TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tận Thế Ca
Chương 40

"Ta kháo! ! Đây rốt cục là cái gì! !" Tráng Tử lui về phía sau hai bước.

"Hình như là chó biến dị!" Trần Hạo cũng bước tới.

"Ngao ngao!" Tang thi khuyển bỗng nhiên nhảy lên, mở ra miệng rộng cắn tới cổ Tráng Tử.

Tráng tử vung báng súng hung hăng đập xuống đầu tang thi khuyển, con tang thi khuyển giữa không trung nghiêng đầu né tránh, báng súng đánh trúng cổ nó, sinh vật thiếu da máu, chảy đầm đìa này bị đánh ngã xuống mặt tuyết, vừa rơi xuống lại nhảy lên.

Tráng Tử tiếp tục huy động báng súng, lại bởi vì súng tự động quá ngắn mà bị tang thi khuyển tránh thoát. Tang thi khuyển nhảy lên trên một mặt tường bên trái, nương trợ lực bắn về phía Tráng Tử. Tráng Tử nâng chân, đá vào cằm con tang thi khuyển.

Răng nanh bén nhọn của tang thi khuyển đâm xuyên qua giày Tráng Tử, hắn nhất thời cảm thấy ngón chân một trận đau đớn.

Tiêu Diệu giơ súng lên nhắm ngay tang thi khuyển bắn, hai phát súng liền đem nó đánh gục. Trần Hạo định xoay người kiểm tra thi thể tang thi khuyển, lại bởi vì phía sau có tang thi đuổi theo, đành phải buông tha.

Phương Triệu Vũ bỗng nhiên nói: "Cái con chó này có phải là bị biến dị bởi đợt phóng xạ vừa rồi hay không?"

Trần Hạo gật gật đầu: "Ta ngày hôm qua có nói chuyện với cha ta, quốc nội bây giờ vẫn còn chưa có xuất hiện qua loài động vật biến dị này, con chó này hoặc là biến dị vì tảng đá màu đỏ kia, hoặc là biến dị vì phóng xạ vừa rồi, ta cảm thấy nguyên nhân sau có tỉ lệ chính xác khá lớn, cũng không biết trong đầu nó có não hạch hay không."

Tiêu Diệu hỏi: "Tỉ lệ biến dị ở thủ đô thế nào? Cũng cao như ở đây sao?"

"Không có cao như vậy, ở đó lúc mới đầu tỉ lệ biến dị chưa tới 20%, bất quá mấy ngày nay người bị tang thi cắn thương rồi biến dị không ngừng tăng nhiều, trước mắt thủ đô có ít nhất một nửa số người bị biến thành tang thi. Hiện tại quân khu phụ cận còn có thể miễn cưỡng duy trì trật tự, bất quá nếu xuất hiện thêm động vật biến dị, có khả năng sẽ rối loạn..." Trần Hạo nói xong hỏi Tiêu Diệu: "Nhà ngươi ở thủ đô sao?"

Tiêu Diệu lắc đầu: "Nhà của ta ở Tây Nam."

"Nga, Tây Nam bên kia tỉ lệ biến dị còn thấp hơn so với thủ đô, tình huống hẳn là tốt hơn một chút." Tề Duyệt tiếp lời nói.

Tiêu Diệu nghe nói như thế trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, buổi sáng trước lúc xuất phát nàng có gọi điện thoại cho cha mẹ, Tiêu Cảnh Dương nói trong nhà tất cả đều tốt. Bất quá Tiêu Diệu vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, bên phía cha mẹ rất yên tĩnh, mỗi lần nàng gọi điện thoại về, cha đều nói hết thảy mạnh khỏe, hắn cùng Dương Vân luôn luôn trốn ở trong nhà, mỗi ngày trừ bỏ ăn cơm cái gì cũng không làm.

Tiêu Diệu tổng cảm thấy việc này không phù hợp với tính cách của cha, nhưng cùng cha mẹ cách xa nhau ngàn dặm, nàng tuy rằng lo lắng cũng vô pháp nghiệm chứng, chỉ có thể bắt buộc bản thân tin tưởng. Hiện tại, nàng chỉ cầu mỗi lần gọi điện thoại về đều có thể nghe được thanh âm của cha mẹ là đủ, đời này nàng vô luận như thế nào cũng không thể lại thừa nhận thống khổ mất đi người thân.

Tòa nhà bên cạnh bỗng nhiên có người ném xuống một kiện đồ vật hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Diệu, Tiêu Diệu ngẩng đầu, nhìn thấy bên cửa sổ một khu dân cư năm tầng đang có hai người không ngừng hướng bên này vẫy tay, đó là hai nam nhân, bọn họ hô to : "Cứu chúng ta với! Cứu chúng ta với! !"

Theo tiếng la của bọn họ, từ trong một tòa nhà khác cũng truyền đến âm thanh cầu cứu.

Tráng Tử muốn đi cứu người, lại bị Trần Hạo ngăn lại: "Mặc kệ bọn họ, lãng phí thời gian."

"Nga..." Tráng tử có chút buồn bực vẫy vẫy đầu. Tiêu Diệu lúc này đã nhìn thấy phía trước có dấu hiệu của bãi đỗ xe, nàng chạy hướng bãi đỗ xe, ở đó tìm được mấy chiếc việt dã xe khá tốt. Nàng dùng phương pháp trộm xe kiếp trược học được trong khu căn cứ khởi động một chiếc ô tô, Trần Hạo, Phương Triệu Vũ cùng với hai nữ sinh ngồi trên xe Tiêu Diệu, Tráng Tử mang theo năm người còn lại ngồi lên một chiếc xe khác.

"Tại đường An Bình phía trước có một xưởng sửa xe, là do một người bạn của ta mở, chúng ta đi đem xe cải tiến một chút, gắn thêm tấm thép!" Tráng tử hô, Tiêu Diệu gật đầu chạy theo xe hắn vào đường nhỏ, hai chiếc xe bị tuyết đọng nặng nề chạy tới phía trước, dần dần bỏ xa tang thi truy đuổi ở phía sau.

Hai người cầu cứu lúc trước thấy cầu cứu không có hiệu quả, phẫn nộ từ trên lầu ném xuống vài chậu hoa, ở trên lầu mắng to thô tục. Phương Triệu Vũ ngồi sau xe việt dã giơ ngón giữa với đám người cầu cứu, trong miệng mắng: "Đám dân đen, xứng đáng chờ chết!"

Tiêu Diệu theo kính sau lườm Phương Triệu Vũ một cái, không nói gì.

"A! Nguy rồi, nơi đó cũng có tang thi!" Tráng Tử mang theo Tiêu Diệu vòng đến chỗ xưởng sửa xe mà hắn nói, lại phát hiện xưởng sửa xe này nằm ngay tại phạm vi phóng xạ của một tảng đá màu đỏ khác, bốn phía tang thi vô số.

"Không sửa xe, trực tiếp đi." Tiêu Diệu nói.

Tráng Tử bất đắc dĩ buông tha cho kế hoạch cải tiến xe, khởi động ô tô vòng đến một con đường khác, vạn hạnh tuyết đọng tại thành phố K ít hơn rất nhiều so với ở trấn Hoài Vũ, xe việt dã miễn cưỡng vẫn có thể chạy được.

Phía trước lại xuất hiện một số lượng lớn tang thi, tảng đá hấp dẫn chúng nó bị bao vây ngăn trở, Tiêu Diệu không nhìn thấy kích cỡ của nó, bất quá căn cứ theo số lượng tang thi mà đoán thì đường kính của tảng đá đó hẳn là không vượt quá ba thước. Tiêu Diệu trong lòng lại nổi lên tham niệm, nhưng rất nhanh đã bị nàng áp chế xuống.

Nàng một tay lái xe nhằm phía bầy tang thi, súng của Tráng Tử đã sớm hết đạn, chỉ có thể lái xe chàng về phía trước. Trần Hạo không ngừng bắn, tang thi bị bắn trúng rơi vào trong tuyết lại bị ô tô nghiền qua, trên con đường nhỏ hẹp nơi nơi tràn ngập tiếng hét của tang thi, tiếng súng, cùng âm thanh bang bang của ô tô chèn ngang thi thể.

Trải qua một phen va chạm cùng bắn chết, thời điểm Trần Hạo sắp cạn sạch đạn, đoàn người Tiêu Diệu rốt cục thoát khỏi thành phố K!

Thời gian cũng đã là 4 giờ 20 phút chiều, ngày 1 tháng 1 năm 2013.

Tuyết luôn rơi không biết khi nào thì ngừng, Tiêu Diệu đem xe đậu tại ven đường nghĩ ngơi hồi phục. Tề Duyệt từ trong không gian lấy ra một ít đồ ăn phân cho mọi người, nàng cũng không có tận lực giấu diếm không gian dị năng của bản thân, ngược lại nàng đối với dị năng của mình cảm thấy thật vinh quang.

"Vừa rồi cám ơn ngươi đã cứu ta." Tề Duyệt đem một khối thịt khô đưa đến tay Tiêu Diệu, bởi vì lúc trước Tiêu Diệu đã cứu mạng của nàng, khi nàng đối mặt với Tiêu Diệu thần sắc ngạo mạn rõ ràng giảm bớt rất nhiều.

Bất quá khi nàng quay đầu lại đối mặt với đám người Tráng Tử, cổ khí chất ngạo mạn trên người liền quay trở lại, nàng vừa phát đồ ăn vừa nói với Tráng Tử: "Trong không gian không còn thừa lại bao nhiêu đồ ăn, về sau mấy người không có sức chiễn đấu chỗ ngươi ăn ít lại một chút."

Tráng tử gật đầu.

Hắn là một chủ tiệm sửa xe ở thành biên, mấy người bên cạnh đều là sau khi phóng xạ phát sinh chạy trốn tới xưởng sửa xe của hắn. Trần Hạo gặp được Tráng Tử liền nhìn trúng thể trạng của hắn, lại biết cải tiến xe, còn có một chiếc xe có thể cào tuyết, cho nên mới cùng hắn tổ đội. Mà Tráng Tử sở dĩ nguyện ý đi theo Trần Hạo thứ nhất là vì hắn là dị năng giả, thứ hai là vì không gian dị năng của Tề Duyệt. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tề Duyệt lấy đồ ăn ra từ không trung, liền sinh ra vô hạn ngưỡng mộ đối với nàng.

"Chạy xe thêm ba giờ nữa là có thể đến quân khu tại thành phố L tránh nạn, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi 15 phút, phải đến kịp trước chín giờ tối." Trần Hạo ăn bánh bích quy, cầm trong tay một lọ nước khoáng.

Đám người Tráng Tử cũng khát, hỏi xin Tề Duyệt một chút nước uống, Phương Triệu Vũ khinh miệt nói: "Không có nước, tự nhặt tuyết trên mặt đất mà ăn đi."

Trên mặt Tráng Tử lập tức lộ ra bất mãn, mắng to nói: "Ngươi ăn nói thúi lắm, sao ngươi lại không nhặt tuyết mà ăn đi!"

Đọc truyện chữ Full