TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngự Mạt Thế
Chương 10: Trương gia gia

Đặt chân xuống tỉnh PB, Ngạo Thiên Khải quyết định dẫn Ngạo Vũ Băng đi ăn đêm, thức ăn ở PB rất ngon, chắc chắn rằng bảo bối sẽ thích, vả lại giáng sinh ở PB sẽ có tuyết rơi, đoán chừng sẽ rơi trong vài giờ nữa. Đây là đặc điểm của PB tuyết sẽ rơi đúng 9h tối sáng sinh mọi năm.

Đặt chân vào quán Ngạo Thiên Khải kêu ba phần thịt xiên nướng rau củ (1) thật to và ba chai nước ngọt. Chủ quán nhanh chóng đem ra, giữa đêm giáng sinh lành lạnh như thế này mà ngồi trước một vĩ thịt xiên nóng hổi thoảng mùi thơm thì không ai có thể cầm lòng được.

Ba người vui vẻ ăn uống, đúng vào chín giờ tối thì tuyết bắt đầu lay lắt rơi, những bông tuyết trắng lạnh lẽo rơi xuống mặt đường rồi nằm yên ở đó nhìn thật là đẹp. Ngạo Vũ Băng chạy ra ngoài, đứng cạnh một cây thông lớn vui vẻ vẫy tay với Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành, ý bảo hai người cùng ra ngoài chơi, Ngạo Thiên Hoành hiểu ý lấy từ trong xe ra một cái máy ảnh còn Ngạo Thiên Khải thì đi tính tiền.

Ngạo Vũ Băng đứng trong tuyết tạo kiểu đủ dáng trông rất đáng yêu làm Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành đen mặt dứt khoát dẹp bỏ chuyện chụp hình dụ dỗ Ngạo Vũ Băng đi rửa ảnh. Đương nhiên là Ngạo Vũ Băng mắc câu, lẻo đẻo theo sau.

Tới một tiệm rửa hình nhỏ ba người rẻ vào, đem tất cả ảnh từ đó giờ ra rửa, nói là rửa chứ máy ảnh kỹ thuật số chỉ cần lấy thẻ nhớ ra rồi in màu mà thôi, chỉ là kỹ thuật in màu khi in ảnh đẹp hơn rất nhiều lần. Vì in ảnh rất nhanh nên Ngạo Thiên Khải quyết định mang tất cả ra in cho tốn nhiều thời gian vào. Hắn ghét việc nhiều người nhìn bảo bối, tốt nhất là đem bảo bối vào trong đây.

Nhưng bởi vì vào trong tiệm rửa ảnh cho nên ba người đã bỏ qua một sự kiện quan trọng sắp xảy ra, làm họ trở tay không kịp. Ba người không biết nên rất vui vẻ chạy vào tiệm rửa ảnh. Mà hình như ông trời đã định sẵn hay sao mà trùng hợp tiệm rửa ảnh này lại có tường cách âm, đóng cửa lại thì sẽ hoàn toàn không nghe bên ngoài có chuyện gì.

Ngạo Thiên Khải đi vào bên trong tiệm thì nhìn thấy một ông lão tầm sáu mươi tuổi, gương mặt phúc hậu ngồi đó, hắn lễ phép chào ông rồi mang máy ảnh ra, nhẹ nhàng yêu cầu:

“Ông ơi, giúp cháu rửa toàn bộ số hình này ra nhé.”

Ông lão nhìn hình trong máy ảnh mà vui vẻ mà mang máy ảnh đi, chưa đầy năm phút thì ông lão đã quay lại với một ấm trà và một đĩa bánh quy. Ông lão hiền từ đặt ấm trà xuống, ngồi dối diện với ba người.

“Hình của các cháu quá nhiều, ta đã cho vào máy rồi, ắt hẳn là phải hơn một tiếng nữa mới có, các cháu hay là cứ ở đây trò chuyện với ông già này đi. Ta có ít bánh và trà mong các cháu đừng có chê.”

Ngạo Vũ Băng cảm nhận được sự hiền từ xuất phát từ nội tâm của ông lão nên cũng muốn trò chuyện với ông, ánh mắt đáng thương quay qua nhìn Ngạo Thiên Khải, tại sao lại hỏi Ngạo Vũ Băng không nhìn Ngạo Thiên Hoành? Đơn giản bởi vì chỉ cần Ngạo Thiên Khải chấp nhận thì Ngạo Thiên Hoành cũng sẽ chấp nhận kết luận anh hai mới là đại boss, trực tiếp công thành.

Ngạo Thiên Khải nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Ngạo Vũ Băng thì phì cười, thật ra đây cũng là mục đích ban đầu của anh cơ mà, dù bảo bối có muốn đi cũng không cho. Ngạo Vũ Băng lúc này hoàn toàn hợp ý với Ngạo Thiên Khải, đương nhiên anh thoải mái gật đầu.

Ngạo Vũ Băng thấy vậy thì vui vẻ quay sang bắt chuyện với ông lão.

“Ông ơi, con có thể gọi ông là gì ạ?”

Ông lão nhìn Ngạo Vũ Băng hồn nhiên thì cũng vui vẻ đáp lại, ông thích cô bé này, thật sự là từ lúc cô bé bước vào ông đã thích cô, cảm giác từ trên người cô phát ra ấm áp khó tả.

“Con có thể gọi ông là Trương gia gia.”

“Con gọi là Vũ Băng. Vậy Trương gia gia sống với ai ạ?”

“Ông…”

Hai ông cháu cứ một người hỏi một người, vui vẻ nói chuyện quên mất cả thời gian. Trương gia gia vốn là một quân nhân đã giải ngũ, ông không có vợ con gì cả, cứ như vậy mà sống, mở tiệm rửa ảnh để vui tuổi già. Thật ra Trương gia gia còn có một em gái nhỏ hơn mình mười tuổi, trong chiến tranh đã thất lạc, hiện giờ cũng không biết đã lưu lạc nơi nào. Ông kể cho Ngạo Vũ Băng nghe rất nhiều về các cuộc chiến của mình, đối với cô đây là một nhận thức hoàn toàn mới, khác xa với những gì cô đọc được trên mạng.

Thấm thoát đã gần mười hai giờ, Trương gia gia ngại ngùng mời ba người nghỉ ngơi lại tiệm rửa ảnh, ông áy náy mời ba người vào một gian phòng nhỏ nhưng rất sạch sẽ, chỉ có một bộ bàn ghế và một cái giường, ba người cũng không ngại, cảm ơn Trương gia gia chuẩn bị nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau ba người tỉnh dậy, dự tính đi ra ngoài đánh răng rửa mặt thì nhìn thấy Trương gia gia hớt hãi đóng sầm cửa. Ông ngồi bệt xuống sàn đất, sợ hãi lấy cây chắn ngang, ba người cũng không biết vì sao Trương gia gia lại chật vật như vậy.

Ngạo Vũ Băng chạy sang đỡ lấy Trương gia gia, phụ giúp ông phủi bụi bẩn trên quần áo của ông, giúp ông ngồi lên ghế. Ngạo Thiên Khải cũng hiểu ý rót cho Trương Gia Gia một ly nước lọc mang qua.

Trương Gia Gia run rẩy cầm lấy ly nước hớp từng ngụm một để ổn định tinh thần, ông vẫn còn sợ hãi lắm. Thật sự thì ông rất muốn nghĩ rằng mình nằm mơ, hung hăng cấu vào đùi một cái, đau đớn ập đến làm ông cảm thấy tâm tình chìm xuống đáy cốc.

Ngạo Vũ Băng nhìn thấy Trương Gia Gia dường như ổn định lại tinh thần thì nắm lấy tay ông hỏi han.

“Trương gia gia, có chuyện gì vậy ông?”

Trương Gia Gia nhìn Ngạo Vũ Băng một hồi lâu khó khăn mở miệng, giọng ông khàn khàn run rẩy.

“Loạn rồi, loạn thật rồi!”

Ngạo Thiên Khải nghe ra được sự khác thường của Trương Gia Gia, hắn dường như nghĩ đến điều gì đó, chạy lại gần cửa sổ đem mành kéo ra. Ánh sáng bỗng chốc bao trùm cả phòng, bên ngoài cửa sổ là một cảnh tượng cực kỳ kinh khủng. Cả con đường tràn ngập màu đỏ.

Những con người bình thường giờ đây làn da đều xanh trắng, gân từ phía dưới làn da lồ lồ nổi lên, đôi mắt vô thần tràn đầy tơ máu, móng tay sắc nhọn dài hơn năm centimet, hàm răng cũng được vuốt nhọn, toàn bộ là răng nanh. Thậm chí có nhiều người da nổi đầy mục nhọt như con cóc.Những người này đã bị nhiễm virut biến thành tang thi.

Phía trước họ là một đám người bình thường đang bỏ chạy, vẻ mặt sợ hãi cùng cực.

Một người phụ nữ đang ôm một em bé chạy thì bỗng dưng gương mặt dữ tợn, kinh ngạc và đau đớn, em bé được người phụ nữ ôm lấy vùi đầu vào cổ cô ta cắn một phát, răng nanh sắc nhọn đâm thủng cổ họng, máu từ động mạch chủ phun ra bắn đầy mặt đứa bé, người phụ nữ ngã quỵ xuống, đứa bé bị đập đầu xuống đường nhưng vẫn tiếp tục công việc của mình, xé từng xớ thịt của người phụ nữ ra để mà ăn.

Khung cảnh con đường trở nên lộn xộn, những chiếc xe đâm sầm vào nhau rồi bốc cháy, những học sinh, nhân viên văn phòng thậm chí là đứa trẻ đều như phát điên gặp người là cắn. Tất cả mọi người đều hốt hoảng chạy loạn xạ, nơi nơi đều là tiếng la khóc cùng tiếng gào thét đầy sợ hãi.

Ngạo Thiên Khải tuy đã trải qua mạt thế một lần nhưng sau khi tận mắt thấy một lần nữa vẫn không kìm được mà run rẩy, thuận tay kéo kéo mành lại, nghiêm trọng nhìn về phía Ngạo Thiên Hoành và Ngạo Vũ Băng.

“Mạt thế đến rồi. Sớm hơn chúng ta dự liệu một năm!”

Ngạo Thiên Hoành và Ngạo Vũ Băng nghe xong thì biến sắc vội vàng nhấc mành lên xem, sau khi xác nhận mạt thế thật sự đến rồi thì lo lắng ngồi xuống ghế.

Trương Gia Gia sau khi ổn định được một chút thì chú ý đến cuộc đối thoại của ba anh em. Ông bắt được trong tâm của cuộc đối thoại này “sớm hơn chúng ta dự liệu một năm”, tại sao ba người này lại nói như vậy, không lẽ họ đã sớm biết. Ông run rẩy hỏi. “ Đây … đây là có chuyện gì?”

Ngạo Vũ Băng là người trả lời thắc mắc của Trương Gia Gia. “Mạt thế thật sự đến rồi, con người đã từ đỉnh cao của chuỗi thức ăn rơi xuống tầng chót nhất.”

Trương Gia Gia nghe xong thì làm rơi cả ly nước, dù ông đã lờ mờ đoán ra được chuyện gì đang xảy ra nhưng khi nghe người khác xác nhận thì ông hoàn toàn sợ hãi, dù năm xưa có chiến tranh tàn khốc thế nào thì ông cũng chưa bao giờ sợ hãi, còn bây giờ thì ông sợ hãi rồi.

Ngạo Thiên Khải biết rằng hiện tại mạt thế đã đến có muốn dấu cũng không được bèn giải thích.

“Có lẽ có một loại vi rút nào đó làm cho con người trong thời gian ngắn nhanh chóng bị thối rửa trở thành tang thi, con người khi bị cắn hoặc cào trúng cũng sẽ biến thành tang thi.”

Trương Gia Gia nghe xong thì khó tin nhìn về phía Ngạo Thiên Khải. “Tại sao cháu biết.”

Ngạo Thiên Khải lắc đầu cười. “Vì sao cháu biết không quan trọng, nhưng chắc chắn là mạt thế đã đến rồi.”

Trương Gia Gia nghe ra ý của Ngạo Thiên Khải, ai cũng có bí mật, ông sẽ không đi hỏi lung tung, nếu người ta không muốn nói thì có hỏi cũng như không. Trương Gia Gia dò hỏi Ngạo Thiên Khải.

“Vậy các cháu dự tính làm gì?”

Ngạo Thiên Khải suy nghĩ một chút rồi nói. “Bọn cháu dự tính sẽ đi đến tỉnh D nước V, dù sao đó là cố hương của chúng cháu. Còn ông thì sao? Ông dự tính làm gì?” Thật ra nơi đó ngoại trừ là căn cứ lớn sau này mà còn vì nơi đó là nơi đóng trúng của quân đội, tang thi sẽ nhanh chóng được giải quyết, vả lại trước khi đi qua tỉnh D thì sẽ đi qua tỉnh T – nơi cất giữ tro cốt của ông bà Ngạo.

Trương Gia Gia nghe Ngạo Thiên Khải quan tâm mình thì cười khổ. “Ông già rồi, lại không còn vướn bận gì nữa, chỉ mong nếu có thể chết thì được chết ở đây, mảnh đất tổ này.”

Ngạo Thiên Khải nghe xong thì đau lòng nhưng hắn sẽ không khuyên Trương Gia Gia đi cùng vì anh biết đối với nhiều người mảnh đất tổ còn quý hơn sinh mạng nhất là với những con người đã gắn bó lâu năm với nó. Dù mới tiếp xúc với ông được một chút nhưng hắn biết, Trương gia gia cũng vậy, ông là một người nặng tình

Đọc truyện chữ Full