Hải cương Tề quốc, gió đêm lạnh lẽo, trăng lạnh chiếu rọi.
Ba con thuyền lướt sóng biển, một hòn đảo ẩn nấp kín đáo như động vật biển cách đó không xa.
“Kia rồi, phía trước có phải là Ác Nhân Đảo không?” Một thiếu niên đứng trên thuyền khách hỏi.
“Đúng vậy, về sau có đến đây thì trốn xa một chút.” Một trưởng giả bên cạnh cẩn thận dặn dò.
“Sao vậy? Ở đó có đá ngầm sao?”
“Chỗ đó còn đáng sợ hơn cả đá ngầm, Ác Nhân Đảo không phải là nơi ai muốn
tới thì tới, muốn đi thì đi, nơi này là một cấm địa, cơ quan vô số, cấm
chế trùng điệp, thành đồng vách sắt, có chạy đằng trời. Bên trong còn có hộ vệ giáp đen, không ai có thể tùy tiện xâm nhập vào đây được.”
“Ủa, vì sao con thuyền kia lại đi vào được?” Thiếu niên vươn tay chỉ hướng đối diện, có chút khó tin hỏi.
Lão giả nhìn theo, thấy một con thuyền chiến đang đi nhanh như chớp về phía Ác Nhân Đảo.
Một lúc sau, ông nghẹn họng nhìn trân trối nói: “Đây nhất định là đại nhân vật, là đại nhân vật khó lường.”
~♥~♥~
Trên thuyền chiến, một nam tử bạch y đứng ở mũi thuyền, mặc áo khoác liền mũ màu trắng. Dưới bóng mũ không nhìn rõ nét mặt của hắn, chỉ thấy một đôi mắt trầm tĩnh.
Bạch y nam tử từ từ quay đầu lại, kéo chặt vạt áo lông thú, thở ra sương trắng, càng làm nổi bật lên diện dung mờ mờ ảo
ảo của hắn, phảng phất như sương mù*, như trăng rằm trong nước, gương
mặt tuấn mỹ tựa mộng ảo như vậy, vừa khó tô vừa khó họa, lại càng không
thể diễn tả bằng ngôn từ.
(*) Nguyên văn là “Vụ Lý Khán Hoa”: Là
tên một vở kịch đô thị đương đại, do Lý Ấu Bân, Tống Giai, Trương Bác,
Hình Giai Đống thủ diễn. Còn có nghĩa như đã dịch.
Đèn hiệu* trên đảo nhỏ như ẩn như hiện trong sương mù, như u hồn lượn lờ.
(*) Đèn hiệu: Còn gọi là hải đăng
Nơi đây băng tuyết bao phủ quanh năm, gió lạnh tàn phá dữ dội.
Bên ngoài Ác Nhân Đảo đứng vô số thị vệ, trong đó có một người là Tổng binh vệ, lúc này thái độ của hắn vô cùng khiêm tốn.
Bốn hộ vệ mặc hắc bào lên bờ trước, tuyết trắng rơi lất phất trong không
trung, tuyết như mây mù, nhẹ nhàng bay trong bóng đêm mờ mịt.
Nam tử mặc cẩm phục trắng đi phía sau, mũi chân nhẹ nhàng chạm đất, không một tiếng động bước xuống.
“Văn Nhân công tử đại giá quang lâm, không kịp tiếp đón từ xa.” Tổng binh vệ ôm quyền chào hỏi, động tác của đám thị vệ sau lưng cũng y như vậy,
tiếng ken két ma sát của mấy chục bộ giáp trụ* vang lên.
(*) Giáp trụ: Gồm mũ và áo giáp
Bạch y nam tử đi xuống thuyền chiến, hai tay từ từ gỡ chiếc mũ to ra sau vai, gương mặt tao nhã như băng như sương.
Sau khi thấy rõ ràng dung mạo của nam tử, Tổng binh vệ không khỏi ngẩn ngơ.
Đẹp quá, mấy chục năm rồi hắn cũng chưa từng thấy nam nhân tuấn mỹ như vậy, trời đêm đầy sao mê ly lóa mắt, nhưng cho dù tinh tú có đẹp hơn nữa
cũng không sánh bằng diện dung hoàn mỹ của nam tử này. Tuy chỉ mới nhược quán* nhưng khí độ lại phi phàm. Mái tóc dài đen như mực dùng một đoạn
gấm trắng buộc lên, vài sợi còn lại buông trên vai, trên tóc còn dính
vài hạt tuyết trắng.
(*) Nhược quán: Là cách gọi thanh niên 20 tuổi ở thời xưa
Hắn rất lạnh lùng, ánh mắt như băng, không dễ thân cận.
Mày kiếm nhướng lên, sống mũi cao ngất, đôi mắt cực đẹp, như đầm nước thanh hàn sâu thẳm không đáy, ánh mắt nhìn thẳng không một chút gợn sóng.
Giơ tay nhấc chân đều có khí phách cao quý tao nhã, tuấn tú bất phàm, có cảm giác hữu lễ thản nhiên.
Ai có thể ngờ được nam tử tuấn tú như vậy lại có thân phận bất phàm… Đương nhiên thân phận thật sự của đối phương cũng chỉ có một mình hắn biết.
“Đúng rồi, công tử đường xa mà đến không biết là có chuyện gì?” Tổng binh vệ tiếp tục mở miệng hỏi.
Bạch y nam tử thần sắc không động, “Tại hạ có chuyện quan trọng, nhờ ngươi dẫn ta đến nhà giam tầng cao nhất.”
Tổng binh vệ giật mình, nhớ đến nữ tử ở trong, sau đó cung kính mời hắn ta vào, “Công tử, mời…”
Vách tường hai bên nhà giam âm u ẩm ướt, đều là cửa sắt, đôi khi còn truyền
ra tiếng kêu thê lương thảm thiết của phạm nhân chịu hình.
Tổng binh vệ lập tức dẫn bạch y nam tử đi lên tầng, sau khi bước vào nhà giam trên tầng cao nhất, khí lạnh lại ập tới.
“Ở đây.” Hắn sai người bước lên trước mở cửa lao.
Cửa lao mở ra, ánh nến trong phòng u ám, đôi mắt nam tử bạch y tối đen như mực.
Nhưng trong phòng lại có một cảnh tượng khác, khiến người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Yêu Cơ bị giam bên trong đã biến mất, lớp gạch trên mái có dấu hiệu rõ ràng đã bị người động qua. Trên đất có rất nhiều vụn gỗ, trên giường nhỏ lộn xộn hỗn độn, tất cả đều chưa kịp che giấu, dường như người trong này
rời đi rất vội vàng.
Nam tử bạch y nhíu nhíu mày, xem ra đã có người nhanh chân đến trước.
“Chuyện… chuyện này…”
Tổng binh vệ trong lòng lộp bộp một tiếng, mày nhíu chặt lại.
Hắn cảm thấy không thể tin nổi, Yêu Cơ bị giam ở đây đã biến mất hoàn toàn.
Hắn không thể tin được, toàn bộ chuyện này đều là do Yêu Cơ làm sao?
Vẻ mặt của nam tử bạch y có vẻ đăm chiêu, thong thả đi một vòng quanh phòng, ánh mắt quét qua từng ngóc ngách một lượt.
Rất nhanh, ánh mắt hắn dừng lại ở vũng nước đọng trên đất, đó là nước do băng tan ra.
Vì sao một người sống sờ sờ lại có thể biến mất như thế? Bay lên trời hay chui xuống đất? Hay là có phương pháp che mắt gì?
Nhưng trên đời này có gì có thể che được mắt hắn? Vì thế, thần sắc nam tử
bạch y rất chăm chú, trên hành lang loáng thoáng truyền đến tiếng bước
chân, vẻ mặt hắn không chút thay đổi nhìn ra ngoài hành lang. Một nhóm
tiểu binh mặt đầy bụi đất đứng trước cầu thang hành lang, mỗi người đều
cầm một cái thùng nặng, chia nhau ra đi đến từng phòng giam.
“Tổng binh vệ đại nhân, bọn họ là ai?” Nam tử bạch y từ từ bước ra khỏi phòng.
“Bọn họ là binh vệ làm tạp dịch, lúc này là lúc làm việc thường ngày.” Tổng binh vệ vội vàng trả lời.
“À…?” Vẻ mặt nam tử bạch y thoáng chút đăm chiêu, bỗng nhiên bước lên cản
đường bọn họ lại, “Làm phiền mọi người dừng việc một chút, ta có chuyện
muốn hỏi chư vị.”
“Vâng…” Mọi người lập tức ngừng công việc trong tay.
“Các ngươi đang làm gì ở đây?”
“Bẩm công tử, chúng tôi đưa thức ăn nước uống cho phạm nhân.” Nhóm người
tiểu binh vệ dùng tay áo xoa xoa mặt, gương mặt lấm đầy bụi đen, vô cùng nhếch nhác.
“Các ngươi có nhìn thấy người nào khả nghi không?” Ngữ khí nam tử áo trắng trong veo mà lạnh lùng, không giận tự uy.
“Chúng tôi vẫn luôn liên tục làm việc, chưa từng nhìn thấy.” Mọi người trả lời.
“Tất cả các ngươi đều ngẩng đầu lên!”.
Mấy tiểu binh đều ngẩng đầu lên nhìn nam tử áo trắng, gương mặt của họ đều rất bẩn, ánh mắt mông lung.
Nam tử áo trắng quét mắt qua bọn họ một lượt, chậm rãi nói: “Vươn tay của các ngươi ra.”
Mấy tiểu binh đưa mắt nhìn nhau, bỏ thùng nước trong tay xuống, từ từ vươn tay ra.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, một tiểu binh trong nhóm bỗng dưng di chuyển, nhoáng một cái đã vọt tới sau lưng nam tử kia.
Trong nháy mắt, một tia sáng lạnh lóe lên, khối băng nhận đã đặt ngang trên cổ họng hắn ta.
Nam tử áo trắng không cử động, hắn cảm thấy bàn tay trên cổ trơn nhẵn, rất
thơm, rất mềm, không có chút vết chai nào, nhưng lại đang cầm băng nhận
sắc bén.
Chuyện xảy ra đột ngột không ai đoán trước được, vừa
nhanh vừa ngoan độc. Ai có thể ngờ một tiểu binh luôn mơ mơ màng màng
lại bỗng nhiên làm ra hành động này, nhưng đôi tay kia đã làm bại lộ
thân phận của nàng.
Nam tử áo trắng liếc nhìn băng nhận dưới cổ, chậm rãi nói: “Ngươi không phải người ở đây.”
Tiểu binh vệ cũng thấp giọng trả lời: “Công tử cần gì phải biết rõ còn cố hỏi?”
Lúc này nam tử áo trắng lại phát hiện, tiểu binh mơ màng, hồ đồ không rõ
lúc này đúng là một nữ tử, tuy không thể nhìn rõ diện mạo của nàng, hai
má lại lấm lem bụi đất, nhưng lông mi của nàng vừa dày vừa dài, bên dưới ẩn chứa ánh sáng lạnh lẽo như băng, mang theo một chút yêu mị, một chút ngoan độc, đâm thẳng vào đáy lòng.
Loại kết quả này thật sự rất
ngoài ý muốn, nghĩ lại hắn đã sống hai mươi mấy năm, nhưng chưa từng có
ai dám đặt dao lên cổ hắn, thật là… Rất thú vị.
“Đợi chút… Hóa ra ngươi là…” Tổng binh vệ đã đoán được thân phận của nàng ta, không ngờ
nàng ta lại dám làm chuyện to gan lớn mật như vậy.
Nàng rõ ràng
là nữ nhân trên đầu quả tim của Tam hoàng tử, có lẽ hai ba ngày nữa
người sẽ mang nàng trở về, sao phải bí quá hóa liều chứ?
Hắn nghĩ thế nào cũng không rõ, càng không hiểu vì sao nàng phải làm như vậy?
Lúc này, Tô Mặc dẫn nam tử áo trắng đến trước cửa, lạnh lùng nói: “Để bọn hộ vệ lui ra.”
“Phỉ nhân* lớn mật, mau bỏ hung khí xuống.” Binh vệ chung quanh không chịu
nhường đường, tất cả bọn họ đều là Hắc Giáp Vệ thân kinh bách chiến, sao có thể để một nữ tử uy hiếp được?
(*) Phỉ nhân: Đạo chích, thổ phỉ
“Tốt nhất các vị vẫn nên tránh ra đi, băng của ta không có mắt đâu.”
Nói xong, băng của Tô Mặc quét qua cổ áo nam tử, “roạt” một tiếng, tiếng
vạt áo làm từ cẩm lụa bị rách vang lên, bạch y quý giá của nam tử đã
xuất hiện một vết cắt dài ba tấc.
Đám hộ vệ vây quanh Tô Mặc nghe tiếng lụa rách, không khỏi dừng chân lại.
Bọn họ nâng mắt nhìn về phía nam tử áo trắng, chuôi băng nhận đã kề khít da hắn, vẽ ra một đường chỉ đỏ, máu tươi chảy dọc xuống cổ, cứ như chỉ cần nàng run tay một cái thì sẽ cắt đứt luôn yết hầu nam tử. Đôi mắt lạnh
băng của nam tử vẫn bình tĩnh như cũ, không nhanh không chậm nói: “Cô
nương có phải quá xúc động rồi không? Ở đây cơ quan lớp lớp, có chạy
đằng trời, cô vì sao phải đối đầu với đao kiếm?”
“Đương nhiên là bắt ngươi làm con tin rồi.”
Ánh mắt nàng đảo qua một lượt, lạnh lùng nói: “Nói bọn họ bỏ binh khí
xuống, lui nhanh ra phía sau, để chúng ta đi lên khố phòng* trên tầng
cao nhất.”
(*) Khố phòng: Nhà kho
Tổng binh vệ nhìn chằm chằm nàng, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Tầng cao nhất? Vì sao không phải là muốn một con thuyền để rời đi?
Đám thị vệ cũng nghi hoặc, nữ tử này bị điên rồi sao?
Chẳng lẽ nàng muốn nhảy xuống dưới? Muốn đồng quy vu tận với công tử? Nếu là vậy thì cũng quá hồ đồ rồi.
“Các ngươi tránh ra đi.” Dáng vẻ nam tử áo trắng vẫn lạnh băng như cũ, mọi
người thậm chí còn cảm thấy hắn ta cố ý muốn làm con tin.
“Làm
theo lời công tử nói mau!” Tổng binh vệ lập tức ra lệnh, vung tay lên,
hộ vệ vây quanh bỏ binh khí xuống đất, từ từ lùi lại, sau đó bốn tên hắc y nhân còn rẽ hai bên trái phải ra thành một con đường lớn đi tới
trước.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Chương 2: Giao phong!
Chương 2: Giao phong!