngân phiếu nàng đưa rồi nghiêm trang hứa hẹn sẽ trả lại.
Hai người ngày đếm lên đường, chỉ là càng tới gần kinh thành, càng cảm nhận được điều gì đó mờ ám bở vì số người ngoại lai xuất hiện quanh kinh thành bỗng nhiên tăng mạnh, dường như chúng xuất hiện vì một mục đích nào đó khiến cho Đông Phương Thiên Diệp không thể không đề phòng, từ đó cùng Mạc Tử Liên giả làm đôi phu thê đánh xe âm thầm vào kinh. Thủ hạ dưới tay hắn cũng không tầm thường, hai người vừa vào khách điếm chưa được bao lâu, bọn họ đã xuất hiện.
Sau khi nghe thuộc hạ báo cáo lại tất cả tình hình, Đông Phương Thiên Diệp ngồi yên lặng một lát mới quay lại nói với Mạc Tử Liên đang ngồi một bên: “Nàng đi nghỉ một lát đi, đợi trời tối ta sẽ dẫn nàng đến thăm Duệ Nhi.” Mạc Tử Liên cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu với hắn rồi đi về phía phòng của mình ở kế bên. Nàng xưa nay chưa từng có hứng thú đối với mấy chuyện chính trị ngươi đấu ta đi, trờ phi bất đắc dĩ, nếu không nàng nhất quyết sẽ không dây vào nó.
Trời vừa xẩm tối, Đông Phương Thiên Diệp đã đúng hẹn đưa nàng lên xe ngựa theo nhóm nội vụ ra ngoài cung mua đồ vào cung. Trong Hứa Thiên các đèn đuốc sáng trưng, Đông Phương Duệ đang chán nản ngồi nhìn đống bài tập trước mắt, bỗng nghe được một loạt tiếng bước chân quen thuộc vội vàng bỏ hết bút sách xuống bàn chạy ra cửa. chưa chạy được mấy bước đã bị một vòng tay vừng chắc bế bổng lên cao, khiến hắn cười khanh khách mở miệng hô: “Nhị thúc.”
Đông Phương Thiên Diệp cung nở nụ cười ôm hắn vào ngực, cả ba huynh đệ hắn chỉ có duy nhất một tiểu tử này, từ nhỏ đã hết sức trương yêu, ngay cả Đông Phương Thiên Diệp ngày ngày lạnh mặt với mọi người trong thấy hắn cũng luôn mỉm cười ôn nhuận. Thực ra nhiều lúc Đông Phương Thiên Diệp cũng không khỏi nghi hoặc vì sao lão ca phong lưu của hắn cả ngày ôm mỹ nữ mà lại chỉ có duy nhất một nhi tử này, ngay cả nữ nhi cũng không có, không biết hắn có vấn đề gì hay không.
Hoàng đế đang phê tấu chương trong thư phòng bỗng nhiên hắt hơi một cái, lão công công bên cạnh thấy vậy vội bước qua hỏi nhưng hắn chỉ lắc đầu, trong bũng nghi hoặc không biết là vị mỹ nhân nào trong cung lại đang nhớ thương mình, nếu hoàng đế biết nhị đệ của mình đang nghi ngờ phương diện đó của hắn không biết sẽ nổi điên cỡ nào.
“Duệ Nhi, mấy ngày nay có ngoan hay không, có nhớ nhị thúc hay không?” Duệ Nhi vội vàng ngọt ngào trả lời:
“Dạ Duệ Nhi rất ngoan, rất nghe lời sư phó, cũng ngoan ngoãn làm bài tập, sẽ không kén ăn nữa, còn rất nhớ nhị thúc nữa nha.”
Đông Phương Thiên Diệp nghe vậy thì mỉm cười càng tươi: “Được, bởi vì Duệ Nhi rất ngoan, xem nhị thúc đưa ai tới thăm con này.” Nói xong liền quay lưng lại để lộ ra Mạc Tử Liên nãy giờ vẫn đang đứng yên mỉm cười nhìn hai người.
Duệ Nhi vừa nhìn thấy Mạc Tử Liên lập tức vô cùng vui vẻ giãy khỏi vòng ôm của Đông Phương Thiên Diệp, lạch bạch chạy đến sà vào lòng Mạc Tử Liên, Đông Phương Thiên Diệp thấy vậy không khỏi lắc đầu ánh mắt nhìn Duệ Nhin có chút tức giận tên tiểu tử này, hôm nay lại có tật xấu mới thấy a di liền quên thúc thúc rồi.
Duệ Nhi vừa được Mạc Tử Liên ôm lên liền phát ra môt trang u oán: “Liên a di, sao bây giờ người mới đến. Duệ nhi ngày nào cũng mong ngóng người a, diễn đàn lê quý đôn, phụ hoàng bận quốc sự, bận quan tâm tới các nương nương, thúc thúc cũng bận, không ai chơi với Duệ Nhi a.”
Đông Phương Thiên Diệp ở một bên nghe cảm thấy vô cùng oan uổng cho ba huynh đệ mình rồi, thương ngày thời gian bọn hắn dành cho tên tiểu tử này còn nhiều hơn thời gian dành cho mỹ nữ nữa, sao qua miệng hắn một cái lại thành bộ dạng mải mê đắm chìm trong mỹ sắc bỏ bê nhi tử rồi, tên tiểu tử này, xem ra thiểu quản giáo rồi, phải chọn lúc đem hắn ra giảo dục lại đàng hoàng mới được, nếu không hình tượng thanh danh của bọn hắn nhất định sẽ đổ vỡ hết trong tay tiểu tử láu cá này rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chính Lăng Vương Phi
Chương 58
Chương 58