TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngự Mạt Thế
Chương 18: Nghỉ ngơi

Thật sự Ngạo Vũ Băng lúc này cảm giác gương mặt của đầu lĩnh không mọc tóc lúc này rất vui. Vẻ mặt của đầu lĩnh này vốn là mặt than theo cả hai nghĩa lại cứ cố tỏ ra lưu manh, bỉ ổi, cứ nhăn nhăn méo méo thế nào ấy, quả là tức cười không chịu nổi. Rõ ràng dù là lúc bị người ta kề dao vào cổ cũng không thể nhịn cười được, đành phải giải phóng bản thân mà thôi.

Thủ lĩnh đầu trọc nhìn Ngạo Vũ Băng cười đến mức ngốc ngốc không biết phải làm sao, rõ ràng hắn đang nghiêm túc lập uy tại sao cô gái này lại cười hắn? Vẻ mặt của hắn đáng sợ như thế, lẽ ra phải dọa được nhiều người chứ. Thủ lĩnh tức giận ra hiệu với tên đàn em đang cầm kiếm chìa vào cổ Ngạo Vũ Băng, tên đó cũng gật đầu hiểu ý, thũ lĩnh muốn hắn hù dọa cô gái này một chút, tên đàn em giơ kiếm lên định cắt một ít tóc của Ngạo Vũ Băng.

Ngạo Thiên Hoành nhìn thấy hành động ngầm của hai người đó thì hốt hoảng, đánh bay thanh kiếm trên cổ mình lao về phía Ngạo Vũ Băng cứu viện, ai ngờ Ngạo Vũ Băng đã nhanh chóng tránh né, thanh roi như độc xà quất về phía tên đàn em, một phát đập thẳng vào bụng, tên đàn em cũng văng dính vào cánh cửa bên cạnh.

Cùng lúc đó Ngạo Thiên Khải và Mộ Hàn Vũ cũng thoát khỏi lươi kiếm trên cổ họ, thoắt cái đã đứng bên cạnh Ngạo Vũ Băng. Ngạo Thiên Khải nhìn thũ lĩnh trọc đầu gằng giọng. “Chúng ta chỉ muốn nghỉ ở đây một đêm, không hề muốn động thủ. Nếu đã không nể mặt nhau thì đừng trách ta ác độc.”

Ngạo Thiên Khải lúc này đang rất giận, giận vì tên thủ lĩnh này dám ra tay với bảo bối của hắn nhưng hắn chưa thể động thủ được, hắn còn cần đám người này để ra khỏi thành phố A, xung đột chẳng khác nào đem bản thân dâng tận miệng tang thi. Hành động ngu xuẩn đó hắn sẽ không làm vì lòng tự tôn nhỏ bé này, không đáng.

Thủ lĩnh đầu trọc vốn dĩ là một người hâm mộ cuồng nhiệt Ngạo Thiên Khải, nhưng cũng vì vậy nên y rất hận Ngạo Thiên Khải, hận Ngạo Thiên Khải không đáp lại tấm lòng của y. Y muốn hung hăng nhục mạ Ngạo Thiên Khải một phen để giải tỏa nỗi hận của mình nhưng khi nhìn thấy nét mặt phẫn nộ của Ngạo Thiên Khải không biết vì sao lại cảm thấy… oaoa Khải của hắn càng ngày càng đáng yêu.

Thủ lĩnh muốn hung hăng gật đầu một cái thì bị tên đàn em phía sau nhéo một cái, vẻ mặt mê luyến bỗng chốc biến mất, thay lại vẻ mặt than vốn có. Thủ lĩnh ho khan một tiếng lấy lại phong thái.

“Ta không phải không muốn cho các ngươi ở lại nhưng các ngươi thấy đó nơi này đất chật người đông, tang thi thì là chúng ta tân tân khổ khổ mới có thể giải quyết được. Các ngươi vào đây ở không thì hời quá.”

Ngạo Thiên Khải nghe xong thì cười lạnh, tên đầu trọc này rõ ràng là ám chỉ phải nộp thù lao cho bọn hắn chứ không gì cả. Nhếch môi cười, Ngạo Thiên Khải quăng thẳng ba lô sau lưng cho thủ lĩnh đầu trọc, chỉ có một ba lô thức ăn, hắn không hiếm lạ, nếu chỉ vì ki bo một ba lô thì hắn thật hổ thẹn với đống lương thực trong Linh phủ của bảo bối.

Thủ lĩnh đầu trọc thấy Ngạo Thiên Khải hào phóng quăng thẳng một ba lô thì ngơ ngẩn, ít nhất cũng phải do dự một chút chứ, sẽ tốt hơn nữa nếu Khải cầu xin hắn và hắn sẽ phối hợp cho Khải đi theo bên mình. Ảo tưởng làm cho mặt thủ lĩnh đầu trọc trở nên hồng hồng nhưng chiếc ba lô dưới chân làm cho thủ lĩnh trở lại thực tại.

Phất tay kêu bọn đàn em thu lấy ba lô, bên trong ba lô có khá nhiều thứ tốt nước khoáng, mì gói, lạp xưởng, xúc xích, bách bích quy và cả chocalate, những thứ này đều có thể bảo quản lâu, lại là đồ tốt, thủ lĩnh cắn răng gật đầu, một bước nhường chỗ cho bốn người Ngạo Thiên Khải.

Mộ Hàn Vũ chọn một góc xưởng ngồi xuống, từ trong ba lô lấy ra vài chai nước khoáng và chocalate đặt trước mặt, bốn người xoay quanh nhau nghỉ ngơi không để ý tới những người xung quanh. Ngạo Vũ Băng thò tay vào ba lô, nhưng thực chất là chuyển đồ trong ba lô vào Linh Phủ rồi lấy từ bên trong Linh Phủ ra một bộ đệm gấp và hai cái gối trải ra, Ngạo Thiên Hoành và Ngạo Vũ Băng ngủ trước để Mộ Hàn Vũ và Ngạo Thiên Khải trực nửa đêm đầu còn mình và Ngạo Thiên Hoành thì sẽ trực nửa đêm sau.

Những người xung quanh nhìn thấy bốn người Ngạo Vũ Băng dùng chocalate để ăn thì đỏ mắt ghen tị, phải nói mạt thế thức ăn khan hiếm, chỉ một viên kẹo cũng đủ để bổ sung năng lượng lúc cấp bách chứ không nói gì chocolate, bốn người trước mắt họ lại dùng chocalate để ăn chiều trong khi bọn họ hai người chỉ dám ăn một gói mì khô, không đỏ mắt mới lạ. Dù đều có thực lực nhưng những người ở đây đều không có nhiều thức ăn đã vậy còn phải nộp lên, chuyện ăn được như mấy người Ngạo Vũ Băng là vọng tưởng.

Ngạo Thiên Khải ngồi chống cằm lên thanh kanata lia mắt nhìn xung quanh, ánh mắt sắt lạnh làm nhiều người cảm thấy rùng mình. Chỉ có một người duy nhất khác người, nhìn thấy ánh mắt sắt lạnh của Ngạo Thiên Khải thì hoang tưởng thành liếc mắt đưa tình. Không ai khác là thủ lĩnh đầu trọc của chúng ta. Một đàn em bên cạnh thủ lĩnh đầu trọc bắt đắc dĩ nhéo hắn một cái, cái bệnh si mê của thủ lĩnh vẫn không bỏ được, thật đau đầu.

Thủ lĩnh vừa gặp bánh mì với một cây xúc xích vừa mê đắm nhìn Ngạo Thiên Khải, tại sao Khải của hắn lại đẹp trai đến như thế. Coi kìa, coi kìa, ánh mắt tràn đầy tình ý đó là sao? Nơi này đông người, hắn ngại

Thật không nói nổi tên thủ lĩnh này, chứng hoang tưởng của hắn ngày càng nặng, cái gì cũng có thể tưởng tượng ra.

Ngạo Thiên Khải từ trong ba lô lấy ra một vài bản đồ, toàn bộ đây là bản đồ của thành phố A. Hiện tại bọn họ đang ở một xưởng sợi nằm ở phía Tây thành phố A, muốn tới tỉnh W thì phải băng qua trung tâm thành phố để tới cửa phía Đông, đây là con đường bắt buộc và cũng là con đường ngắn nhất. Nếu họ đi vòng qua trung tâm thành phố thì sẽ phải bọc theo rìa thành phố qua cửa phía Đông, vừa tốn thời gian lại hao phí sức lực, chưa kể đến có khi còn nguy hiểm hơn đi ngang qua trugn tâm thành phố.

Ngạo Thiên Khải dùng bút chì vạch một đường lên bản đồ, rồi suy tư, nếu băng qua trung tâm thành phố thì sẽ đi qua một khu chợ, nơi này tập trung rất đông dân cư. Nơi này là địa điểm cần lưu ý, phía trước còn có một mốc quan trọng nữa là quảng trường, nếu mạt thế rơi vào đêm giáng sinh thì chắc chắn nơi đây sẽ rất đông đúc. Vậy là đường đi tới cổng phía Đông có hai nơi nguy hiểm thì khu chợ và quảng trường.

Ngạo Thiên Khải đánh dấu kỹ trên bản đồ rồi tiếp tục suy nghĩ, Mộ Hàn Vũ ngồi một bên lấy tay nắm lấy góc áo của Ngạo Thiên Khải làm hắn giật mình quay lại. Mộ Hàn Vũ lấy tay chỉ vào một tấm bản đồ khác, nếu không nhầm thì đó là bản đồ gần khu chợ mà hắn đánh dấu. Ngạo Thiên Khải nghiêm túc nhìn vào tấm bản đồ kia, thì ra có một con đường tắt có thể rút ngắn thời gian còn có thể tránh được khu chợ, đó là đi ngang qua bãi rác nằm phía sau chợ. Nơi đây vừa hôi vừa dơ nên sẽ rất ít người đến, đây lại là một khu đất trống, tầm nhìn thoáng đãng.

Ngạo Thiên Khải nhìn Mộ Hàn Vũ với một ánh mắt khen ngợi, đem hai tầm bản đồ gấp lại rồi cất kỹ vào người, tiếp tục trực đêm. Mộ Hàn Vũ nhìn thấy ánh mắt khen ngợi của Ngạo Thiên Khải thì cười cười, bỏ một miếng bánh bích quy vào miệng vui vẻ nhai.

Tầm mười hai giờ đêm Ngạo Thiên Hoành và Ngạo Vũ Băng đã tỉnh lại thay ca cho Ngạo Thiên Khải và Mộ Hàn Vũ, Ngạo Thiên Khải đau lòng bảo bối nhưng cũng không ương ngạnh kiên quyết không ngủ tiếp tục trực nửa đêm sau, hắn phải bổ sung thể lực để ngày mai còn băng ngang trung tâm thành phố.

Ngạo Vũ Băng vươn vai một cái rồi lấy một chai nước từ trong ba lô ra uống, vừa uống Ngạo Vũ Băng vừa giải phóng tinh thần lực ra xung quanh, cả xưởng sợi tự động hình thành như một tổng thể 3D chạy vào mắt của Ngạo Vũ Băng, trong xưởng có khoảng sáu mươi người chia ra làm ba nhóm trừ nhóm của Ngạo Vũ Băng ra.

Nhóm đông nhất gồm ba mươi người do thủ lĩnh đầu trọc cầm đầu canh ở cửa chính của xưởng một phần ba người thì canh gác xung quanh, nhóm thứ hai gồm hai mươi người trú cạnh một dàn máy sợi, một vài người trong nhóm đó đang lục đục tháo mấy thanh sắt nhọn và những thanh thép đặc bên trong máy, có lẽ là dùng để làm vũ khí đi. Nhóm cuối cùng chỉ có năm người, nhóm này hoàn toàn không để người trực đêm, cả năm người đều tựa lưng vào nhau ngủ vù.

Bên ngoài xưởng thì hầu như không có tang thi, xem ra nơi này thật sự là được nhóm của thủ lĩnh đầu trọc dọn dẹp qua. Một ba lô thức ăn đó hắn hoàn toàn không có lấy oan của bọn họ.

Ngạo Vũ Băng nhắm mắt lại tu luyện tinh thần lực, cảm giác của cô đối với dị năng giả hoàn toàn khác linh giả, dị năng giả thăng cấp nhờ có tinh thần lực nhưng lại không biết cách sử dụng tinh thần lực, còn linh giả thăng cấp nhờ có linh lực nhưng lại hiểu thấu đáo về tinh thần lực, vận dụng vào chiến đấu.

Nếu đánh giá theo cấp bậc dị năng giả mà anh trai nói thì có lẽ cô đã tiếp cận trung cấp cấp một của dị năng giả, có điều ngoài cô ra chẳng ai biết việc này, cô cũng sẽ không nói xem nó là bùa bảo mạng đi. Sự kiện hai mặt trăng chưa được một tuần, số dị năng giả cấp một đếm trên đầu ngón tay, tuy là hệ tốc độ nhưng thực lực của Ngạo Vũ Băng lúc này không phải muốn khi dễ là khi dễ.

Ngước nhìn ánh trăng đỏ xuyên qua song cửa, Ngạo Vũ Băng thở dài, rốt cuộc nàng cũng không biết nên đối diện với thế giới này ra sao. Đến đây đã gần nửa năm, sinh hoạt cũng ổn định, mạt thế đến cũng không thay đổi được điều gì nhưng có một cái gì đó trống vắng trong tim của cô, chỉ biết là thiếu chứ không biết là thiếu cái gì.

Có anh trai yêu thương, có bạn bè (Mộ Hàn Vũ) đi cùng, sinh tồn cũng không phải là vấn đề nhưng cảm giác thiếu vẫn thiếu. Không phải là vì thiếu đi ba mẹ nên cảm thấy như vậy, cô biết ba mẹ đã trở thành thần, mãi mãi sống cạnh nhau, em trai cũng đã có gia đình của riêng mình. Rốt cuộc, cô đến đây là vì cái gì?

Chưa kịp trả lời câu hỏi của mình thì Ngạo Vũ Băng cảm giác được mình ngả vào một vòng tay ấm áp, không cần xoay người cô cũng biết, đó là Ngạo Thiên Hoành, vòng tay khẽ xiết làm cô cảm thấy hơi khó thở nhưng cô biết nó đại biểu cho điều gì. Ngạo Vũ Băng nhẹ giọng nói.

“Hoành, không sao đâu.” – Ngạo Thiên Hoành nghe được Ngạo Vũ Băng nói thì khẽ buông lỏng, hắn biết bảo bối đang nghĩ gì, kiếp trước cũng vậy, nhiều lần hắn nghe bảo bối tự thầm thì lúc bọn hắn ngủ. Bảo bối chắc hẳn là đang nghĩ vì sao bảo bối lại đến đây.

Nhiều lần Ngạo Thiên Hoành muốn mở mắt nói với Ngạo Vũ Băng, thật ra chỉ cần em ở đây là tụi anh vui rồi, không vì gì cả. Nhưng cứ mãi dùng dằng, giận dỗi làm hắn chưa bao giờ nói ra, tới lúc quyết tâm thì đã muộn rồi.

Khẽ nắm lấy tay Ngạo Thiên Hoành, Ngạo Vũ Băng để toàn bộ trọng lực dựa vào Ngạo Thiên Hoành, không nói gì cả, hai người chỉ dựa vào nhau mà trực đêm, không khí cũng như chậm lại.

Đọc truyện chữ Full