Chuyện Phạm tài nhân mới trôi qua năm ngày, Lạc Tử Hân liền nghe thấy một chuyện thiếu chút nữa làm cho nàng bất tỉnh, đó chính là nghe nói có người tố cáo Viên Chiêu gặp mặt người nước Bạch Thiêu.
Nước Bạch Thiêu, chính là địch quốc lớn nhất của nước Đại Vũ, hai nước không ai nhường ai đã nhiều năm, hơn nữa vì nước Bạch Thiêu đã xâm phạm nhiều lần, vì thế đã tạo ra không ít rắc rối ở biên cảnh, có thể nói hoàng thượng luôn hận Bạch Tiêu đến thấu xương. Hôm nay, lại nói Viên Chiêu gặp mặt người nước Bạch Thiêu, chuyện này không phải là thẳng thắn nghi ngờ ông ta có ý định phản quốc sao?
“Nương nương, nô tỳ nghe nói lão gia bị hoàng thượng cho triệu vào cung, hình như chứng cứ rất bất lợi với lão gia.” Tích Như vội vàng chạy vào hét lên bên tai Lạc Tử Hân.
Lòng Lạc Tử Hân vô cùng khó chịu, lập tức liên tưởng tới lời nói của Phạm tài nhân vào vài ngày trước đó, chẳng lẽ chuyện này cũng giống như lời Phạm tài nhân đã nói, Viên gia có ý đồ mưu phản sao? Nghĩ tới đây, lại cảm thấy phần lớn chuyện này đều có liên quan tới Phạm tài nhân, chẳng qua chuyện chứng cứ là thế nào?
Nàng cũng không tin Viên Chiêu sẽ thật sự ngu ngốc đến mức gặp mặt người nước Bạch Thiêu, lấy sự hiểu biết của nàng đối với Viên Chiêu, từ trước đến giờ ông ấy là một người ngay thẳng chính trực, vẫn luôn trung thành và tận tâm với hoàng đế, nếu nói ông ấy có ý định phản quốc thì cho dù đánh chết nàng cũng sẽ không tin. Cho nên, khả năng lớn nhất của chuyện này chính là có người cố ý ra tay, muốn hãm hại Viên gia.
Nhưng, một khi Viên Chiêu thật sự đắc tội với Hoàng thượng, chỉ sợ Ninh phi nàng cũng sẽ không có kết quả tốt. Vì vậy, chuyện này tuyệt đối không thể khiến những người hãm hại Viên gia được như ý. Mặc dù nàng chỉ là một tỳ nữ của Viên gia, là người thay thế tiểu thư Viên gia tiến cung, nhưng một năm kia ở Viên gia, phu thê Viên Chiêu và tiểu thư Viên Tiêm Vũ đã đối xử với nàng không tệ, về sau khi vào cung, với sống cuộc sống chìm nổi nơi hậu cung này, thỉnh thoảng Viên gia cũng sẽ phái người đến thăm hỏi. Chẳng qua, rốt cuộc cũng chỉ là một tỳ nữ ở Viên gia, sự quan tâm mà Viên dành cho nàng vẫn có hạn, có điều, mặc dù quan hệ giữa nàng và Viên gia vẫn duy trì thái độ không nóng không lạnh, nhưng về mặt cảm tình nàng vẫn còn một chút cảm động và nhớ nhung với Viên gia. Vì thế, lúc Lạc Tử Hân nghe thấy Viên gia gặp nạn, một mặt là cảm thấy sẽ liên lụy đến mình, mặt khác cũng là thật lòng lo lắng.
Thế nhưng, rốt cuộc chuyện hãm hại này là thế nào? Có cách nào để phản bác chứng cứ của bọn họ hay không? Đây chính là mấu chốt vô cùng quan trọng, chỉ có biết rõ những điều này thì mới có thể nghĩ cách để giải cứu.
Lạc Tử Hân trầm tư suy nghĩ, cuồi cùng vẫn cảm thấy chuyện này là do Phạm tài nhân xuống tay, liền gọi Tích Như tới, nói nhỏ bên tai nàng.
Lúc đang nói chuyện cùng Tích Như, đột nhiên Tâm Nhụy xông vào, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ vô cùng căng thẳng, nói: “Nương nương, không xong rồi.”
Lòng Lạc Tử Hân chấn động mạnh, ánh mắt rụt lại, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Tâm Nhụy vuốt ngực một cái, xoa dịu tâm tình đang vô cùng kích động của mình, nói: “Nương nương, mới vừa rồi nô tỳ có hỏi thăm được từ chỗ Phó công công, Viên đại nhân đã bị nhốt vào Thiên Lao, nói là chứng cứ vô cùng xác thật, đang chờ xét xử.”
“Cái gì? Nhanh như vậy sao?” Tích Như hoảng sợ đến mức nhảy dựng lên, mắt trừng lớn, tay chân luống cuống nhìn Lạc Tử Hân.
Lạc Tử Hân nắm tay vịn ghế ngồi thật chặt, móng tay đâm vào trong thịt, để lại một dấu đỏ thật sâu.
“Tích Như, cứ đi làm chuyện ta mới vừa giao cho ngươi đi, phải nhanh lên.” Giọng nói của Lạc Tử Hân sắc bén nhưng lại có chút run rẩy, hiển nhiên với nàng mà nói thì tin tức này tới quá nhanh, rõ ràng có chút ứng phó không kịp.
Nàng bắt đầu thấy hối hận, hôm đó sau khi từ chỗ của Phạm tài nhân ra ngoài nên cảnh giác hơn, nói vài lời nhắc nhở Viên Chiêu, chỉ hi vọng rằng hiện tại nàng còn kịp làm chút chuyện.
Sáng sớm hôm sau, hoàng thượng hạ lệnh xử trảm Viên Chiêu, tin này truyền ra, nghe nói Ninh phi ở Thanh Dương cung khóc đến mức chết đi sống lại, mấy ngày liên tiếp cơm nước không vô.
Vậy mà dường như hoàng thượng đã hoàn toàn thờ ơ với sự khóc lóc của Ninh phi, đến cửa chính Thanh Dương Cung cũng không bước vào một bước, trên dưới trong cung cũng âm thầm suy đoán không biết cuộc sống về sau của vị Ninh phi này sẽ trôi qua như thế nào, còn giữ được hay không giữ được phân vị phi. Phụ thân phạm tội mưu phản bị giết thì nữ nhi vẫn sẽ còn có thể ở trong cung rồi hưởng long sủng giống như trước kia sao? Trong lúc nhất thời, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Thanh Dương Cung, ngay cả khóe môi của vị Phạm tài nhân đã “Bị điên” cũng lộ ý cười.
“Hừ, ta rất muốn nhìn xem Ninh phi ngươi có thể chịu đựng được mấy ngày.” Phạm tài nhân vừa lột vỏ cam vừa cười lạnh lầm bầm lầu bầu: “Đến lúc đó còn không giống như ta sao, như vậy mới thú vị.”
“Chủ tử, nô tỳ nghe nói Thanh Dương Cung đã xảy ra chuyện.” Vận Thần mang theo nụ cười thần bí kì lạ đi tới bên cạnh Phạm tài nhân mà nói.
“Hả? Ninh phi đã bị giáng phẩm vị hay bị biếm vào lãnh cung rồi?” Khóe môi Phạm tài nhân nhếch lên.
“Đều không phải.” Vận Thần chớp chớp mắt, cúi xuống, nói bên tai Phạm tài nhân: “Nàng ta chết rồi.”
“Cái gì?” Bỗng nhiên Phạm tài nhân hoảng sợ mà nhảy dựng lên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Chuyện gì xảy ra vậy? Là Hoàng thượng ban chết sao?”
Vận Thần lắc đầu, mím môi nói: “Cũng không phải, nghe nói là Ninh phi nghĩ không thông nên tự sát.”
“Tự sát à? Tại sao lại nghĩ không thông? Cũng bởi vì chuyện Viên Chiêu bị giết sao?” Phạm tài nhân ngạc nhiên hỏi.
Vận Thần nhún vai, nói: “Không rõ, nghe người của Thanh Dương Cung nói, dường như Ninh phi bị Hoàng thượng trách cứ, nói nàng ta cũng không phải là người tốt lành gì, đại khái chính là cảm thấy Hoàng thượng sẽ không thương yêu nàng ta nữa nên mới nghĩ quẩn.”
“Ha ha, lòng dạ tiện nhân kia thật là yếu đuối.” Phạm tài nhân nghe xong liền cười đến vui vẻ: “Nhưng mà như vậy cũng tốt, ta thấy cũng khỏi phải chịu khổ sở, vốn tưởng rằng hoàng thượng sẽ giáng nàng ta xuống mấy cấp hoặc biếm vào lãnh cung, không ngờ vào lúc này nàng ta lại tự kết thúc mạng mình.”
“Nương nương, người còn phải giả điên tiếp sao?” Vận Thần hỏi.
Phạm tài nhân cười nham hiểm, nói: “Dĩ nhiên không cần giả bộ tiếp nữa, không lâu nữa hoàng thượng sẽ tin lời của ta.”
“Chủ tử, ý của người là hoàng thượng đã tin Ninh phi mới chính là người bồi dưỡng sát thủ ở bên ngoài, sau đó tin chủ tử người là vô tội sao?” Vận Thần nói.
“Đương nhiên, Viên Chiêu mưu phản, Viên Tiêm Vũ nàng ta sợ tội tự sát, dù sao cũng là chết không đối chứng, ta muốn nói thế nào cũng được.” Phạm tài nhân cười lạnh nói.
Một đêm này, Phạm tài nhân ngủ rất say, cuối cùng đã trừ khử được người khiến cho nàng ta cảm thấy chướng mắt, trong lòng có thể không vui sướng sao?
Ngủ thẳng đến nửa đếm đột nhiên bị lạnh mà tỉnh, mở mắt lại nhìn thấy cửa sổ bị mở ra, trong miệng vừa lẩm bẩm mắng nha đầu Vận Thần cũng không biết đóng cửa sổ cho kỹ, vừa xuống giường đi đóng cửa sổ.
Lúc Phạm tài nhân đi tới trước cửa sổ, đột nhiên trước mặt xuất hiện một người mặt trắng, trên trán đầy vết máu, sắc mặt tái xanh, nàng ta bị dọa sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, có chút hoảng hồn nhìn về phía cửa sổ, toàn thân phát run lẩy bẩy.
“Quỷ…” Môi Phạm tài nhân hơi run lên, thật vất vả mới phun ra được một chữ này ra khỏi trong miệng, giọng nói cũng không giống của mình nữa.
Vừa nói hết lời, đột nhiên người mặt trắng ngoài cửa sổ lại biến mất, Phạm tài nhân bị dọa sợ đến mức chợt giật mình một cái, vội vàng đóng cửa sổ lại, ngồi trở lại trên giường, đắp chăn lên trên người mình. Bỗng chốc lại nghe thấy một tiếng két, cửa bị mở ra, Phạm tài nhân bị dọa sợ đến mức run bắn lên, thò đầu ra khỏi chăn, lại thấy người mặt trắng đã bay vào phòng, đang nhìn chằm chằm vào nàng ta.
“A… Ngươi là ai?” Phạm tài nhân bị dọa sợ đến mức rụt đầu vào trong chăn, phát run hét loạn: “Người đâu, có quỷ.”
“Đều do ngươi làm hại, tại sao ngươi lại hại chết cha ta, cũng làm hại ta phải từ bỏ mạng sống ở cõi đời này, ngươi trả mạng lại cho ta.” Người mặt trắng duỗi thẳng hai cánh tay dài ra, bay về phía nàng.
“A…” Phạm tài nhân bị dọa sợ đến mức liên tục lui về phía sau, co người vào trong góc giường, mặt mày cũng không còn chút máu: “Ngươi... Ngươi là Ninh phi sao... Không, không phải do ta, chuyện đó không phải do ta làm.”
“Còn dám nói không phải, ta sẽ kéo ngươi xuống dưới để nói rõ ràng với cha ta.” Người mặt trắng không nghe giải thích liền xông về phía nàng ta.
“A… Cứu mạng với.” Phạm tài nhân điên cuồng kêu loạn, hoa tay múa chân lung tung: “Ninh phi, ngươi phải tin ta, chuyện đó không có liên quan gì tới ta, thật sự không phải là do ta làm.”
“Không phải ngươi? Rõ ràng ta nghe cha nói, chính là do ngươi. Ông ấy chết thật thê thảm, ta xuống dưới, ông ấy nói cho ta biết, người hại ông ấy chính là ngươi.” Tiếng nói của người mặt trắng lạnh như băng.
Phạm tài nhân liên tục lắc đầu, mắt cũng không dám nhìn thẳng, chẳng qua người lại càng không ngừng run rẩy, nói: “Không, Ninh phi, mặc dù trong lòng ta thật sự rất hận ngươi, nhưng mà chuyện này thật sự không phải chủ ý của ta, ngươi muốn tìm thì đừng tìm ta, đi tìm người thật sự hại ngươi đi.”
“Nếu nói như vậy, ngươi biết là ai hại ta sao? Nói mau, là ai?” Người mặt trắng giảm tốc độ tấn công, dường như cũng rút hai cánh tay về.
Bỗng nhiên áp lực Phạm tài nhân phải chịu được giảm bớt, nhưng tim gan vẫn còn run sợ, đắp chăn lên người của mình, kêu lên: “Ngươi… Ngươi đi tìm Sở Lăng Thiên đi, là hắn làm.”
Dường như người mặt trắng đã bị chấn động, khẽ giật mình, đột nhiên quát lên đầy lạnh lùng: “Bớt nói hưu nói vượn đi, đừng tưởng rằng nói như vậy là ta có thể tin ngươi.”
Gương mặt của Phạm tài nhân có chút đau khổ, nói: “Toàn bộ lời ta nói là sự thật, ta biết rõ quan hệ giữa ngươi và Sở Lăng Thiên cũng không tệ, ngay cả ta cũng không ngờ đến việc hắn sẽ có tâm hãm hại ngươi, những lời ta nói hoàn toàn là sự thật, hắn thật sự là kẻ chủ mưu hại ngươi. Ngươi muốn tìm thì đi mà tìm hắn.”
“Nếu ngươi dám nói bậy nói bạ, ta sẽ giết chết ngươi.” Người mặt trắng lại duỗi thẳng cánh tay ra như muốn bắt nàng ta đi.
“Ngươi phải tin ta, tất cả lời ta nói đều là thật, là Sở Lăng Thiên tìm ta, nói hắn có cách khiến Viên gia vạn kiếp bất phục, muốn mượn lực của ta, ta biết rõ, ta không nên cho hắn mượn, nhưng mà là do hắn bức ta, ta cũng không có cách nào khác. Ninh phi, ta thật sự không muốn hại Viên Chiêu.” Phạm tài nhân nhắm mắt lại nói một hơi.
“Vẫn còn ở đây mà bịa đặt, ngươi đi xuống dưới với ta đi.” Người mặt trắng bệch nói với vẻ mặt hung tợn, lại muốn tới bắt người.
“Yêu quái ở đâu đến, mau cút đi cho ta.” Đột nhiên, một giọng nói vang dội vang lên, người mặt trắng giống như bị hoảng sợ rồi thật sự biến mất.
Phạm tài nhân hoảng hồn chui đầu ra khỏi chăn, nhìn gian phòng một chút, quả thật không có bóng dáng của người mặt trắng, nàng ta thở phào nhẹ nhõm, vỗ về trái tim vẫn đang đập nhanh không ngừng trong lồng ngực, hít thở thật sâu.
Nhưng mà, giọng nói mới vừa rồi là ai tới cứu nàng ta vậy?
Lòng Phạm tài nhân rất tò mò, liền xuống giường, đi tới cửa nhìn xung quanh, từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng như ẩn như hiện đứng ở trong sân, y phục kia, thân hình kia
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mơ Ước Hậu Vị
Chương 65: Mưu phản
Chương 65: Mưu phản