Lúc Thích Bạch đánh thức Quý U đã là thời gian dùng bữa tối rồi, Thích Bạch thấy nàng mơ mơ màng màng liền ôm nàng ra ngoại thất dùng bữa.
Giai nhân khẩu vị cực tốt, vẻ mặt Thích Bạch ôn nhu, nếu nói thứ làm hắn hài lòng nhất ở hành cung, thì đó chính là khuôn mặt tròn tròn đầy thịt của Quý U đã trở lại. Với hắn mà nói nếu không thể làm chuyện ái ân thì hắn thích nhất là thấy nàng dùng bữa…
Dùng xong bữa tối hai người cùng nhau tản bộ về An Hòa điện, Thích Bạch nghiêm túc đỡ eo Quý U, thỉnh thoảng nàng lại cười khẽ, kể chuyện này nọ, vẻ mặt hạnh phúc, Thích Bạch ôn nhu lắng nghe, có lúc gật gật đầu, nghiêng đầu hôn lên trán nàng, cung nhân cầm đèn lẳng lặng đi trước, bóng hai người kéo dài dưới ánh đèn, trong chàng có ta, trong ta có chàng.
Lý Ngưng Nguyệt thấy ánh đèn thì cuống quýt đổi sang đường khác, trốn dưới tàng cây nhìn lén, mãi đến lúc Thích Bạch và Quý U đã đi xa, mới bước ra nhìn bóng lưng hai người họ đến ngẩng người. Bao giờ nàng mới có thể đứng bên cạnh Hoàng thượng như vậy. Không cần được sủng ái như Tích tiệp dư, chỉ cần bằng một góc của nàng ấy cũng được, chỉ cần được ở bên cạnh Hoàng thượng là tốt rồi… Nghĩ đến phụ thân, Lý Ngưng Nguyệt liền lắc lắc đầu, mười giấc mộng của nàng đã có đến tám, chín cái không thể thành hiện thực rồi.
Bình thường giờ Dậu là Quý U đã sớm nghỉ ngơi rồi, nhưng đêm nay nàng lại chậm chạp không chịu đi ngủ.
Lúc sắp đến giờ tý nàng lại kêu đói bụng, nhất định muốn tự mình xuống phòng bếp làm đồ ăn khuya. Thích Bạch khuyên can nàng, đã khuya vậy rồi mà còn ăn thì sẽ không tiêu đâu, làm sao mà nàng ngủ được. Bất quá Quý U lại bày ra bộ dáng không ăn nàng sẽ không ngủ được, hắn chỉ có thể đi với nàng, nhưng Quý U lại không cho hắn đi cùng.
Thích Bạch muốn dùng mặt lạnh hù dọa nàng một chút, buổi tối nàng không thể nháo loạn như vậy được, ngộ nhỡ vấp ngã thì sao… Khổ nỗi hắn thấy Quý U sắp khóc thì không lạnh mặt được nữa. Được rồi, phân phó thêm nhiều cung nhân đi với nàng đi, còn hắn chỉ có thể lo lắng chờ đợi ở An Hòa điện mà thôi.
Đã gần nửa canh giờ, giờ tý ngay gần kề, Thích Bạch không nhịn được nữa, chuẩn bị xuống phòng bếp thì nghe truyền đến từng đợt bước chân ở ngoài cửa.
Quý U vừa vào đã thấy Thích Bạch đang đứng cạnh cửa, nàng liền bật cười “Chàng muốn làm gì đây, ta trở lại rồi đó thôi.”
Thích Bạch tiến lên nắm lấy tay Quý U xem xét, không bị thương chỗ nào. Thấy sắc mặt nàng đỏ ửng, nhất định là do phòng bếp quá nóng đây mà, Thích Bạch thở dài “Sau này nàng nhất định phải để ta đi cùng, ở đây ta rất lo lắng khó chịu, phải ở bên cạnh nàng mới được.”
Quý U gật gật đầu “Được rồi, sau này để chàng đi theo là được chứ gì.”
Hứa ma ma đặt một bát nhỏ lên bàn, nhìn thoáng qua Quý U rồi lui xuống ngay. Một bát mỳ trường thọ nhìn thì đơn giản, nhưng quá trình làm vô cùng rắc rối. Bột phải được nhào vừa phải, lại cắt thành sợi không được phép đứt đoạn, khi nấu phải canh chừng thật chuẩn, một bát mỳ trường thọ phải vừa có vị vừa có hương sắc đủ đầy.
Hứa ma ma bắt đầu cảm thấy chủ tử được sủng ái không chỉ vì dung mạo hay tính tình nàng. Nếu chủ tử để Hoàng thượng biết mình hay chú ý đến những thói quen, sở thích nhỏ của Hoàng thượng rồi cố sức thực hiện những điều đó, thì Hoàng thượng sẽ càng đau lòng cho chủ tử, nhưng chủ tử không làm vậy. Kỳ thật, dù chủ tử làm hay không làm, Hoàng thượng vẫn sẽ sủng ái nàng, nhưng nàng vẫn làm, mà không cần Hoàng thượng biết. Đến bây giờ Hứa ma ma mới phát giác, có được chủ tử là sự hạnh phúc của Hoàng thượng, Hoàng thượng sủng ái nàng ra sao cũng không quá đáng.
Quý U nắm tay Thích Bạch đi đến trước bàn, thấy đến giờ tý rồi, nàng liền đặt đũa vào trong tay hắn, hất nhẹ cằm về phía chiếc bát.
Thích Bạch nhìn bát mỳ trường thọ, ánh mắt Quý U cười giống như vành trăng khuyết “Thừa dịp còn nóng chàng mau ăn đi, chúc bảo bối Thích Bạch sinh thần vui vẻ, khỏe mạnh, sống lâu, hạnh phúc vô bờ. Ta yêu chàng, ta muốn sinh thần mỗi năm của chàng đều sẽ vui vẻ như bây giờ.” Quý U nói xong, kiễng chân hôn lên môi hắn.
Thích Bạch nhịn xuống sự xúc động, ôm Quý U đáp lại nụ hôn của nàng, sự cảm động, hạnh phúc và tươi đẹp quá mức xa lạ nhưng cũng hết sức quen thuộc, làm hắn không biết phải tiếp nhận thế nào.
“Bảo bối, ta cũng yêu nàng, nàng không biết ta yêu nàng nhiều như thế nào đâu.” Mãi đến lúc hô hấp của hai người đều đã dồn dập, Thích Bạch mới nhẹ nhàng buông Quý U ra, thì thầm bên tai nàng.
Mắt Quý U ướt át, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng noãn, nức nở nói với hắn “Không được chọc ta khóc, chàng mau ăn đi, bằng không nước mắt rơi vào trong bát, vừa đắng vừa chát, chắc chắn là chàng sẽ không ăn được đâu.”
Thích Bạch không nói gì nữa, chỉ hôn lên mắt Quý U, quả thực nước mắt vừa đắng vừa chát, nhưng Thích Bạch lại thấy thơm ngọt, là nước mắt vui vẻ của Quý U.
Trước hết Thích Bạch để Quý U ngồi xuống sau đó ngồi bên người nàng cầm đũa muốn đút Quý U ăn trước, Quý U nhìn hành động của hắn, bật cười “Ta biết chàng sẽ như vậy mà, ta chuẩn bị hai sợi*, một sợi để chàng ăn, sợi còn lại hai chúng ta cùng ăn. Mà không cho chàng cắn đứt sợi mỳ, trước khi ăn phải nhắm mắt ước nguyện, đừng nói thành lời, cứ mặc niệm trong lòng chàng là được.”
*Vì một bát mỳ trường thọ chỉ gồm một sợi mỳ dài nên trong một bát Quý U làm hai sợi mỳ dài như vậy, Thích Bạch ăn một sợi, hai người ăn chung một sợi.
Thích Bạch trộn lên, thấy là hai sợi mới yên tâm. Mắt hắn nhìn Quý U, sau đó nhắm lại, lời cầu nguyện thì không cần nói nhiều nữa, hắn chỉ cần Quý U đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh hắn, vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc.
Quý U không hỏi về nguyện vọng của Thích Bạch, chờ hắn mở mắt ra thì thúc giục hắn ăn ngay.
Hương vị rất ngon, khác với hương vị trong trí nhớ của Thích Bạch, hương vị này ngon đến vô cùng. Lúc còn nhỏ sinh thần của Thích Bạch được tổ chức thành yến tiệc, không có gì khác biệt, mỳ trường thọ cũng làm như bình thường, cho có lệ. Hắn cảm thấy sinh thần với ngày thường có gì khác biệt đâu, thì ra, khi có người bên cạnh, ngày này lại trở nên đặc biệt như thế.
Sinh thần cùng ở bên cạnh người trong lòng sẽ rất vui vẻ, hắn bắt đầu cảm thấy may mắn vì được gặp nàng, được giữ nàng bên cạnh, được nàng yêu thương.
“Ăn ngon không?” Quý U thấy Thích Bạch trầm mặt thì cất lời hỏi hắn. Thích Bạch là người luôn giữ vững lễ nghi, rất khó để người khác biết được hắn ăn có ngon miệng hay không.
Thích Bạch ăn xong, gật gật đầu, sau đó vươn tay, muốn Quý U cùng ăn với hắn.
Quý U lắc đầu, gắp một miếng đặt bên miệng Thích Bạch, “Ngoan, há miệng ra nào.”
Thích Bạch ngoan ngoãn cắn, mắt chứa thâm tình, nhìn Quý U chăm chú, giống như hắn không phải đang ăn mỳ mà là đang ăn nữ nhân của hắn vậy. Ánh mắt hắn đầy mị hoặc làm Quý U cũng có chút thẹn thùng, trái tim đập loạn nhịp.
Gương mặt nàng chậm rãi ửng đỏ lên làm Thích Bạch càng đắc ý.
Quý U cúi đầu ăn một chỗ khác, như vậy thành ra hai người ăn hai đầu của sợi mỳ.
Ý cười từ trong đáy mắt Thích Bạch muốn tràn ra ngoài, tay trái ôn nhu vỗ về hai má của Quý U, môi của hai người càng động, thì hai người càng gần nhau, thẳng đến lúc môi hai người dán chặt một chỗ.
Hôn hồi lâu, hai người mới lưu luyến không rời tách nhau ra. Quý U dựa vào ngực Thích Bạch, “Hương vị thế nào?”
Nghe âm thanh xấu hổ của nàng, Thích Bạch nghiêm trang trả lời “Ăn còn ngon hơn sợi mỳ lúc nãy.”
Quý U đắc ý tăng cao, “Đợi đến yến tiệc ngày mai, ta sẽ tặng chàng thêm lễ vật.”
Thích Bạch gật đầu, chỉ cần là của nàng, hắn đều sẽ thích. Mặc dù hắn cũng hiếu kỳ, nhưng tối mai là sẽ biết thôi mà.
Hai người lại ngọt ngấy một lát nữa rồi mới đi ngủ.
Mười sáu tháng sáu, sinh thần Hoàng thượng.
Ngày sinh của Hoàng thượng được gọi là tiết Vạn Thọ, ngụ ý vạn thọ vô cương, là ngày khắp chốn vui mừng.
Ngày đó, văn võ bá quan đều đến hành cung chúc mừng Hoàng thượng, dâng lễ vật, Hoàng thượng sẽ cùng bá quan dùng tiệc trưa. Các quan viên ở địa phương sẽ bày hương án, hành lễ theo hướng kinh đô.
Ở kinh đô thì không cần nhiều lời, đầy đường giăng đèn kết hoa, toàn dân tấu nhạc, khắp chốn vui mừng.
Mà hành cung Tây Sơn cũng rất vui tươi, cung nữ đều đổi sang cung trang màu đỏ, các cung phi trang điểm xinh đẹp, một mảnh vui vẻ bao trùm lấy hành cung.
Lúc Quý U tỉnh lại Thích Bạch đã thượng triều rồi, nàng nằm trên giường, nhớ đến sự ngọt ngào của hai người tối qua, khóe miệng nở nụ cười rực rỡ.
Thẳng đến lúc Hứa ma ma thúc giục Quý U dùng bữa, mới cắt đứt sự tưởng niệm của nàng. Buổi tối là có thể gặp hắn rồi, dù hơi lâu chút…
Lúc Thích Bạch trở lại Quý U đã thu thập thỏa đáng rồi, nhìn thấy Thích Bạch, nàng có chút kinh ngạc “Không phải chàng ở Thân Hiền điện sao, sao lại về đây rồi?”
Thích Bạch tiến lên nắm lấy tay Quý U, nàng không hề trang điểm, làm hắn thật dễ chịu “Nàng thật đẹp, lần này chúng ta cùng đi, nàng cứ ngồi bên cạnh ta là được.”
“A? Tại sao vậy? Bởi vì trước đây ta không đẹp nên không thể sao?” Quý U ngạc nhiên, nếu như là do hắn lo lắng cho nàng thì không cần đâu.
“Khụ, đương nhiên là không phải vậy rồi! Lúc nào nàng cũng đẹp hết… Vì trên yến hội ta có chuyện cần tuyên bố, ân… Nàng phải ngồi bên cạnh ta mới được.” Mặt Thích Bạch không chút thay đổi, tiếp tục nắm tay Quý U đi về phía trước. Trong lòng hô to, thật là nguy hiểm, may mà chưa chọc nàng tức giận.
Quý U khẽ cười, “Được rồi, vậy nhân gia sẽ bồi chàng.” Nếu là trước đây, nàng sẽ cảm thấy quá mức không hợp quy củ, quá nổi bật. Nay có im lặng thì cũng không khác gì, ngoại lệ của Thích Bạch dành cho nàng quá nhiều. Nếu nàng đã trở thành địch nhân của cả hậu cung, thì sao không sống cho thoải mái vào?
Thích Bạch thấy Quý U không lo lắng chút nào thì vui vẻ, nàng dũng cảm vì hắn, vì hắn vui vẻ mà vui vẻ cùng. Nữ nhân này là của hắn!
Lúc hai người đến yến tiệc thì nhóm phi tần đều đã đến rồi, nhìn hai người cùng đến, bọn họ đều chấn động trong lòng khó có thể duy trì biểu tình cười nói được nữa. Tại sinh thần của mình, Hoàng thượng nắm tay Tích tiệp dư cùng đi đến, cùng ngồi trên ghế nhìn đám người các nàng.
Lục Nhạc Dao gắt gao nắm chặt bàn tay, trách không được Hoàng thượng sao lại không có động tĩnh gì. Nguyên lai là đã quyết định mang theo Tích tiệp dư bên cạnh, bàn tiệc của Hoàng thượng, ai dám động thủ chứ, Tích tiệp dư bên cạnh Hoàng thượng, ai dám ám hại?
Tình quý tần cũng không duy trì nét mặt được nữa, Tích tiệp dư đến sủng ái đến mức này, kiếp trước Lục Nhạc Dao cũng chưa đạt đến được… Nàng đảo mắt nhìn Lục Nhạc Dao, chẳng lẽ đời này Lục Nhạc Dao cứ thế mà bị đánh bại sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thường Hoàn Mỹ
Chương 74: Mỳ trường thọ
Chương 74: Mỳ trường thọ