Tang thi gần cửa trấn đều bị đám người Tiêu Diệu hấp dẫn, Ngô Hiểu Long cùng Ngô lão hán dè dặt cẩn trọng đến gần vòng vây tang thi. Ngô Hiểu Long trèo lên một cây cổ thụ, từ sau lưng lấy ra một cái kính viễn vọng cũ kỹ và một cây nỏ tự chế.
"Chú... Họ chỉ có vài nữ tử... Cùng với một nam nhân !" Ngô Hiểu Long vừa dùng kính viễn vọng quan sát vừa nói. Thời tiết thập phần rét lạnh, hắn cứ nói mỗi một chữ, bên miệng sẽ toát ra một luồng khói trắng.
Ngô lão hán cũng ngẩng cổ nhìn về phía xa, liền dường như nhớ tới cái gì, hắn thấp giọng nói: "Chúng ta đều không biết lái xe, đừng để bọn họ chết hết, ngươi cẩn thận chút, tốt nhất lưu lại một nữ nhân."
"Vâng!" Ngô Hiểu Long gật đầu đáp ứng, bỗng nhiên lại nói: "Chú, bên trong có chiếc xe cứu thương, trong xe ngồi vài người! Hình như có bác sĩ!"
Ngô lão hán vội vàng kêu: "Đưa ta, ta nhìn xem!"
Ngô Hiểu Long kéo Ngô lão hán lên cây, đưa kính viễn vọng cho hắn. Ngô lão hán ghé mắt nhìn vào kính viễn vọng, quả nhiên thấy trong bầy tang thi có một chiếc xe cứu thương nổi bật, trong xe đông nghịt, ngồi sáu bảy người. Hắn do dự một chút, nói: "Hay là ta đến giúp bọn họ đi, nếu thật sự có bác sĩ, để chết rất đáng tiếc..."
Ngô Hiểu Long lắc đầu: "Không được, mấy người trong thành phố này không phải là người tốt... Cứu bọn họ, bọn họ lại lấy oán trả ơn!"
Ngô lão hán nghe vậy, lập tức nhớ tới nguyên nhân cháu trai mình bị thương, trên mặt hắn lộ ra thần sắc ngoan lệ: "Đúng, cái đám khốn khiếp này phải để quái vật ăn hết mới tốt, Tiểu Long, nữ nhân đứng trên xe đằng trước hình như là bác sĩ, bên trong nàng mặc y phục màu trắng, ngươi cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để nàng chết."
"Vâng!" Ngô Hiểu Long nhận lại kính viễn vọng, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Dung đang đứng trên mui xe việt dã. Cung nỏ tầm bắn không tới, hắn bỗng nhiên lại nhảy xuống, chạy đến một cái cây gần hơn, Ngô lão hán vội vàng cùng đi qua.
Đường Dung lúc này đang lâm vào khổ chiến, một con tang thi từ phía sau trèo lên xe chụp mạnh vào đùi nàng, Đường Dung tránh không kịp đang chuẩn bị đối cứng lần này, không nghĩ tới có một mũi tên không biết từ đâu bay đến bắn trúng đầu tang thi. Đường Dung ngẩng đầu, nhìn thấy xa xa trên cây có người đang hỗ trợ, nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Hơn phân nửa tang thi bị hai chiếc xe phía trước hấp dẫn, bên người Tiêu Diệu chỉ có hai mươi mấy con tang thi vây quanh. Nàng dùng gần nửa giờ thời gian mới đem tang thi phía trước giết sạch, tang thi tỉnh H không biết vì nguyên nhân gì mà tiến hóa rất nhanh, chém chết đám tang thi này cơ hồ khiến nàng mất cả một nửa khí lực.
Người phía trước còn đang khổ chiến, Tiêu Diệu định đi lên hỗ trợ, vừa vọt tới vòng vây tang thi phía ngoài liền nhìn thấy bốn thôn dân mặc đồ đen hướng bản thân xông đến. Bốn người này mỗi người trong tay đều cầm xẻng, gậy gỗ làm vũ khí, Tiêu Diệu vội vàng quay người chắn trước xe, nàng biết những người này là muốn cướp xe.
Mặt sau lại chạy tới mấy con tang thi, Tiêu Diệu một bên chém tang thi, một bên đề phòng nhìn vài người đang hùng hổ xông tới. Trong bốn người cư nhiên đã có hai người thức tỉnh dị năng, hơn nữa trong đó một người là kháng thể xanh lá, một người là kháng thể màu trắng. Tỉ lệ dị năng giả của tỉnh H cũng quái dị như tỉ lệ tang thi, phổ thông dị năng giả thời gian thức tỉnh ít nhất so với bảng thống kê số liệu của căn cứ sớm hơn hai tuần. Tiêu Diệu đối với điểm này cảm thấy phi thường kinh ngạc.
Lưu nhị tử đi đến phía trước Tiêu Diệu hai mét, bỗng nhiên hai chân dùng sức đạp lên mặt đất hướng đến Tiêu Diệu vọt mạnh qua, đồng thời giơ gậy trong tay đánh về phía bả vai Tiêu Diệu. Hắn vốn định chờ Tiêu Diệu bị tang thi cắn chết rồi mới đến nhặt tiện nghi, không nghĩ tới sức chiến đấu của Tiêu Diệu lại mạnh đến như vậy. Hắn sợ lại chờ thêm một lát tang thi đều bị nữ nhân này xử lí hết hắn sẽ không còn cơ hội đánh lén, cho nên định tiên hạ thủ vi cường. Bất quá lúc đến gần, hắn mới phát hiện Tiêu Diệu trưởng thành bộ dáng thật không sai, không khỏi sinh ra tâm tư xấu xa, cho nên thời điểm xuống tay không dùng toàn lực, gậy sắt trong tay hắn bị Tiêu Diệu thoải mái tránh thoát.
Tiêu Diệu tránh khỏi gậy sắt đồng thời còn giết chết một con tang thi, nàng bay nhanh nâng chân đá vào thân dưới của Lưu nhị tử. Lưu nhị tử cũng là dị năng giả hệ tốc độ, hắn lắc mình tránh chân Tiêu Diệu, bỗng nhiên kêu lên với vài người phía sau: "Vây quanh nàng! Bắt sống ! !"
Vì thế Tiêu Diệu đang đối mặt tang thi đồng thời còn phải đối phó bốn nam tử cường tráng, hơn nữa vài nam tử này có một người là dị năng lực lượng, một người là dị năng tốc độ. Thân thể Tiêu Diệu bởi vì được dị năng tốc độ cường hóa cùng cao cấp kháng thể của bản thân giúp thay đổi gien, lực lượng khẳng định mạnh hơn nhiều so với phần đông người thức tỉnh dị năng, cho nên mấy ngày hôm trước nàng có thể cấp tốc giết chết mấy tên cầm thú kia. Nhưng hiện thời đối mặt cũng là người thức tỉnh dị năng, lực lượng của nàng lại có vẻ không đủ dùng, dưới bốn người vây công nàng trong lúc nhất thời có chút đỡ trái hở phải...
Bất quá bởi vì đám người Lưu nhị tử muốn bắt sống, cho nên thời điểm xuống tay đều không sử dụng toàn lực. Tiêu Diệu lại một điểm cố kị cũng không có, búa của nàng hung tợn chém về phía đối diện, một thanh niên mặc áo bông màu đen bị Tiêu Diệu chém trúng cánh tay. Hắn hét thảm một tiếng, rốt cuộc bất chấp lưu thủ, nâng gậy gỗ trong tay hung hăng đập về phía Tiêu Diệu. Tiêu Diệu thấy thật sự không thể tránh, bỗng nhiên dưới chân dùng sức chạy về phía sau.
Nàng chạy nhanh đến bên cạnh xe Jeep, từ trong túi áo lấy ra súng lục, họng súng tối om chỉ thẳng vào đầu người đối diện. Tên vừa bị chém trúng cánh tay không tin súng của Tiêu Diệu là thật, hắn vừa mắng vừa hướng Tiêu Diệu xông lên. Tiêu Diệu lập tức bóp cò súng, phanh một tiếng, trên ót tên đối diện lập tức xuất hiện một cái lỗ máu chảy đầm đìa. Vài người Lưu nhị tử lúc đó đã bị dọa đến choáng váng, bọn họ hai mặt nhìn nhau cũng không dám tiến lên thêm nửa bước...
Tiêu Diệu trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, nàng thở hổn hển nói: "Đem vũ khí vứt xuống, hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất!"
Đám người Lưu nhị tử đầu tiên có chút do dự, nhưng khi nhìn đến thi thể nằm trên mặt đất, Lưu nhị tử run run rẩy rẩy trước ngồi xổm trên đất, hai tên thủ hạ của hắn thấy thế cũng làm theo, tuyết đọng thật dày bị mông của bọn họ áp ra một cái hố to. Tiêu Diệu vừa định tiến lên đánh ngất mấy người này, bỗng nhiên có một mũi tên thẳng hướng đầu nàng bắn đến!
Thế tên tấn mãnh dị thường, Tiêu Diệu cuống quít trốn tránh, nhưng bởi vì tốc độ của tên quá nhanh, nàng vẫn là bị mũi tên quét trúng bả vai, một trận đau nhức khiến thân thể của nàng lùi về phía sau hai bước. Lưu nhị tử thấy có cơ hội, từ trên đất nhảy lên bổ nhào vào bên người Tiêu Diệu muốn cướp lấy súng của nàng.
Tiêu Diệu nhắm súng bắn, viên đạn xoáy vào trên bụng Lưu nhị tử. Lưu nhị tử kêu thảm thiết một tiếng, ôm bụng lăn trên tuyết, hai thủ hạ của hắn bị dọa lấy tay ôm chặt đầu, không dám vọng động. Trên cây đối diện lại phóng tới một mũi tên, Tiêu Diệu phẫn nộ né sang bên cạnh, đồng thời giơ súng lục nhắm đến phương hướng mũi tên phóng tới. Ngô Hiểu Long từ xa thấy họng súng của Tiêu Diệu nhắm ngay hắn, sợ tới mức lui đầu về tránh sau thân cây.
Tiêu Diệu cắn răng đối với hai tên thủ hạ của Lưu nhị tử chém hai búa, tiếng bọn họ gào khóc thảm thiết cùng mùi máu tươi lập tức đem tang thi đang vây xung quanh xe cứu thương dẫn lại. Tiêu Diệu vòng qua đám tang thi cấp tốc chạy về phía cây cổ thụ...
Ngô Hiểu Long nhân cơ hội lại bắn ra một mũi tên, Tiêu Diệu nhanh nhẹn trên mặt đất lăn một vòng tránh thoát, sau khi đứng lên sau lại tiếp tục chạy về phía trước. Nàng rất nhanh tiếp cận cây cổ thụ mà Ngô Hiểu Long đang núp, Ngô lão hán thấy Tiêu Diệu xông tới, vội vàng nhảy xuống nghênh chiến.
Hắn vốn định dùng xẻng đập đầu Tiêu Diệu, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Diệu chỉ là một nữ hài tử khoảng mười bảy mười tám tuổi, lại không khỏi mềm lòng, xẻng của hắn lâm thời dời phương hướng đánh tới bả vai Tiêu Diệu. Tiêu Diệu lại không cảm kích, nàng tránh thoát công kích của Ngô lão hán, nâng chân một cước đá vào trước ngực hắn. Ngô lão hán hét lớn một tiếng lui về sau hai bước, búa của Tiêu Diệu thuận thế chém mạnh về phía hắn!
"Dừng tay! ! !" Ngô Hiểu Long thấy chú mình gặp nguy hiểm, bị dọa đến ánh mắt đều đỏ. Hắn dùng hết toàn lực đem kính viễn vọng ném đến búa của Tiêu Diệu. Búa bị ném trật, Ngô Hiểu Long hoảng loạn từ trên cây nhảy xuống, không đợi hắn kịp hành động đã bị Tiêu Diệu dùng súng chĩa vào đầu.
Ngô lão hán biết súng của Tiêu Diệu là thật, chỉ cần nhẹ nhàng cong ngón tay một chút, cháu của hắn sẽ mất mạng. Hắn bỗng nhiên phù phù một tiếng, quỳ trên mặt đất. "Ngươi đừng giết hắn... Vừa rồi là ta bảo hắn dùng tên bắn ngươi, ngươi giết ta đi..."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tận Thế Ca
Chương 27
Chương 27