TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Chương 75: Gia không buông tay

Lỗ tai Ngu Nhiễm dựng lên, nhướng mày.

Hoa đào trong rừng bay lả tả rất đẹp mắt.

Vẻ mặt Ngu Nhiễm không ngừng biến ảo, hắn tận lực ra vẻ kinh ngạc: “A di, cái gì năm lần?”

Phương phu nhân đương nhiên sẽ không đường đột nhắc tới việc này trước mặtngười khác, bà bỗng cảm thấy người tập võ thật là nhĩ lực bất phàm, bàvội vàng nói: “Không có gì, là con mèo ta nuôi tối qua kêu năm lần, nháo khiến người ta ngủ không ngon đó mà.”

“Ai nha, Phương phu nhân, thiếu gia đang ôm thiếu phu nhân đến đây.” Ma ma đứng thẳng, vừa nhìn đã thấy ngay.

“Ôm? Chậc chậc, đúng là ấm áp mà!” Phương phu nhân không ngừng nở nụ cười như thiếu nữ.

Bà bỗng quay đầu lại nhìn nói: “Đúng rồi, Ngu Nhiễm, ở đây toàn là phụ nhân, con vẫn nên về phòng nghỉ ngơi chút đi.”

“A di khách khí rồi.” Ngu Nhiễm ngồi thẳng người, vén tóc trên trán, lạnhlùng liếc mắt ra ngoài cửa sổ nhìn hai bóng người đang chồng lên nhau,khóe môi hơi hơi co rút. Hắn nói: “Con từ nhỏ đã mặc cùng một cái quầnlớn lên với Văn Nhân Dịch, chuyện của huynh ấy con đều hiểu rõ ràng, adi chẳng lẽ còn sợ con nghe thấy gì hay sao?”

Phương phu nhânthản nhiên đáp: “Ngu Nhiễm, trong nhà ta đều là nữ nhân, cũng là ngườicủa ta, chỉ có mình con là nam nhân, con phải biết phi lễ chớ nghe, philễ chớ nói.”

Đang nói thì Văn Nhân Dịch đã tiến vào, hắn dừng lại, đối mặt với Ngu Nhiễm.

Ngu Nhiễm lạnh lùng nhìn Văn Nhân Dịch, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu rành mạch lục phủ ngũ tạng của đối phương.

Hầu tì chung quanh ngơ ngác nhìn hai vị mỹ nam tử trước mắt, thầm than thật sự là quá đẹp rồi.

Các nàng cho dù chỉ im lặng đứng nhìn hai công tử thôi cũng đã đủ vui vẻ thoải mái rồi.

Chúng hầu tì một ngày chẳng gặp được hai người bọn họ mấy lần, nhưng lần nàocũng đều háo hức rạo rực, cảm thấy nhìn bao lâu cũng không đủ.

Thưởng thức thì thưởng thức, lúc nào cảm giác của các nàng về hai người họ đãhoàn toàn ngược lại, dường như khí chất của hai người đã thay đổi chonhau. Toàn thân Nhiễm công tử đều toát hơi thở lạnh như băng, triệt đểcự người ngoài ngàn dặm, khiến người ta sau khi nhìn hắn chỉ còn biết im lặng, nhượng bộ lui binh. Nhưng ánh mắt Văn Nhân công tử lại ẩn chứa ýcười sâu không thấy đáy, tao nhã thong dong.

Kỳ quái, thật sự là rất kỳ quái!

Trên bàn bày ấm tử sa, Phương phu nhân đã an bài hầu tì đến rót trà nóng. Hương trà thơm ngát, khói trắng lượn lờ.

“Mẫu thân, hắn tới lúc nào?” Văn Nhân Dịch hỏi.

“Dịch Nhi, Ngu Nhiễm chỉ vừa đến không bao lâu.” Phương phu nhân có việc muốn hỏi Văn Nhân Dịch và Tô Mặc, nên cũng chỉ tùy ý trả lời.

“Con biết rồi.” Văn Nhân Dịch biết hắn sớm muộn gì cũng sẽ tới, nên đến thì phải đến, đáng tiếc vẫn chậm.

Tô Mặc vẫn vùi trong vòng ôm của Văn Nhân Dịch, con ngươi đảo một vòng,ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên nàng và Văn Nhân Dịch, kiếp trướcnàng chưa từng gặp phải tình huống này. Tô Mặc vội vàng vỗ nhẹ vai VănNhân Dịch muốn hắn thả nàng xuống. Kiếp trước, tuy nàng đã từng gả choMộc Vô Ngân nhưng chưa từng hưởng thụ đãi ngộ của tân nương lần nào đâu.

Tức cảnh sinh tình, bất tri bất giác, trong đầu nàng lướt qua rất nhiều hình ảnh, nhớ đến rất nhiều chuyện.

Nàng không khỏi nghĩ đến những ngày nàng ở cùng A Anh, đó là một tình cảnh rất khác.

Ban đầu hai người cũng không có gì đặc biệt, sống yên ổn cùng nhau, khôngcó hành động thân mật gì, nhưng lâu ngày cũng dần sinh tình.

Nhớ đến từng nụ cười, từng câu nói của hắn, nàng cảm thấy như đang nằm mộng, hư ảo, không chân thực.

A Anh là một quân tử nhẹ nhàng, vẫn luôn thủ lễ. Không xa không gần, giữmột khoảng cách với nàng, như quân tử chi giao, đạm như nước.

Nhưng, hắn vẫn làm bạn cùng nàng hằng năm, dần dần hai người đã hình thành thói quen và sự ăn ý với nhau.

Hắn đã dạy nàng rất nhiều, hắn có ân với nàng.

Còn về phần hắn rốt cuộc là một nam nhân như thế nào, hiện giờ Tô Mặc cũng cảm thấy khó có thể suy xét.

Hắn tựa như một đầm nước, nhìn thì rất trong nhưng thực chất lại rất sâu.Tuy nguyện ý đến gần, nhưng khó có thể thâm nhập vào đó.

Nhân sinh khó lường, giả sử như kiếp này nàng và hắn gặp lại nhau, sợ là dù có yêu cũng khó có thể nắm tay đến già.

Nghĩ đến hắn, nàng cảm thấy không thể nắm trong tay mọi chuyện thì khó mà tương giao, mà hiểu nhau được.

Bình thường hắn ra ngoài luôn cầm một cây dù màu xanh, bất luận là mưa hay nắng, ba trăm sáu mươi ngày như một ngày.

Nàng hỏi hắn vì sao, nhưng hắn chỉ cười không nói.

Nàng không biết lai lịch của hắn, không biết thân phận thật sự của hắn, thậm chí sau khi hắn cầu hôn, nàng cho rằng hai người rốt cuộc đã tu thànhchính quả, không rời không bỏ, nhưng hắn lại đi không từ biệt chỉ trongmột ngày. Không tung tích, không tìm được, sự biến mất của hắn là mộtkhúc mắc của nàng. Trước mặt nàng, quanh thân hắn như có một màn sươngtrắng dày khó cởi bỏ.

Trong lòng Tô Mặc hơi buồn bã, nhưng nàng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc lại, nàng vẫn luôn quả quyết dứt khoát như thế.

Có lẽ, chỉ cần kiếp này nàng cởi bỏ được khúc mắc đó, nàng cũng sẽ hoàn toàn bỏ xuống được nam nhân này.

Dù sao thì, bây giờ hắn và nàng chỉ còn là người qua đường xa lạ mà thôi.

Tô Mặc chậm rãi thở ra, đưa mắt nhìn sang nam tử bên cạnh. Văn Nhân Dịchđối mặt với tầm mắt của mọi người, hai gò má dần dần đỏ ửng, da mặt namnhân này quả thật là hơi mỏng.

Sau khi sống lại, Văn Nhân Dịch mới là phu quân của nàng, nàng phải biết quý trọng người trước mắt.

Lòng nàng rất nhỏ, nàng không phải là nữ nhân hoa tâm.

Có một câu cổ ngôn: Ngư dữ hùng chưởng bất khả kiêm đắc*.

(*) Ngư dữ hùng chưởng bất khả kiêm đắc: Cá với tay gấu nếu không thể cócùng một lúc, thì đành bỏ cá lấy tay gấu – ý chỉ không thể bắt cá haitay.

Phần lớn, nếu người ta đã yêu thích một thứ, thì phải từ bỏmột thứ bản thân họ cũng yêu thích khác. Trong thiên hạ, có ai có thểngồi hưởng tề nhân chi phúc? Muôn dân phải vì sinh kế mà vất vả bận rộn, còn ai có tâm tư thê thiếp thành đàn? Nếu có chẳng qua cũng là mới mẻnhất thời. Những người quá tham lam, cuối cùng sẽ mất đi tất cả! (*tềnhân chi phúc: cuộc sống giàu sang, nhiều thê thiếp)

Huống chinàng là một nữ nhân thân thế tầm thường, tuy có nữ đế tam phu tứ thịnhưng vậy thì sao? Tề nhân chi phúc có thể dễ dàng hưởng thụ được sao?

Tô Mặc suy nghĩ rất nhiều, từng chuyện một lướt qua đầu nàng, thậm chínàng còn nghĩ đến nam nhân duy nhất của nàng ở kiếp trước. Sau khi A Anh rời đi, nàng tìm kiếm khắp nơi không thấy, cuối cùng lại không thểkhông khuất phục trước thế lực cường đại.

Nàng bị đưa đến Thiên Không thành, bị nam nhân cao cao tại thượng đó độc chiếm.

Nàng như bị giam lỏng, tuy hoa phục mỹ thực, nhưng lại tường cao cách trở, như con chim nhỏ bị nhốt trong lồng.

Đến đêm, nam nhân đó mới đến hành cung, ở lại một canh giờ.

Nàng chưa từng nhìn thấy mặt hắn, hắn cũng không muốn nhìn thấy nàng, đếnvội đi vàng, chỉ xem nàng như một lô đỉnh, chưa bao giờ có chân tình.Nàng bị giam ba năm, giữa hắn và nàng thậm chí còn chưa nói nhiều mộtcâu.

Khi đó tâm tình của nàng vô cùng thống khổ, tuyệt vọng, nàng đã ý thực được cuộc đời của mình không hoàn chỉnh.

Kiếp trước, nàng lang bạt kỳ hồ, vận mệnh nhấp nhô.

Kiếp này nàng đã có mục đích của mình, tuyệt đối không giẫm lên vết xe đổ.

Cho đến hôm nay, sư tôn xuất hiện, vận mệnh của nàng lại thay đổi một lần nữa.

Nàng cảm nhận được sự đáng sợ của kiếm trận, đồng thời cũng cảm nhận đượctình yêu khắc sâu của nam tử trước mắt, nàng đã thấy vô cùng thỏa mãn.

Khi Văn Nhân Dịch ôm nàng, che chở cho nàng, nguyện ý cùng nàng đồng sinhcộng tử, nàng thấy rất kiên định, rất hạnh phúc, rất đáng khát khao.

Khi hai người hành lễ đôn luân, nàng cảm nhận được sự ngây ngô của hắn, sựkhó kìm lòng của hắn. Cảm nhận được hắn hết một tới hai, hết hai tới ba, ba đến bốn, bốn đến năm, khiến thân thể nàng tuy không khỏe một látnhưng lại được thỏa mãn và vui thích lớn nhất, cuối cùng nàng hóa thànhmột vũng xuân thủy. Hết thảy đều chân thật như vậy.

Cho đến hiện tại, nàng mệt mỏi vô lực phải dựa vào hắn, bất chấp ánh mắt tò mò của những người khác.

Tuy đã có Văn Nhân Dịch ngăn cản mọi tầm mắt mọi người, nhưng không biết vì sao Tô Mặc vẫn rũ mi xuống, thẹn thùng e lệ.

Một bên khác, Ngu Nhiễm nhịn không được nhìn Tô Mặc, nhìn trâm cài trânchâu sáng bóng của nàng, khuôn mặt minh diễm quyến rũ của nàng, dáng vẻnhu nhược vô lực mà lười nhác, thái độ tiểu nhi nữ ngượng ngùng, rõ ràng là biểu cảm vui thích thỏa mãn còn đượm chút hạnh phúc nhàn nhạt. Sắcmặt Ngu Nhiễm càng ngày càng đen, càng ngày càng kém.

Hắn nắm chặt cán quạt trong ống tay áo, cảm giác chua xót trào dâng trong lòng.

Hiện giờ hắn đã đổi một cây quạt mới, dùng không tiện tay.

Phương phu nhân ngồi cạnh mỉm cười, nhìn mấy người trẻ tuổi trước mắt nói:“Đây là trà do lá cây cổ thụ trong chùa Thiên Huyền trên núi Tê Hà làmthành, nếu Ngu Nhiễm thích, một lát nữa ta sẽ sai người đưa đến một ítcho con.”

“Không uống, bản công tử đau răng.” Ngu Nhiễm lạnh lùng cự tuyệt.

“Vậy con có muốn ăn điểm tâm gì không?” Phương phu nhân vẫn cười.

“Không ăn, bản công tử đau bụng.” Ngu Nhiễm hừ lạnh.

“Vậy ngươi mau đi gặp đại phu đi.” Văn Nhân Dịch châm chọc nói.

“Kỳ thực bản công tử vừa nhìn thấy ngươi đã khó chịu cả người rồi.” Ngu Nhiễm cũng khinh thường đáp trả.

“Nếu thế, Mặc Nhi, Văn Nhân Dịch, ta và các con đi nội thất nói chuyện, đỡđể Ngu Nhiễm mất hứng. Kỳ thực người đã thành thân và người chưa thànhthân đều khác nhau như vậy đó, người chưa thành thân nhìn thấy bằng hữuthú thê tử thì sẽ đố kị vài ngày.” Phương phu nhân dứt khoát bỏ mặc NguNhiễm, đẩy hai người kia vào phòng trong.

Ngu Nhiễm híp híp mắt, sắc mặt rất tệ, trong lòng vô cùng căm tức.

Dẫn Văn Nhân Dịch và Tô Mặc vào nội thất, Phương phu nhân lập tức đóng cửa lại, khom người ho khan vài tiếng.

Văn Nhân Dịch và Tô Mặc cảm thấy lo lắng, Phương phu nhân khoát khoát tay,tỏ vẻ mình không sao, sau đó cúi đầu nói: “Các con xảy ra chuyện gì? Tavừa nghe nói có đến hai cái hỉ khăn? Vì sao một cái bị Dịch Nhi thuvào?”

Văn Nhân Dịch đỏ mặt: “Kỳ thực… chúng con…”

Đôi mắtPhương phu nhân sáng người hữu thần, khóe môi cong lên, thở dài: “Ta đãrõ rồi, ngày đầu tiên các con không động phòng, bây giờ mới động phòngthật phải không?” Bà nhìn về phía Tô Mặc, “Mới đầu các con muốn làm tavui nên giả vờ thành thân bái thiên địa, lại không ngờ sau này thật sự ở cùng nhau, có phải là thế không?”

Tô Mặc hé miệng, gật đầu: “Người nói không sai, hiện giờ chúng con mới cùng nhau, đã là phu thê thật sự rồi.”

Xem ra phụ nhân này cũng rất thông minh, chẳng qua, nữ nhân đã sống đếntừng tuổi này không ai là ngu xuẩn cả, nhất là nữ nhân trong cung.”

Văn Nhân Dịch thở dài: “Nương, chúng con vốn là kế tạm thời thôi, sau lại thật sự lưỡng tình tươg duyệt.”

Nói đến đây, sắc mặt hắn vui mừng khó tả.

Hai người đang đợi Phương phu nhân trách mắng, nhưng bà cũng chỉ cười tủmtỉm: “Mặc Nhi đến đây, nói cho mẫu thân biết có đau hay không?”

Tô Mặc ngẩn ra, nhất thời không rõ bà đang hỏi gì.

Phương phu nhân lấy một cái chai tinh xảo trong tủ ra, quay đầu nhìn Tô Mặccười to: “Ta cũng là nữ nhân, là người từng trải, nhìn thấy bộ dạng củacon hiện tại khẳng định rất khó chịu. Thằng bé ngây ngô lần đầu được ănngon, không biết thương hương tiếc ngọc, chỉ biết thoải mái cho bản thân mình. Có phải là sưng lên rồi không? Chỗ này của ta có kim sang dượctốt nhất.”

Tô Mặc đỏ mặt, nàng đương nhiên hiểu rõ thân thể mình, đang định đưa tay nhận lấy thì Phương phu nhân lại ném cái chai cho Văn Nhân Dịch, “Vừa tân hôn cũng phải tiết chế, chỉ huy sứ Đông Lăng Vệcũng chỉ là một người thô kệch thôi.”

Văn Nhân Dịch ngẩn ngơ nhận chai: “Nương nói phải.”

Phương phu nhân trợn mắt nhìn hắn: “Chuyện bôi thuốc này là con phải làm.”

Văn Nhân Dịch đỏ mặt, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, ngắn gọn đáp: “Vâng!”

Phương phu nhân lại thở dài, năm lần! Thực lực của nhi tử bà thấy vẫn đáng tán thưởng, nhưng lại rất không có định lực.

Bà trách cứ nói: “Còn nữa, con xem lớp phấn dày trên người nàng đi, nhấtđịnh là che che lấp lấp dấu vết, con làm nam nhân phải biết khắc chếnhiều hơn mới được.”

“Nương, đừng nói nữa! Con biết rồi.” Dưới khí thế bức người của Phương phu nhân, Văn Nhân Dịch có chút không biết làm sao.

“Đúng rồi, Mặc Nhi, nếu con thấy mệt thì cứ lên giường nằm.” Phương phu nhângiáo huấn nhi tử nhưng vẫn không quên săn sóc Tô Mặc.

“Tạ mẫuthân.” Tô Mặc cảm thấy xương cốt toàn thân đều mềm nhũn, hiện giờ nàngthật sự rất muốn nằm, không muốn nhúc nhích gì nữa.

Văn Nhân Dịch đỡ Tô Mặc đến bên giường, Tô Mặc dịu dàng hỏi: “Mẫu thân, không biết thuốc này nam tử có dùng được hay không?”

Phương phu nhân kinh ngạc hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ thân mình Dịch Nhi cũng không thoải mái?”

Không hổ là mẫu thân, Tô Mặc đỏ mặt, “Hắn đúng là có chút không thoải mái.”

Phương phu nhân đưa mắt nhìn giữa hai chân Văn Nhân Dịch, khóe môi hơi nhếch lên: “Con cũng muốn dùng?”

Văn Nhân Dịch khép chân lại, ánh mắt trầm xuống: “Nương, người nhìn loạn gì vậy?”

Phương phu nhân hừ lạnh: “Con là con ta, có miếng thịt nào trên người con ta không nhìn qua đâu? Nói, không thoải mái chỗ nào?”

Văn Nhân Dịch chỉ đành nói: “Con không sao hết.”

Tô Mặc đỡ trán, ngượng ngùng nói: “Hắn đau thắt lưng.”

Phương phu nhân vừa kinh ngạc vừa hưng phấn: “Đau thắt lưng? Con ta không đếnnỗi vậy chứ? Rõ ràng… khụ… rất nhiều lần không phải sao?”

Thậtđúng là càng tô càng đen, Tô Mặc có chút xấu hổ, sắc mặt Văn Nhân Dịchcũng trầm xuống, không ngờ mẫu thân hắn lại biết rõ, chắc là có an bàitai mắt ở đâu, thật là một chút riêng tư cũng không giấu được, hắn imlặng nhìn trời.

Nhìn ánh mắt tò mò soi mói của Phương phu nhân, Tô Mặc đành phải nói: “Cái đó… là con… nhịn không được nhéo hắn.”

Phương phu nhân nghe vậy lập tức dùng khăn che miệng, cười đến ý vị sâu xa.

Đương nhiên Phương phu nhân không thể tưởng tượng được vết thương trên ngườiVăn Nhân Dịch chẳng kém bao nhiêu so với Tô Mặc, việc này là việc củatiểu bối, người làm mẫu thân như bà chỉ có thể lo lắng suông chứ khôngtrách bọn chúng cố tình làm bậy được. Hơn nữa đây là lần đầu tiên bọntrẻ cùng giường sau khi thành thân, bây giờ ngẫm lại, bà cảm thấy thậtkhông biết hai đứa con đã làm gì mà đêm động phòng hoa chúc lại như đánh trận, bà nhịn không được nâng trán.

Trong phòng im lặng một lúc lâu.

Lát sau, Văn Nhân Dịch cúi đầu hỏi: “Nương, canh tránh thai kia có thể chuẩn bị thêm một ít không?”

Phương phu nhân cười khẽ: “Sao? Không phải lúc trước con nói là muốn có con rồi sao?”

Mặt Văn Nhân Dịch nóng bừng, khó khăn mở miệng: “Mẫu thân đừng trêu chọc bọn con nữa.”

“Được rồi, sau khi thành thân, có một vài chuyện cũng không nên gấp gáp quá.”

“Không sai, tuổi của Mặc Nhi còn hơi nhỏ, dưỡng thân nửa năm một năm mới có thể mang thai được.”

“Chuyện này không vội, ta sẽ an bài, ta sẽ chọn ngày tốt cho các con xem, sinh con cũng phải chú ý đến ngày tháng.”

Nói xong, Phương phu nhân nhìn sang Tô Mặc, cười hỏi: “Mặc Nhi, con đóibụng chưa? Dịch Nhi thật không biết thương tiếc con, ngay cả bữa trưacòn chưa dùng. Hai con đã là người lớn mà không biết quan tâm đến thânthể mình, cũng may là ta đã chuẩn bị sẵn vài món, các con đều phải tẩmbổ mới được.” Bà cao giọng phân phó vú già đang đợi bên ngoài: “Bưngcanh cẩu kỷ bổ thận đã chưng ban nãy vào đi!”

“Chậc chậc, đãi ngộ đúng là khác biệt mà!” Ngu Nhiễm bỗng nhô đầu vào, lạnh lùng nhìn Văn Nhân Dịch.

“Ngu Nhiễm, nơi này không chào đón ngươi, đi ra ngoài.” Văn Nhân Dịch hạ lệnh đuổi khách.

“Văn Nhân, ngươi dám qua cầu rút ván.” Ngu Nhiễm nhướng mày, đôi mắt thoángvẻ căm tức, lại giận quá hóa cười nói: “Ngươi đúng là vô sỉ từ trongxương.” Hắn hoàn toàn không ngờ hôn sự của đối phương lại tới đột nhiênnhư thế, không ngờ đối phương lại liên hợp với Hạ Phong đối phó hắn,ngay cả động phòng cũng vội vàng tiến hành giữa ban ngày, hết thảy những chuyện này đều là vì khiến hắn không còn cơ hội xoay chuyển lại.

Văn Nhân Dịch lạnh lùng nhìn Ngu Nhiễm: “Luận vô sỉ thì ra phải kém ngươi, chỉ là gần son thì đỏ gần mực thì đen mà thôi.”

Ngu Nhiễm vẫn cười nói: “Chậc chậc, ta gặp sư phụ mới thế này, không giống người nào đó chứa đầy nước đen trong bụng.”

Văn Nhân Dịch liếc hắn một cái: “Nếu ngươi đã đến đây thì ta sẽ nói chongươi một việc, binh giả quỷ đạo dã, thắng làm vua, thua làm giặc.”

(*) Binh giả quỷ đạo dã: Một câu trong Binh pháp Tôn Tử, ý nói chiến tranh phải dùng thủ đoạn, không sợ quỷ quyệt.

Ngu Nhiễm nhếch môi, dáng vẻ vẫn vô cùng phong lưu phóng khoáng, từ trướcđến nay hắn chỉ thua người chứ không thua trận. Mở quạt ra nhẹ nhàng phe phẩy, hắn nói: “Văn Nhân Dịch, thị phi thành bại há có thể dùng một câu một lời để phán đoán, ngươi đừng quá đắc ý, ai cười đến cuối cùng chúng ta phải đi một bước xem một bước mới biết được, ngươi cứ chờ xem.”

Văn Nhân Dịch lại nói: “Nàng đã là người của ta rồi.”

Ngu Nhiễm vẫn cười thâm sâu: “Tuyệt thế mỹ nhân như nàng, lại là thân thuần âm, ngươi thấy sẽ không có ai dám cướp sao?”

Đôi đồng tử Văn Nhân Dịch co lại, hai người lạnh mắt nhìn nhau.

“Ngu Nhiễm, con đừng ghen tị với biểu ca, còn Văn Nhân nữa, con là người lớn thì đừng so đo với tiểu hài tử. Ngu Nhiễm đến đây, con cũng có phầnmà.” Phương phu nhân và Tô Mặc đã bày biện xong đồ ăn, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với hai người.

Thần thức Tô Mặc cường đại, đương nhiên nghethấy rõ rành mạch, nàng chỉ nhàn nhạt đảo mắt qua hai người, làm bộ nhưkhông nghe thấy gì.

Không ngờ nàng đã thành thân mà Ngu Nhiễm vẫn không chịu thay đổi.

“Đúng rồi, a di, vì sao bọn họ là người lớn mà con là tiểu hài tử?”

Tâm tình Ngu Nhiễm rất bất mãn, nhưng đứng trước mặt Phương phu nhân vẫn phải đè nén xuống.

Nam nhân như bọn họ có thể không để lộ vui giận, đương nhiên là có tự chủ cường đại.

Mắt cười Phương phu nhân cong như vầng trăng, “Chỉ cần con chưa thành thânthì con vẫn là một đứa nhỏ, khi nào thú được tức phụ thì ta cũng sẽ đốiđãi tốt với con không phải sao?” Lời bà nói rất uyển chuyển, còn mangtheo vài phần thẳng thắn, chân thành.

Ngu Nhiễm nhíu mi, nếu lần này không có Văn Nhân Dịch gây khó dễ khắp nơi, tân lang thành thân nhất định sẽ là hắn.

Ngu Nhiễm khắc chế buồn bực trong lòng, không khách khí ngồi xuống cạnh bàn.

Phòng bếp nhanh chóng đưa lên các loại mỹ thực đủ màu sắc, là những món nhẹdễ tiêu hóa: Thập cẩm lương bàn, tiêu ma chân gà, trứng cút trà xanh,thúy yêm tiểu hoàng qua, ngũ hương nhục ti, bánh như ý, tơ vàng nem rán, nấm Khẩu Bắc, đậu hủ hoa mai, tường long song phi, mầm cẩu kỷ xàomuối,… Tổng cộng là mười tám món ăn, còn có thêm bốn loại hoa quả, bàybiện đầy một bàn.

Tay nghề đầu bếp chỗ Phương phu nhân rất tốt,Ngu Nhiễm không khách khí ăn uống thả cửa, dường như muốn dùng toàn bộbất mãn bù lại trên bàn ăn.

Hắn nâng mắt nhìn Văn Nhân Dịch đanggắp thức ăn cho Tô Mặc, Tô Mặc cũng yên lặng gắp vào chén hắn vài món.Xem bộ dạng phu thê ân ái của hai người, nhất là vẻ đắc ý thoáng qua mắt Văn Nhân Dịch, trong lòng Ngu Nhiễm oanh một tiếng, hỏa diễm vừa tắt đã bừng lên mười trượng.

Từ khi nào quan hệ của hai người họ lạitốt như vậy? Hắn có chút sầu não, cũng có chút đố kị, con ngươi hắn càng thêm u trầm, ăn cũng không thấy ngon nữa.

Hắn nhịn không được buồn bực uống một ly rượu, men say nhập khổ tâm, tâm tình càng thêm hỏng bét.

Hai ngươi vậy mà đã thật sự thành thân, hơn nữa còn gạo nấu thành cơm.

Ngu Nhiễm hắn mặc dù không phải người cổ hủ, nhưng từ đầu rõ ràng là haingười cùng nhau truy thê, vì sao cuối cùng Văn Nhân Dịch ôm được mỹ nhân về?

Văn Nhân Dịch kia có điểm nào mạnh hơn hắn chứ?

Luậntài lực, Kim Ngu Đường tiếng tăm lừng lẫy, tiền tài thu vào phong phú,tuyệt đối cao hơn nhiều bổng lộc của một tổng chỉ huy sứ Đông Lăng Vệ.

Luận thân phận, hắn là thế tử gia của Vô Song thành, tốt hơn nhiều so với tên hoàng tử không được sủng ái đó.

Luận công phu trên giường, hắn nhất định cũng sẽ không kém, rõ ràng đều làngười tập võ, hơn nữa hắn còn giỏi vũ đạo, thân thể mềm dẻo, ngày thường còn nghiên cứu ít cách dưỡng thân, nữ tử này chưa thử qua đương nhiênlà không biết.

Luận diện mạo, hắn cũng tuấn tú vô trù, tuyệt đối không kém hơn tên Văn Nhân Dịch kia.

Nhưng nhìn đến gương mặt trắng nõn thanh tú mà khí vũ hiên ngang của Văn Nhân Dịch, ánh mắt Tô Mặc tình ý chân thành nhìn hắn, Ngu Nhiễm càng nhìncàng không có tư vị, càng nhìn càng buồn bực.

Cuối cùng, Ngu Nhiễm rốt cuộc chịu không nổi nữa đứng lên lật bàn, cốc chén rơi lộn xộn đầy đất.

Hắn lạnh lùng nói: “Nhìn thấy hai người các ngươi, bản công tử rất ngán, rất ghê tởm, ăn không thấy ngon.”

Dứt lời, hắn xoay người phất tay áo rời đi.

Tô Mặc ngẩn ra, không ngờ Ngu Nhiễm lại phát cáu như vậy, ngay cả nàng cũng bị ghét lây.

“Đứa nhỏ này bình thường rất có quy củ, sao hôm nay lại như vậy?” Phương phu nhân kinh ngạc hỏi.

“Không có gì, kỳ thực, hắn cũng thích Mặc Nhi.” Văn Nhân Dịch cúi đầu trả lời.

“Không phải chứ?” Phương phu nhân cắn cắn môi, ánh mắt thoáng tia không đồngý, vừa xoắn khăn vừa lẩm bẩm: “Thật không ngờ hai con từ nhỏ đã có sởthích giống nhau, bây giờ ngay cả nữ nhân cũng thích chung một người.Nhưng loại chuyện truy thê này là dựa vào năng lực bản thân, may mà conta có bản lĩnh hơn, nhưng nếu sau này tiểu di con biết con đoạt ngườitrong lòng của Ngu Nhiễm, sợ là sẽ rất không vui! Nữ hài tử xinh đẹpthật luôn làm người ta lo lắng mà.”

“Không sao, Mặc Nhi đã là thê tử của con, hắn không thể mơ ước được.”

Tô Mặc thở dài, nàng nói: “Chuyện này không liên quan đến ta.”

Nàng không ngờ Ngu Nhiễm sẽ tức giận như vậy, cũng không ngờ hắn đuổi theonhanh như vậy. Đương nhiên nàng sẽ không tự mình đa tình cho rằng hắnyêu nàng, hết thảy đều quy về tranh chấp từ nhỏ của Ngu Nhiễm và VănNhân Dịch.

“Nàng đúng là nữ nhân vô tâm.” Văn Nhân Dịch bỗng bật cười.

“Được rồi, ta chuẩn bị bữa cho hai con lần nữa.”

“Không cần đâu, con đã no rồi.” Tô Mặc nói.

“Con cũng no rồi.”

Phương phu nhân cười nhẹ: “No rồi thì trở về nghỉ ngơi đi, dưỡng tốt tinh thần, ban đêm tiếp tục cầm sắt hòa minh.”

Văn Nhân Dịch và Tô Mặc nhìn nhau, hai gò má ửng đỏ.



Chu tiên sinh đứng dưới gốc cây đợi lâu ơi là lâu, vừa khát vừa đói, rốt cuộc cũng nhìn thấy Nhiễm công tử đi ra.

Hắn bất chấp hai chân mỏi rần, bước lên trước hỏi: “Nhiễm công tử, thế nào rồi?”

“Cái gì thế nào?” Ngu Nhiễm lạnh lùng hỏi.

“Đương nhiên là chuyện của Yêu Cơ cô nương và Văn Nhân công tử.”

Ngu Nhiễm đang buồn bực trong lòng, lời nói bén nhọn: “Có thể thế nào? Không phải là một đôi cẩu nam nữ ở cùng nhau sao?”

Cẩu nam nữ? Chu tiên sinh nâng trán than nhẹ: “Công tử, đây là phủ đệ củangười ta, nói người ta cẩu nam nữ có phải không tốt hay không?”

“Ta chỉ nói thật thôi.”

Chu tiên sinh vội vàng nhắc nhở: “Nhưng mà Nhiễm công tử, bên kia có người đến rồi.”

Ngu Nhiễm híp hípmắt, xoay người kéo Chu tiên sinh nấp sau gốc cây.

Từ xa, hai bà tử mang theo vài thứ bước đến, là một ít rượu nhạt, haingười này đều là tâm phúc của Phương phu nhân, một người là ma ma, mộtngười là của hồi môn đưa tới, Ngu Nhiễm rất quen thuộc hai người.

Bà tử bên trái cúi đầu thì thầm: “Thiếu phu nhân Dịch thiếu gia mang vềthật sự rất đẹp, không ngờ Dịch thiếu gia tâm cao như vậy mà cũng bị một nữ nhân yêu mị mê hoặc.”

Người còn lại cười: “Chính vì yêu mị nên thiếu gia mới thích, dù sao có tình yêu là được.”

“Nói thế nào?”

“Lỗ tai của lão bà tử vẫn rất thính, ban ngày ban mặt mà ta nghe thấy thiếu phu nhân cứ kêu còn muốn còn muốn, này còn chưa đủ yêu sao?”

“Chậc chậc.” Bà kia cười: “Thiếu gia có thể chịu nổi sao?”

“Thiếu gia vẫn rất sảng khoái tinh thần, hôm nay mấy hầu ti đi dọn dẹp phòngđều đỏ mặt, thiếu gia đã ngồi dậy nhưng tân nương tử còn chưa dậy đượcđâu. Nàng mặc một bộ váy trắng tuyết dựa vào đầu giường, đúng là yêu mịtuyệt thế.”

“Được rồi, đã đến, chúng ta đừng nói nữa, đây là việc riêng tư, chuyện của thiếu gia một chữ cũng không được nói lung tung.”

Người kia lập tức gật đầu đồng ý.

Ánh mắt Ngu Nhiễm tối sầm, y phục trắng?

Một lát sau, Chu tiên sinh chậm rãi ló đầu ra nhìn nhìn, hắn là văn nhân,không giống như Hạ Phong, chuyện thăm dò gì đó thật sự mù tịt nên khôngbiết chuyện gì xảy ra. Hắn chỉ thấy Ngu Nhiễm ngước nhìn trời, sắc mặtâm trầm, khó coi đến cực điểm.

“Trái tim băng giá, đúng là trái tim đã băng giá rồi.” Ngu Nhiễm dựa lưng vào cây, tự thì thào một mình.

Chu tiên sinh không dám hé răng nói lời nào.

Ngu Nhiễm bỗng nói: “Chu tiên sinh, ngươi nói tên tiểu tử Hạ Phong kia thật sự phản bội rồi sao?”

Chu tiên sinh vội vàng lắc đầu: “Không có đâu.”

Ngu Nhiễm thở dài: “Nhìn thấy nữ nhân mình thích gả cho biểu huynh mà bảnthân lại vô năng vô lực, Ngu Nhiễm ta thông minh một đời, nhưng lại bại ở chuyện này chỉ vì người bên cạnh phản bội ta. Ta bỗng cảm thấy mìnhkhông còn dám tùy tiện tin ai nữa.”

Chu tiên sinh oán thầm, người vốn chưa từng tin ai hết được không.

Đương nhiên Văn Nhân Dịch cũng chưa bao giờ tin tưởng người khác, tuy VănNhân Dịch thủ đoạn tàn nhẫn nhưng đôi khi cũng thi ân với người khác.

Nhiễm công tử dù sao cũng là thương nhân, lại còn là người theo chủ nghĩalãng mạn, viết sách tình yêu, ở phương diện nào đó vẫn là không theo kịp Văn Nhân Dịch.

Nhiễm công tử xem việc truy thê như chuyện phonghoa tuyết nguyệt đương nhiên khả năng thành công không lớn, nhưng VănNhân công tử lại xem truy thê là một chiến sự.

Chu tiên sinh hỏi: “Công tử muốn buông tay rồi sao?”

“Buông tay?” Ngu Nhiễm cười lạnh, ưỡn ngực ngẩng đầu, lại khôi phục vẻ tiêu sái như trước, “Làm sao có thể?”

Chu tiên sinh kinh ngạc: “Nhiễm công tử muốn hoành đao đoạt ái?”

Ngu Nhiễm duỗi lưng, hắt xì một cái, mỉm cười, “Nữ nhân khác, bản công tửcó thể buông tay, nhưng nàng không giống. Thành thân thì thế nào? Ta dám nói ngày Văn Nhân Dịch sứt đầu mẻ trán vẫn chưa kết thúc đầu, gả chonam nhân như hắn cuối cùng chỉ có thể chịu khổ thôi.” Ngu Nhiễm chậm rãi nói: “Cho nên ta có dự cảm… nàng sẽ có ngày gả cho bản công tử.”

Nhìn thấy ánh mắt đầy tự tin của Nhiễm công tử, coi như đã khôi phục sức sống rồi, Chu tiên sinh càng thấy kinh ngạc hơn.

“Chu tiên sinh, đi thôi!” Ngu Nhiễm mở quạt, nhẹ nhàng phe phẩy.

Hai người cùng nhau xuống núi, sơn đạo khúc khuỷu, bốn phương thông suốt, cảnh trí cực đẹp.

Đây là sơn trang nghỉ hè của hoàng gia, xa xa là khu vực săn bắn nên khôngcó nhiều du khách. Ngu Nhiễm nhìn một nam tử áo trắng đang đứng cách đókhông xa.

Nam tử kia cầm một cây dù xanh, bàn tay trắng nõn thondài, vạt áo tung bay, dưới bầu trời hoa đào tung bay, hắn thản nhiênbước đến cạnh Ngu Nhiễm, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá loang lổ kéo dàithân hình của nam tử dưới mặt đất.

Chu tiên sinh đảo mắt nói: “Trời nắng chang chang mà còn bung dù, người này thật kỳ quái!”

Đọc truyện chữ Full