TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Chương 120-1: Ngu - Dịch liên thủ (1)

Edit: Sukate
Beta: Nhisiêunhân

Chẳng biết tại sao, Tạ Thiên Dạ nhìn thấy thiếu niên này trong đá ghi hình thì lại nhớ tới một nữ tử khác, thậm chí dâng lên loại cảm giác quen thuộc thân thiết, tựa như khi gặp nữ tử đó trong giấc mộng. Nhớ tới người thủ hạ đã đưa cho hắn trong mộng, mỗi một lần thấy dáng vẻ nàng ngủ yên thì hắn luôn có cảm giác đặc biệt, khí chất của nàng khiến hắn phải tưởng niệm và tán thưởng tự đáy lòng.

Dung mạo nàng thật sự quá hoàn mỹ, quá tinh xảo, không có một chút tỳ vết nào.

Nữ tử trong giấc mộng có chút giống với thiếu niên này, chỉ là khí chất yêu mị hơn một chút.

Ở sâu trong đáy lòng Tạ Thiên Dạ như có một cây đàn, thời điểm nhìn thấy thiếu niên, hắn đã bị xúc động. Hắn cảm thấy thiếu niên Tô gia nhất định có liên hệ nào đó với mình, không chỉ là quen biết trong giấc mộng.

Vì vậy, hắn kìm lòng không được hỏi xem hắn ta có tỷ muội hay không.

"Tỷ muội? Có." Tạ Tranh suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu một cái.

"Tỷ muội của hắn rốt cuộc là ai?" Tạ Thiên Dạ mặt không chút thay đổi, lại hình như rất có hứng thú.

"Yêu Cơ." Tạ Tranh trả lời.

"Yêu Cơ? Tên này hình như không giống những nữ tử bình thường?" Tạ Thiên Dạ chưa bao giờ biết đến danh tiếng của nữ tử bên ngoài.

Thiên Không Thành, đêm hè tháng sáu nóng bức khó chịu, trong phòng đấy khí nóng, Tạ Song Song cầm sách quạt phe phẩy nói: "Đại ca mặc dù thân là bá chủ một phương của Thiên Không Thành, đáng tiếc lại không có hiểu biết gì mỹ nhân. Yêu Cơ đó muội từng thấy qua, là người mà các đại nhân vật trong giới đào diễn không thể trèo cao nổi, yêu mị xinh đẹp vô cùng. Nghe nói nàng là Ngũ tiểu thư Tô gia, là muội muội ruột của hắn, kỹ thuật nhảy vô song, là một tuyệt sắc đại mỹ nhân!"

Tạ Thiên Dạ một bên cầm cây quạt xanh khổng tước cho nàng, như có điều suy nghĩ hỏi "Đã thành thân chưa?"

Tạ Tranh liếc hắn một cái, khó hiểu nói: "Yêu Cơ đã thành thân, là phu nhân của tổng chỉ huy sứ Đông Lăng Vệ Văn Nhân Dịch."

"Thì ra đã thành thân rồi!" Ánh mắt Tạ Thiên Dạbuồn bã, như có chút thất vọng.

"Đại ca, thế nào? Những người, những chuyện bọn muội gặp được lần này rất thú vị đúng không?" Tạ Song Song không nhịn được bước lên kéo tay áo hắn, phất phất sợi tơ ngũ sắc bên hông hắn, nhẹ nhàng cười hỏi.

"Ừ, rất thú vị, một người vui không bằng mọi người vui, những kinh nghiệm này rất đáng chia sẻ. Ta ở Thiên Không Thành có rất ít có cơ hội đi ra ngoài, cho nên không muốn giới hạn hành vi của các ngươi." Tạ Thiên Dạ lạnh nhạt nghe, mỉm cười nhìn nàng, quanh thân có một loại hơi thở tĩnh mịch bén nhọn, giờ khắc này cũng ôn hòa rất nhiều.

Nhưng, nếu phụ thân truyền cho hắn nguyệt ảnh thuật, như vậy hắn không phải có thể giống như Sư Anh sao?

Chỉ là, hắn biết, nguyệt ảnh thuật này truyền thụ cho hắn, hắn cũng không có thời gian phát huy.

Thế gian này, cho dù mạnh mẽ đến đâu cũng có tiếc nuối của mình, cũng có thứ không chiếm được.

Vì vậy, hắn từ từ quay đầu nói: "Tóm lại chỉ cần hai người các ngươi vui mừng là tốt rồi."

"Muội biết đại ca thương yêu chúng muội nhất, bất luận nhiều việc thế nào cũng sẽ chăm sóc chúng muội, cho tới bây giờ chỉ có đại ca hiểu được tâm tư của chúng muội, cho nên mới để cho muội và nhị ca đi ra ngoài tự mình rèn luyện." Tạ Song Song không kìm được cười nói.

"Đúng rồi, Song Song, T Tranh, ta đưa cho các ngươi đồ trang sức sao lại không mang?" Tạ Thiên Dạ nhìn Tạ Song Song mặc trang phục gấm đỏ thạch lựu rực rỡ chói mắt, nhưng không có bất kỳ đồ trang sức nào, Tạ Tranh cũng thế.

"Đại ca đưa đồ trang sức muội đương nhiên thích, chỉ là trên người Tô gia Tứ thiếu cũng rất ít đồ trang sức, muội không muốn chên hắn quá nhiều." Tạ Song Song khẽ cười một tiếng.

"Xem ra lần này thiếu niên Tô gia ảnh hưởng rất lớn với các ngươi." Tạ Thiên Dạ than nhẹ.

"Đúng vậy! Ở Thiên Không Thành chỉ có đại ca đối xử tốt với chúng muội, ở bên ngoài khó gặp được một người tốt."

"Xem ra muội có bằng hữu, quên đại ca." Tạ Thiên Dạ cười.

"Làm sao có thể? Đại ca, muội đãs rất lâu không pha trà cho huynh rồi, lần này nhất định muội sẽ làm cho huynh chút chuyện, tránh khỏi huynh lẩm bẩm cằn nhằn." Nói xong Tạ Song Song liền lập tức yên lặng ngồi một bên pha trà.

"Tạ Tranh, không ngờ con bé lại chê ta." Tạ Thiên Dạ đứng khoanh tay trước cửa sổ.

Tạ Tranh thâm trầm nhìn tạ Thiên Dạ, nhỏ giọng nói: "Chúng ta làm sao có thể chê đại ca? Người trong Thiên Không Thành đều cảm thấy đại ca cường thế, lãnh khốc, chỉ có chúng ta biết có một số chuyện ca là bị người bức đến tình trạng này, đại ca vĩnh viễn là huynh trưởng tốt nhất."

Trong phòng, lò đỉnh đàn hương khẽ tỏa khói nhẹ ra bốn phía, chiếu lên khuôn mặt mông lung của Tạ Thiên Dạ, hắn nhỏ giọng nói: "Hôm nay thế lực trong Thiên Không Thành đã chia làm mấy phần, không thể không phòng ngừa rắc rối, chỉ tiếc Sư Anh không có ở đây."

"Đúng rồi, lần này chúng ta gặp được Sư Anh." Tạ Tranh lập tức nói.

"Hả?" Ánh mắt Tạ Thiên Dạ sáng ngời , "Sư Anh ở nơi nào?"

"Hắn ngay tại đảo số năm của Tề quốc, hình như rất thoải mái."
*
Xung quanh thuyền hạm, cánh hoa màu hồng theo gió bay xuống, một vài cánh hoa rơi trên hai người. Tô Mặc đi theo sau lưng Cơ Bạch trở về, ánh mắt Cơ Bạch quét qua thị tỳ xung quanh, lạnh lùng nói: "Hôm nay chuyện của các ngươi phải nhắc nhở Ngu Nhiễm, cẩn thận đừng truyền ra ngoài."
Mắt đẹp Tô Mặc vừa nhấc, nhẹ nhàng nói: "Cơ công tử yên tâm, không có chuyện gì."

"Hửm?" Cơ Bạch nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Tô Mặc nhẹ nhàng vuốt đai lưng Lưu tô màu đen, lạnh nhạt nói: "Bởi vì lần trước thuyền hạm gặp chuyện, một thị tỳ tự mình liên lạc với Hạ Tuyết Nhi, sau đã bị đánh chết, hôm nay Viện phu nhân ngoài tâm phúc của bà thì đều cho thị tỳ uống thuốc, chỉ cần qua một thời gian sẽ quên chuyện hôm nay. Trên những thuyền hạm này thị tỳ bình thường cách một khoảng thời gian sẽ phải đổi một nhóm mới, không ai có thể thăm dò bất kỳ tin tức gì từ họ. Nữ nhân trong cung đình luôn giỏi sử dụng thủ đoạn phong phú để bảo vệ mình, điểm này ta tin tưởng Viện phu nhân sẽ làm rất tốt."

Dứt lời, ánh mắt nàng chuyển một cái, chợt phát hiện Cơ Bạch đang nhìn nàng, chút thương cảm chợt lóe rồi biến mất.

"Cơ công tử? Vì sao nhìn ta như vậy?" Tô Mặc nhớ tới cảnh tượng trong đá Tam Sinh, hình như kiếp trước nàng đã từng quen biết Cơ Bạch, ước chừng đối phương cũng nhớ lại gì đó, vì vậy cười tủm tỉm hỏi.

"Không có gì?" Cơ Bạch đã khôi phục vẻ bình thản.

Tô Mặc kỳ quái nhìn hắn một cái, luôn cảm thấy nam nhân này vô cùng khó suy xét.

Cơ Bạch nói: "Đã đến."

Nàng đưa tầm mắt nhìn qua, Sư Anh và Ngu Nhiễm đang ngồi trước bàn thưởng trà như không có chuyện gì xảy ra.

"Mặc Nhi, đã trở lại. " Sư Anh thấy nàng, lập tức dịu dàng cười nói.

"Khanh khanh, tới đây ngồi." Ngu Nhiễm cũng cười ưu mị nhìn Tô Mặc, vỗ nhẹ vị trí bên cạnh.

Trầm mặc một hồi lâu, Tô Mặc ngồi ở giữa hai người, trong lòng cân nhắc chốc lát, không biết hai người rốt cục đã thương lượng cái gì?

Nàng nghiêng mắt, không nhịn được hỏi: "Hai người các chàng bàn bạc như thế nào?"

Nàng cũng không nhận ra Sư Anh có thể trong thời gian thật ngắn dùng chuyện xưa kiếp trước của hai người đả động Ngu Nhiễm, Ngu Nhiễm cũng không là một nam nhân tùy tùy tiện tiện đã bị người ta làm cảm động. Bất cứ nam nhân nào cũng có tham muốn chiếm giữ cực mạnh, nhất là người thân phận cao quý như Ngu Nhiễm.

Khuôn mặt Sư Anh vẫn nhẹ nhàng, "Bàn bạc rất tốt."

Ngu Nhiễm cười tự nhiên, ánh mắt sắc bén, không có ý kiến gì, "Khanh khanh quả nhiên lo lắng cho chúng ta, thật ra thì chúng ta bàn bạc rất tốt! Vô cùng tốt."

Thật sự tốt sao? Tô Mặc không khỏi kinh ngạc, giữa hai nam nhân này lại có thể giải quyết tốt như vậy?

Cơ Bạch như đi trên mây, phong thái ưu nhã, đứng cách ba người rất xa, đưa lưng về phía bọn họ, duy trì khoảng cách tựa như kiêng dè.

Tháng sáu trời nóng, Tô Mặc đã miệng đắng lưỡi khô, nàng muốn uống trà, lại phát hiện ly trà rỗng tuếch. Hai nam tử bên cạnh đồng thời châm trà cho nàng, nhìn thấy động tác của đối phương, Sư Anh cười cười, đưa tay ra nói: "Ngu thế tử, mời huynh trước."

Ngu Nhiễm cũng ưu nhã mị hoặc cười, đưa tay ra nói: "Anh tiên sinh, mời huynh trước."

Giọng điệu của hắn hình như cung kính hơn Sư Anh, hai người đều cười trầm tĩnh nhưng đầy vẻ quỷ dị, khiến Tô Mặc càng thêm bối rối.

"A Anh, Nhiễm, hai người các huynh thật sự có thể tiếp nhận đối phương sao?" Tô Mặc chống cằm cười nhẹ, mắt khẽ nheo lại. Nàng biết hai nam nhân này sẽ không đơn giản như thế, ít nhất không giống mặt ngoài. Hai người rốt cục đang âm thầm nàng không thèm để ý, nàng tin bọn họ không phải đèn cạn đầu.

"Dĩ nhiên có thể, thật đúng là tể tương đỗ lý năng xanh thuyền*, ta chính là thế tử Vô Song Thành, lòng dạ cũng không phải là nhỏ mọn như vậy." Ngu Nhiễm thanh nhã cười một tiếng, ánh mắt hắn nhìn Sư Anh lại mang tia ánh lửa.

(*) Câu đầy đủ: Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền, đại đỗ năng dung thiên hạ nan dung chi sự: Bụng ông Tể tướng có thể chống được thuyền, cái bụng lớn có thể dung chứa được những điều mà thiên hạ không thể dung chứa. Ý muốn nói, làm người phải có tấm lòng rộng lớn, biết khoan dung độ lượng.

"Thật ra thì, chỉ cần gia hòa vạn sự hưng, nếu chúng ta tốt, trong lòng Mặc Nhi dĩ nhiên cũng vui mừng không đúng sao? Thân là phu quân của Mặc Nhi, ta đương nhiên phải cân nhắc chu đáo. Chớ để hậu trạch có hỏa hoạn, chớ để đối đầu không ai nhường ai. Ngu Nhiễm dù sao cũng là người trẻ tuổi, vi phu đương nhiên phải giảng chút đạo lý làm người cho hắn. Nhưng Ngu thế tử vô cùng thâm minh đại nghĩa, chỉ một lát đã thông." Vẻ mặt Sư Anh sâu không lường được. Hắn cười một tiếng: "Có phải không, Ngu thế tử?"

Ngu Nhiễm cười yếu ớt: "Đúng là như thế, người lớn tuổi ai cũng thích dài dòng."

Sư Anh cười khẽ, "Cũng không phải, gừng càng già càng cay."

Ngu Nhiễm không chịu yếu thế nói: "Chuyện phòng the vẫn là tuổi trẻ được hơn, cho nên biết nhiều khổ nhiều, Mặc Nhi trước phải sinh cho ta người thừa kế thì mới được."

Sư Anh lạnh nhạt nói: "Người trẻ tuổi phải biết thứ tự, phải biết kính trọng người lớn, hiểu được ai trước ai sau phân chia rõ ràng."

Ngu Nhiễm dịu dàng nói: "Anh tiên sinh cũng phải hiểu lý lẽ Khổng dung nhường lê*, mọi việc cũng phải nhường trẻ tuổi."

(*) Khổng Dung là học giả nổi tiếng đời Đông Hán, đứng thứ 6 trong nhà. Năm ông 4 tuổi, một lần bạn của cha Khổng Dung mang lê đến biếu, năm người anh của Khổng Dung giành nhau ăn lê, chỉ có Khổng Dung ý thức được mình nhỏ nhất nên nhường cho các anh lấy trước, còn mình lấy sau cùng. Khi cha hỏi, ông đáp: “Vì tuổi con nhỏ nhất, cho nên phải lấy trái nhỏ nhất.”

Mới không bao lâu, hai người này đã lộ ra nguyên hình, Tô Mặc từ từ thưởng trà, đầu ngón tay mơn trớn ly trà, trong lòng thì âm thầm phỉ báng: Nàng đã cảm giác được hai người này sao có thể ăn ý với nhau rồi mà? Thì ra là đây mới là tính tình thật của bọn họ.

Cơ Bạch ngoái đầu nhìn lại, nói: "Đã đến sơn trang nghỉ hè trên đỉnh núi Hoàng đô Tề quốc."

Ngu Nhiễm lập tức vỗ tay phát ra tiếng, nhìn thị tỳ trên Thuyền hạm một chút, "Chuẩn bị dừng Thuyền hạm lại, đến nơi rồi."

Chúng thị tỳ lập tức khom lưng cúi người, gật đầu nói vâng.

Đọc truyện chữ Full