Đông Phương Thiên Diệp chậm rái nhấp một ngụm trà sau đó liếc mắt về phía Đông Phương Thiên Tường một cái: “Thu hoạch thì có, nhưng chi tiết còn phải điều tra thêm, mấy sự kiện gần đây nhìn bề ngoài thì không có gì, nhưng dường như tất cả đều có một mối liên hệ nào đó với nhau, muốn đào móc ra cái bí mật trong đó cũng không dễ dàng, hiện tại trước mắt nên lo vấn đề của Duệ Nhi đi đã, cũng trễ rồi, đệ đi thăm Duệ Nhi đây, huynh cứ thong thả làm việc tiếp đi nhé.”
Đông Phương Thiên Tường vốn cũng đang chán không chịu nổi lập tức đứng dậy đi theo: “Ta cũng phải đi thăm Duệ Nhi đã hai ngày rồi ta chưa đi thăm nó.” Đông Phương Thiên Diệp cũng lười vạch trần hắn, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái rồi phi thân bay đến Đông cung để đề phòng bị người khác nhìn thấy.
Bên trong thư phòng Đông cung lúc này Duệ Nhi đang chăm chú chép lại quyển đạo trị quốc còn Mạc Tử Liên đang ngồi một bên suy nghĩ về bệnh trạng của Duệ Nhi, trên tay là quyển sổ ghi chép lại tất cả trạng thái bệnh tình mà thái ý bắt mạch mỗi ngày ghi chép lại, còn có đơn thuốc bổ và các loại thức ăn mỗi ngày đều ghi chép rõ ràng. Trên đó ghi là: tình trạng cơ thể bình thường, có chút suy nhược, cần bồi bổ.
Nàng hơi nhăn mày, lúc nãy trong lúc bắt mạch cho Duệ Nhi nàng đã phát hiện ra một thứ, đó là cổ trùng, mặc dù còn rất nhỏ cho nên những ảnh hưởng của nó đối với mạch tượng vô cùng khó nhận ra nhưng không phải là không thể nhận biết được. Nhưng mạch tượng như vậy mà lại có thể quy thành suy nhược thì nàng cũng có chút bội phục vị ngự y đã kê đơn thuốc này rồi.
Cổ vốn xuất phát từ một bộ tộc ở Nam Cương nhưng sau này vì nó gây ra quá nhiều hệ lụy cho nêntoàn bộ tộc này gần như đã bị nhân sĩ các phương tiêu diệt gần sạch rồi, nghe nói năm đó chỉ để lại một vài đứa nhỏ chưa biết gì để tránh diệt tộc. Sau lần đó cổ gần như đã biến mất khỏi thế gian rồi, k biết sao bỗng dưng lại xuất hiện trong hoàng cung Đông Lăng xa xôi này? Không đúng, gần đây nàng phát hiện ra có nhiều thứ đã được cho là biến mất bỗng dưng lại xuất hiện, ví dụ như thuốc độc lần trước, đáng ra thứ đó phải được quy vào hàng tuyệt đại cổ độc đã biến mất từ mấy nghìn năm trước, nay lại tới cổ độc, còn có độc của nhị ca nữa, đó ró ràng là do hai loại thuốc độc cổ xưa kết hợp lại mà thành.
Ngày mai nàng phải gấp rút chế tạo thuốc giải cho nhị ca trước, nghe Đông Phương Thiên Diệp nói đã an bài cho nhị ca ở trong cung, như vậy càng tiện lợi, nàng cũng không hy vọng phụ thân và đại ca lo lắng.
Còn cổ độc trên người Duệ Nhi thì không phải một sớm một chiều là xử lí được, bởi vì trước đây nàng cũng mới gặp qua cổ mấy lần trong khi cổ thực sự có rất nhiều chủng loại khá nhau, cần phải nghiên cứu kĩ lưỡng một chút xem rốt cục đây là loại cổ gì, nó ảnh hưởng như thế nào mới tìm ra cách giải cổ được, còn phải tìm ra kẻ đứng sau là ai nữa.
Không biết tại sao dạo này nàng lại có một cảm giác bất an kì lạ, dường như tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều do một kẻ đứng sau thao túng vậy, nàng thật sự hy vọng đây chỉ là suy đoán của mình nàng, nếu không thì kẻ đó quả thực rất đáng sợ.
Suy nghĩ một lát, lại ngẩng đầu lên thì thấy Duệ Nhi đang tròn mắt nhìn mình, cây bút lông trên tay vẫn còn đang nhỏ mực, Mặc Tử Liên không khỏi mỉm cười:
“Duệ Nhi, con đang làm cái gì vậy, bút lông còn nhỏ mực kìa.”
Duệ Nhi nghe vậy có chút lúng lúng, vội cúi đầu viết tiếp, trong miệng lẩm bẩm: “Duệ Nhi đang nhìn adi a, con thấy adi đẹp hơn mấy nữ nhân thối hoắc trong hậu cung của phụ hoàng nữa, cái này gọi là gì nhỉ...à. thưởng thức mỹ nhân.” Nói xong còn tự đồng tình với mình, gật mạnh đầu một cái.
Mạc Tử Liên đang nhấp một ngụm trà nghe được Duệ Nhi nói câu này thiếu chút nữa đã phun ra, một đứa trẻ mới 4 tuổi đầu lại có thể nói ra một câu đầy mùi hoa hoa công tử như vậy, nền giáo dục hoàng gia này...quả thật.... Vội vàng lấy khăn lau miệng sau đó đặt cây bút trên tay Duệ Nhi xuống, nghiêm túc hỏi:
“Duệ Nhi, câu này là ai dạy con vậy?”
Duệ Nhi không hiểu gì ngây thơ trả lời: “Duệ Nhi nghe được phụ hoàng nói câu này lúc ở trong ngự uyển với Đỗ mỹ nhân, ai cũng nói phụ hoàng là một vị minh quân, Duệ Nhi cũng muốn trở thành minh quân như phụ hoàng, không phải các vị quân vương sáng suốt đều nói chuyện như vậy sao?”
Mạc Tử Liên nghe được câu này không khỏi đỡ trán, còn Đông Phương Thiên Diệp thì cười như không cười nhìn đại ca nhà mình: “Đại ca huy đúng là vị minh quân gương mẫu a, tiểu thái tử mới bao nhiêu tuổi mà đã có xu hướng này thì...chậc.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chính Lăng Vương Phi
Chương 62
Chương 62