TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Thường Hoàn Mỹ
Chương 91: Cả đời

Lúc còn nhỏ, Thích Bạch không hiểu tại sao phụ hoàng lại đối xử lạnh lùng với hắn như thế, mẫu hậu thì hận hắn đến tận xương, hắn từng nghĩ rằng do hắn không đủ thông minh, cho nên hắn rất cố gắng chăm chỉ học tập, có lẽ do học quá tốt nên hắn sớm hiểu ra khúc mắc ân oán giữa mẫu hậu và phụ hoàng.

Cho nên hắn nghe hiểu những câu chửi rủa điên loạn của mẫu hậu, đọc hiểu sự chán ghét hắn trong đáy mắt của mẫu hậu.

Cho nên hắn thấy phụ hoàng lại mắc thêm sai lầm, đúng là ngốc không ai bằng, đọc hiểu sự bất lực trong đáy mắt phụ hoàng.

Cho nên, hắn sớm không cần đôi phụ mẫu cao quý nhất thiên hạ này nữa.

Mãi cho đến khi nhìn phụ hoàng và mẫu hậu rời đi cùng nhau, hắn không đau khổ, cũng không vui sướng, trong mắt chỉ còn lại sự trào phúng.

Thích Bạch cảm thấy chuyện yêu hận của phụ hoàng và mẫu hậu chỉ là lo sợ không đâu mà thôi, chuyện yêu đương gì đó chỉ khiến cho người ta trở nên hồ đồ. Hắn không hiểu phụ hoàng hối hận cái gì, nếu đã có hậu cung ba ngàn giai nhân thì cần gì toàn tâm toàn ý cùng mẫu hậu. Hắn cũng không hiểu mẫu hậu oán hận điều gì, nếu đã lựa chọn không tha thứ thì sao lại phải cam chịu.

Phật viết : Hồng trần khám phá bất quá là chìm nổi, tính mạng khám phá bất quá là vô thường, tình yêu khám phá bất quá là tụ tán mà thôi.

Thân là hoàng tử duy nhất trong cung, vừa sinh ra đã là Thái tử, ngàn vạn vinh hoa, ngàn vạn nguy hiểm. Hắn là người kế thừa ngôi vị của Hoằng La quốc, phi tần hậu cung âm mưu hãm hại, nhiều không kể xiết, chỉ vì hắn còn sống là còn cản đường người khác. Cũng may hắn đã sớm một mình đảm đương, cũng may là hắn chưa bao giờ đặt an nguy của bản thân vào tay phụ hoàng và mẫu hậu.

Lục Viễn là đích tử của Lục tướng quân, làm bằng hữu từ nhỏ của hắn, hai người cùng học võ nghệ, cảm tình thâm hậu. Hắn quen biết Lục Nhạc Dao qua Lục Viễn, nữ nhân này rất có ý nghĩa với hắn.

Từ nhỏ Lục Nhạc Dao đã rất hiểu chuyện, đây là nguyên nhân hắn cho phép Lục Viễn mang theo nàng vào cung. Nàng tốt bụng hơn so với những tiểu hài tử khác, biết quan tâm săn sóc, chiếu cố người làm ca ca như hắn, rất khó khiến người khác chán ghét.

Lúc đó Lục Nhạc Dao liên tiếp bày tỏ tình yêu với hắn, làm hắn cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn tiểu nữ hài không rành thế sự ở trước mặt, ánh mắt đen lúng liếng lộ ra chút cố chấp, nếu không chịu cưới ta ta quyết không bỏ qua, hắn gật đầu.

Nhưng hắn không đặt trong lòng, xoay người liền quên, đến tuổi trưởng thành hắn cưới nữ nhi của Lý tướng, không vì điều gì khác, chỉ vì triều đình.

Phụ hoàng băng hà, thân là Thái tử, hắn đăng cơ, bề nghễ thiên hạ, toàn bộ tâm tư hắn đều đặt ở quân quyền triều chính, hắn không muốn làm một đế vương giống phụ hoàng, hắn không muốn phụ trời đất, phụ bình dân bách tính, hắn đạm mạc, hắn quái gở, hắn cách xa người khác ngàn dặm. Hậu cung chỉ là nơi hắn rỗi rãi rồi ghé qua, hắn mặc kệ hậu cung tranh đấu, mặc kệ các nàng vì quyền lực vì tranh giành sủng ái mà đấu đến mức ngươi chết ta sống, chỉ cần không quá phận, hắn sẽ không để ý. Hắn không hiểu các nàng, cũng không muốn hiểu.

Hoàng hậu mất con, hắn mặc kệ cho nàng đối phó với Trang phi, Hiền phi, tiền triều và hậu cung đối với hắn không liên quan mật thiết.

Sau này gặp lại Lục Nhạc Dao, trong trà lâu nàng say rượu tỏ tình với hắn, tuy hắn không yêu nàng, nhưng lại không thể tiếp tục đối xử với nàng như muội muội được nữa.

“Tương tư” trong tết nguyên tiêu làm hắn có chút suy nghĩ lại.

Lúc đấu thắng mã cầu nàng ngang nhiên đòi hắn thực hiện hứa hẹn lúc bé, nội tâm hắn phức tạp, quả thật có loại tình cảm cố chấp như vậy sao?

Cuối cùng hắn vẫn thành toàn cho Lục Nhạc Dao, cho nàng nhập cung, cho nàng phần chức cao, bởi vì ngoài những điều đó hắn không biết phải cho nàng cái gì.

Hắn không biết phải xử lý phần tình cảm này ra sao, hắn cũng không chạm vào Lục Nhạc Dao mà lựa chọn người khác.

Thẳng đến lúc nhìn thấy bản tập của Lục Nhạc Dao, từng trang, từng chữ tình sâu như biển, xâm nhập xương tủy, hắn nghĩ, thôi cứ như vậy đi, có lẽ nữ nhân này là định mệnh của hắn chăng, có lẽ vậy.

Hắn không yêu ai, cũng không hiểu cách yêu một người.

Hắn để nàng muốn gì làm đó, vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa, nữ nhân thiên hạ thích gì hắn đều cho nàng. Trong lời nói của nàng để lộ ra sự mất hứng khi hắn đi tìm phi tần khác, hắn liền chuyên sủng một mình nàng, hắn nghĩ, nếu yêu một người, đại khái chính là làm cho nàng vui vẻ đi. Hắn không để ý đến chuyện hắn không hề động tâm với nàng, có lẽ trời sinh hắn đã đạm mạc như vậy.

Văn thơ lưu loát, điệu vũ động lòng người, ôn nhu săn sóc, hắn nghĩ hắn có thể yêu nàng.

Ngày tháng như thoi đưa.

Nàng bắt đầu kiêu căng ương ngạnh, chống đối các phi tần có địa vị cao, ức hiếp các tần thiếp khác, dường như nàng biến thành một người khác, Thích Bạch có chút thất vọng, bởi vì hắn từng nghĩ nữ nhân này sẽ cùng hắn vượt qua nửa đời sau, nhưng dường như hắn nghĩ ngày này sẽ đến, giống như là hắn vẫn luôn chờ đợi giờ phút này vậy.

Thì ra hắn vẫn luôn biết, trong hậu cung này tình yêu là thứ quá mức hư ảo. Hắn không rời xa nàng, vẫn sủng ái che chở nàng, nếu cả hậu cung đều là người như thế thì hắn cần gì quá mức cưỡng cầu.

Lúc Lục Nhạc Dao động tay sát hại đứa nhỏ của Hoa lương viện thì hắn đọc được chút gì đó trong mắt nàng, là khát vọng quyền lực.

Hắn vẫn có thể đến cung của nàng, cũng rất ít chạm vào nàng, chắc là tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều như vậy.

Đối với Lục Nhạc Dao hắn không động tâm. Có cảm động nhưng tâm không động. Có cảm tình nhưng không có tình yêu. Có trông đợi nhưng không thấy thất vọng.

Đêm hôm đó vẫn như mọi lần, hắn và Lục Nhạc Dao chẳng nói gì, hắn cự tuyệt sự dụ dỗ của nàng, ngủ thật say.

Hắn mơ thấy nữ nhân ảnh hưởng cả đời hắn, nữ nhân mà hắn cầu cả đời, hối cả đời, hận cả đời, làm hắn nếm hết mọi chua xót.

Lúc đó hắn cũng không để ý, dường như đang đọc một quyển sách, dường như đóng vai người ngoài cuộc xem người khác diễn.

Nhưng chỉ là hắn nghĩ hắn không thèm để ý mà thôi, hắn đã khắc ghi tên nàng thật sâu – Quý Niệm, cái tên rất hay, làm hắn nhớ cả đời, yêu cả đời.

Sự kiện thần kỳ đến mức nào, toàn bộ cảnh trong mộng đều không có một tiếng động, nhưng hắn lại có thể nghe được tên của nàng.

Nàng là một nữ nhân vô cùng mỹ lệ, hắn yêu thích ánh mắt của nàng, rất ấm áp, sống động dường như có thể nói chuyện.

Nàng không phải người của Hoằng La quốc, hắn cũng không biết nàng đến từ đâu.

Đêm thứ nhất, hắn thấy nàng ở giữa vạn cành hoa, lúm đồng tiền duyên dáng. Hắn thấy nàng rất cực khổ, nấu nước, giặt đồ, rõ ràng là nàng không hề thuần thục nhưng cũng không oán thầm. Hắn thấy các nha hoàn khác khi dễ nàng, diện mạo nàng nhu nhược, trong mắt rưng rưng nhưng không khóc, người khác khi dễ nàng thế nào nàng sẽ trả lại thế ấy. Trong lòng hắn vô cảm, chỉ cảm thấy nàng không quá ngốc, còn hiểu được đạo lý người hiền dễ bị khi dễ, nhưng mà cũng không tính là thông minh.

Cảnh tượng trong mộng không liên tục, khi thì nàng dùng đồ ăn đạm bạc, khi thì nàng dọn dẹp phòng ở đầy bụi, nhưng hắn lại xem rất nghiêm túc, thậm chí hắn có chút đáng tiếc vì không nghe được thanh âm của nàng. Thẳng đến lúc nhìn nàng thoát áo ngoài, hắn có chút ngượng ngùng chuyển tầm mắt. Hắn ở trong mộng không biết mỏi mệt, nhìn dung nhan nàng lúc ngủ đến ngẩn người, đến lúc bị Lục Nhạc Dao đánh thức hắn mới biết một đêm trôi qua nhanh như vậy.

Lúc thượng triều tinh thần hắn có chút hoảng hốt, hắn tự nói với bản thân rằng không cần để ý, chỉ là một giấc mộng mà thôi, cả một ngày này hắn không nhớ đến nàng nữa.

Đến đêm, hắn vẫn đến cung của Lục Nhạc Dao, vẫn không nhiều lời, xem nhẹ khuôn mặt u oán của Lục Nhạc Dao, một mình đi ngủ.

Mộng cảnh lại hiện lên, hơi thở của hắn căng thẳng, loại việc chẻ củi này sao lại giao cho nàng làm. Mộng cảnh rất rõ ràng, thấy rõ từng giọt mồ hôi trên trán nàng, thấy rõ hơi thở mỏng manh vì mệt của nàng, thấy rõ nơi đẫy đà phập phồng, thấy rõ vòng eo mảnh mai của nàng… Điều làm hắn càng thêm kinh ngạc là nàng vô cùng thành thạo, búa vung lên, củi được chẻ ra, tựa hồ như việc này chỉ là thường thôi.

Ánh mắt hắn đuổi theo nàng, nghĩ rằng ngày mai tỉnh lại hắn nhất định sẽ vẽ nàng, hắn tự tìm lý do, chung quy thì một nữ nhân thanh xuân chẻ củi là điều hiếm thấy. Hắn vẫn chuyển tầm mắt đi chứ không nhìn nàng thoát y, chỉ ngắm nhìn nàng ngủ, đáng tiếc là không nghe được âm thanh của nàng bằng không sẽ rất thú vị.

Cúi đầu nhìn Lục Nhạc Dao đang hầu hạ hắn mặc y phục, trong đầu Thích Bạch chỉ tràn đầy hình ảnh của nữ nhân trong mộng, vì sao lúc ở chung một chỗ với Lục Nhạc Dao hắn lại mơ thấy nữ nhân khác, nàng và nữ nhân kia có quan hệ gì sao? Thẳng đến lúc Lục Nhạc Dao gọi hắn, nhìn ánh mắt đầy xấu hổ của Lục Nhạc Dao, hắn lại ngẩn người. Một ngày này, trừ lúc vẽ bộ dáng chẻ củi của nàng, hắn bắt buộc bản thân không được nhớ đến nàng nữa.

Đêm thứ ba, hắn chưa đến cung của Lục Nhạc Dao, hắn lựa chọn qua đêm ở chỗ phi tần khác, một mình ngủ yên. Bất quá, một đêm này mặc cho hắn trằn trọc trăn trở, mặc cho hắn yêu cầu Tiểu Thịnh Tử đốt hương an thần, hắn không ngủ được, cũng không mơ thấy nữ nhân kia.

Tâm tình của hắn không tốt, hắn tự nói với mình, hắn chỉ muốn nhìn xem nữ nhân ngốc ngếch ấy đang làm gì mà thôi.

Xử lý xong chính sự, hắn đến cung của Lục Nhạc Dao, nhìn lời nói của nàng để lộ ra sự ghen tuông, hắn cũng không thèm để ý. Mặc cho nàng ăn mặc phong tình, hắn vẫn không chạm vào nàng. Hắn nôn nóng đi vào giấc ngủ, hắn nhìn thấy nữ nhân kia, chính hắn cũng không phát hiện rằng hắn đang nhẹ nhàng thở ra.

Nàng lại bị phạt xuống hồ vớt chiếc vòng ngọc mà chủ tử nàng đánh rơi. Hồ nước không sâu nhưng đầy bùn lầy. Hắn thấy ngón tay trắng trẻo của nàng sưng lên, thấy đôi gò má nàng bị mặt trời hong đốt đến đỏ bừng, thấy y phục của nàng đẫm mồ hôi, hắn thấy biểu tình của nàng lúc nào cũng lạnh nhạt, lúc sắc trời chạng vạng, nàng tìm thấy vòng ngọc kia, hắn nở nụ cười còn sớm hơn cả nàng. Hắn nhìn thấy nàng nói gì đó, hắn có chút bực bội, sao nàng luôn nói chuyện một mình như vậy, hẳn là do nàng quá cô đơn đúng không. Hắn không phát hiện ra hắn đã đau lòng, hắn chỉ nghĩ có lẽ hắn cũng là người biết thương hoa tiếc ngọc.

Mỗi đêm sau này hắn đều mơ thấy nàng, cũng chỉ có thể mơ thấy nàng trong cung của Lục Nhạc Dao nên hắn không về Dưỡng Tâm điện ngủ một mình. Hắn tự nói, làm gì có chuyện chỉ xem có một nửa, hắn phải xem hết, để biết nữ nhân này có bị ngốc chết hay không.

Hắn thường xuyên nhìn chằm chằm Lục Nhạc Dao, suy đoán xem nàng có mơ thấy nữ nhân này hay không, suy đoán vì sao ở chung một chỗ với Lục Nhạc Dao hắn lại mơ thấy nữ nhân đó.

Không đến một tháng, Quý Niệm thật sự bị ngốc chết… Bởi vì bị ám hại là trộm gì đó. Hắn biết chủ tử nàng ghen ghét với dung nhan của nàng, nàng bị mấy nha hoàn bà tử đánh trượng, đến chết nàng vẫn không khóc, bình tĩnh đón nhận cái chết. Nhưng tim hắn lại kịch liệt nảy lên, hận không thể tịch thu gia sản, chém cả nhà này… Hắn cười nhạo bản thân, xem diễn sao lại nhập tâm như vậy, chỉ là mộng mà thôi, quên là tốt rồi.

Ngày hôm sau hắn đến cung của phi tần khác, cùng nàng ta ân ái, mộng chỉ là mộng, hắn không thèm để ý. Nhìn xem, hắn không thích nàng.

Nhưng lúc hắn tỉnh dậy, chỉ cảm thấy hư không vô tận. Thượng triều, hắn vẫn xuất thần, hắn cảnh cáo bản thân, chỉ một đêm không thấy mà thôi, chỉ là một nữ nhân trong mộng chết mà thôi…

Mà đêm đó hắn lại đến cung của Lục Nhạc Dao, hắn nhắm hai mắt lại, nội tâm mong chờ. Trời thật sự thương xót hắn, hắn lại thấy nàng, nhưng cảnh tượng đã đổi khác, thứ không đổi chính là dung nhan của nàng, là hoàn cảnh vất vả của nàng. Điều thay đổi là lúc nàng thay y phục hắn không dời mắt đi, thay đổi ở chỗ hắn thừa nhận hắn đau lòng vì nàng, hắn không xác định được.

Nàng cười, nàng nhíu mi, có khi hắn thấy ngọt ngào, có lúc lại bi thương, hắn tự giễu, hắn lại bị một người trong mộng ảnh hưởng tới mức này, nhưng hắn có thể bỏ được nàng sao? Hắn luyến tiếc.

Nhìn nàng lại chết đi, tâm hắn đau đớn lợi hại, nhưng hắn khuyên mình, đêm mai, hắn sẽ lại nhìn thấy nàng.

Cứ như vậy, hắn mơ thấy ba kiếp của nàng, có lẽ hết thảy đều không thay đổi, chỉ là hắn càng lúc càng hiểu nàng mà thôi, càng ngày càng yêu say đắm.

Một ngày lại một ngày hắn càng thêm khổ sở, thấp thỏm không yên, bởi vì chỉ có thể nhìn nàng trong mộng, bởi vì nàng không biết đến sự tồn tại của hắn.

Một lần lại một lần nàng rời đi, hắn nhìn nàng ngã xuống đáy cốc lòng đau muốn chết, hắn nhìn tên họa sư động tay động chân với nàng hắn chỉ hận không thể giết chết hắn để giải tỏa căm phẫn, kiếp nào nàng chết đi cũng vô cùng thống khổ, rõ ràng là nàng muốn sống, vô số lần hắn muốn mời phương trượng về siêu độ cho nữ nhân của hắn, vì sao nàng lại chịu khổ như vậy. Nhưng hắn không dám, nếu quấy rầy số mạng của nàng, hắn sẽ không gặp được nàng nữa sao.

Cho nên hắn vẫn đau lòng, đau đến khó nhịn, nhưng vẫn không nỡ không nhìn nàng.

Thế cục ở hậu cung hắn không muốn quản, thủ đoạn của Lục Nhạc Dao ngày càng hung tàn, hậu cung oán thán nhưng hắn không để tâm. Những nữ nhân kia mất đi, rồi lại mất đi, chưa từng để lại dấu vết trong lòng hắn.

Hắn không ngờ Lục Nhạc Dao lại ngăn đỡ mũi tên cho hắn ở Ngọc Hoa tự, lúc ấy tâm hắn sợ hãi vô cùng… Nếu Lục Nhạc Dao có chuyện gì, hắn sẽ không còn gặp được nữ nhân của hắn nữa sao?

Hắn xót xa đau đớn, tay chân run rẩy, không khỏi tự giễu, uổng công cho ngươi quân lâm thiên hạ, ngươi là sự tồn tại hèn mọn, thích một nữ nhân trong mộng, thích một người không hề thích ngươi.

Hắn phong Lục Nhạc Dao thành phi không vì điều gì khác, mặc kệ Lục Nhạc Dao có quan hệ gì với nàng, hắn sẽ che chở Lục Nhạc Dao an toàn.

Chỉ là thời gian nàng ở trong mộng của hắn càng lúc càng ngắn, hoàn cảnh biến đổi liên tục, nhưng dù nàng có bộ dáng gì, hắn vẫn thích.

Hắn vẽ vô số bức vẽ của nàng ở Dưỡng Tâm điện, vẽ xong lại cuống quýt cất đi, thậm chí không dám liếc nhìn lâu, không dám chạm tay vào, sợ hãi thứ hắn cảm nhận được chỉ là sự lạnh lẽo, sợ rằng hiện thực chỉ là một mảnh hư vô.

Các thần tử kính sợ hắn nhưng lại không biết đế vương của bọn họ đáng thương tới mức nào. Cái gì mà quân lâm thiên hạ, hắn chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi.

Thời gian nàng sống càng ngày càng ngắn, cảnh tượng trong mộng càng lúc càng ít đi, hắn sợ hãi càng sâu, sâu đến mức không có chỗ trốn chạy, sâu đến nỗi hắn muốn dán bức họa của nàng ở xung quanh hắn, sâu đến độ hắn sợ phải tỉnh dậy, hắn thầm than “Quý Niệm, Quý Niệm, nàng có thể liếc mắt nhìn ta hay không?”

Phó Như Tuyết có thai hơn bốn tháng, gợi ra sóng to gió lớn trong hậu cung. Lần đầu tiên hắn cảnh cáo Lục Nhạc Dao, không cho phép Lục Nhạc Dao động vào hài tử của Phó Như Tuyết. Bởi vì đã lâu rồi hắn chưa chạm vào phi tần nào, về sau cũng không chạm vào, đây là hoàng tự duy nhất của hắn, không có tiếp theo.

Hắn không đáp lại vấn đề của Lục Nhạc Dao, dường như không thấy sự cuồng loạn của nàng. Nàng thống khổ bởi vì cầu mà không được. Hắn còn thống khổ hơn nàng, bởi vì mỗi ngày hắn đều sống trong sợ hãi.

Lục Nhạc Dao hại Tình quý tần, tâm tình hắn không chút dao động.

Về sau cảnh trong mộng càng lúc càng mơ hồ, hắn thấy Quý Niệm giết một ít quái vật, mộng cảnh ngày càng gián đoạn, thậm chí trong một đêm chỉ lóe lên cảnh nàng ăn một loại thực vật khó coi, hắn nhắm mắt cưỡng ép bản thân ngủ thêm nhưng giấc mộng không còn đến thường xuyên nữa.

Hắn tuyệt vọng, hắn rơi vào khủng hoảng, hắn không muốn buông tha, hàng đêm vẫn đến cung Lục Nhạc Dao ngủ lại, nhưng mở mắt ra đã đến hừng đông.

Rốt cuộc hắn biết bản thân không thể thấy nàng được nữa, hắn không còn đến cung của Lục Nhạc Dao.

Hắn đánh từng quyền lên tường Dưỡng Tâm điện, nhìn vết máu loang lổ trên tường, hắn cười bản thân còn đáng buồn hơn cả phụ hoàng.

Hắn đoán Lục Nhạc Dao sẽ ra tay khi Phó Như Tuyết sinh, quả thế, hắn không đắc ý, cũng không thất vọng, chỉ ban rượu độc cho nàng, keo kiệt không nhìn nàng một cái, cả hai người bọn họ đều đáng buồn.

Không đến một năm mà hắn đã như trải qua mấy đời, khuôn mặt không già đi nhưng ý chí đã già cỗi rồi.

Hắn nghĩ hắn điên rồi, hắn cầm bức họa trân quý của hắn ra, treo đầy Dưỡng Tâm điện. Ông trời thật biết chơi đùa, Tiểu Thịnh Tử nói cho hắn biết, nữ nhân này rất giống Quý tần nương nương.

Hắn đến tìm Quý Lĩnh sớm đã từ quan, muốn bức họa của nữ nhi hắn, một khắc kia, khi bức họa được mở ra, hắn cười, hai người giống nhau đến mức nào, nhưng lại không phải cùng một người, gần vậy mà cũng xa vậy, hắn nhất định là cô gia quả nhân rồi.

Cả đời hắn chỉ có một người con trai, ngoại trừ chỉ bảo cho nó, hắn chỉ hoài niệm về nàng.

Có đôi khi cô đơn đến cùng cực, hắn sẽ mắng bức họa, trẫm hận nàng, đừng để trẫm phải nhìn nàng nữa.

Mắng xong hắn lại sợ nàng tức giận, vội vàng dỗ dành, trẫm yêu nàng, nàng đừng nóng giận.

Có đôi khi hắn muốn ôm nàng một cái nhưng lại sợ làm hỏng bức họa.

Có đôi khi, hắn hỏi nàng “Quý Niệm, nàng có nghe trẫm nói hay không?”

Hắn thường xuyên cải trang xuất cung, nói không chừng hắn có thể tìm được nàng. Đi đâu hắn cũng mang theo bức họa của nàng, tựa như nàng luôn ở bên cạnh hắn. Hắn mang nàng đến mọi nơi ở Hoằng La quốc, hắn muốn nàng biết, hắn lấy toàn bộ giang sơn để đổi lấy nàng, cầu nàng gặp hắn một lần, có được không?

Hắn chống đỡ không nổi nữa.

Lúc Thái tử mười tuổi, hắn đã hấp hối.

Không sao hết, có Lục Viễn phù tá Thái tử là hắn yên tâm rồi.

Hắn hận nàng, từng nghĩ nếu gặp nàng hắn sẽ hung hăng tra tấn nàng, nàng nợ hắn quá nhiều.

Nhưng hắn yêu nàng, nàng chịu quá nhiều khổ sở, hắn chỉ hy vọng lúc nhìn thấy nàng hắn sẽ nhận ra nàng ngay lập tức, yêu nàng, sủng nàng, làm nàng một kiếp vô ưu, một đời không khổ sở, hắn nguyện ý lấy công đức một đời của bản thân để đổi lấy một lần không bỏ lỡ nàng.

Dân gian lưu truyền, Thái Thượng Hoàng băng hà ở Phương Vũ cung, khắp nơi giăng đầy bức họa của một nữ tử, ôm chặt một bức họa, Hoàng thượng tuân theo di chỉ, mai táng Thái Thượng Hoàng cùng bức họa, chết chung huyệt.

Là mối tình của ai thắm thiết, là ai nửa đời cô độc, không ai biết được, tìm không thấy, chỉ xót thương kiếp trước kiếp này tình sâu mà duyên cạn.

Nhưng nào ai biết được, chấp niệm của đế vương, nhớ mãi không quên, tất có hy vọng.

Đọc truyện chữ Full