Bên kia, ở sâu trong hang động, Tô Mặc đã đột phá Ngưng Mạch kì, trở thành tu sĩ Ngưng Mạch kì trẻ tuổi nhất Nhân giới, Cơ Bạch cũng nói tiếp chứng minh thứ hai của hắn.
Tô Mặc không ngờ hắn có thể nói những lời này, “Chứng minh thứ hai là, muốn ta?”
Đường đường Thần Sử đại nhân mà cũng đưa ra thỉnh cầu càn rỡ như thế.
Vẻ mặt Cơ Bạch không cảm xúc, tiếp tục: “Ta chưa nói xong, ta muốn… đá Tam Sinh của nàng.”
“Hóa ra là đá Tam Sinh.” Tô Mặc nghẹn, môi hơi nhếch lên.
Đầu óc nàng có chút đình trệ, đôi mắt híp lại trầm ngâm, trong lòng cười tự giễu, đúng là hiểu lầm vị Thần Sử đại nhân này mà, hóa ra hắn chỉ muốn mượn đá Tam Sinh của nàng. Đoán trước được hắn có tỏ tình cũng sẽ không điên cuồng như vậy, nhưng khuôn mặt của nàng vẫn ửng hồng, khó có thể tưởng tượng ra cảnh hắn thật sự tỏ tình với nàng, cầu hoan với nàng, như thế không phải sẽ phá vỡ ấn tượng của nàng đối với Cơ Bạch luôn vô dục vô tình sao. Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tô Mặc có chút mất tự nhiên, tâm tình có chút tế nhị, đương nhiên chỉ là nàng tự tưởng tượng ra mà thôi.
Lúc này, Cơ Bạch lại nhìn nàng, ánh mắt có chút thâm trầm.
Tô Mặc dừng một chút, rồi quyến rũ cười hỏi: “Tại sao cần đá Tam Sinh?”
Cơ Bạch khôi phục thần thái lạnh nhạt như trước, nhàn nhạt nói: “Nơi đây vạn vật có thể hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, nàng đặt đá Tam Sinh vào giữa ao nước, đá Tam Sinh sẽ khôi phục công dụng.”
“Ngươi muốn ta lấy lại trí nhớ kiếp trước sao?” Tô Mặc vén tóc, hỏi.
“Ừ.” Cơ Bạch chậm rãi gật đầu.
“Đây là chứng minh thứ hai của ngươi?” Tô Mặc nhíu mày.
“Phải.” Cơ Bạch rũ mí mắt xuống, nhàn nhạt trả lời.
*
Ma giới hiếu chiến, mỗi tháng đều có chiến tranh.
Một canh giờ trước, Thánh nữ thành, thành Nam.
Tướng lĩnh Ma giới đã dẫn theo binh đoàn hắc kị binh Ma tộc thứ nhất, bộ binh thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Điều động nhiều người như vậy, dường như một trận càn quét lớn sắp diễn ra rồi.
Ba vạn bộ binh, một vạn kỵ binh nhanh chóng hướng về đây, đi ổn định từng bước một. Ai ngờ được rằng vào ngày mừng thọ của Thánh nữ lại có người bày mưu từ trước, mang binh âm thầm ẩn núp như hổ rình mồi, hiện giờ chỉ mới là toán binh đi trước dò đường thôi, đương nhiên lão phu nhân Ma tộc còn có hai mươi vạn đại quân đứng phía sau.
Nhóm kỵ binh đi cách đó không xa, ánh mắt thủ lĩnh kỵ sĩ áo đen khiếp người, chắp hai tay sau lưng, đứng giữa bãi đất, bỗng nhiên vung tay lên.
“Nghiêm!”
“Gào…”
Ba vạn đại quân gầm to một tiếng, đồng thời dừng chân ngay bên ngoài Thánh nữ thành.
Mọi người bắt đầu dậm chân tại chỗ, chậm rãi phân bố trận hình.
“Tướng lĩnh, phía dưới phải làm như thế nào đây?”
“Còn làm thế nào nữa? Cứ theo lệnh lão phu nhân mà làm.” Khóe môi tướng lĩnh kia nhếch lên một ý cười lạnh lùng.
“Các ngươi là ai?” Trên tường thành có người lớn tiếng chất vấn.
“Chúng ta đến chúc thọ Thánh nữ.” Tướng lĩnh cười lạnh trả lời.
“Chúc thọ sao? Các ngươi có thiệp mời không?” Người nọ hỏi tiếp.
“Không có, nhưng lão phu nhân của chúng ta là tỷ tỷ Thánh nữ, chẳng lẽ cần có thiệp mời sao?”
“Cái gì? Lão phu nhân?” Vệ binh đóng quân trên tường thành đảo mắt, lập tức biết người đến không có ý tốt, bọn họ đã sớm cảm thấy trong thời gian này sẽ có người tấn công Thánh nữ thành, cho nên bố trí cực kì nghiêm mật cẩn thận, đối mặt với chiến tranh, gia tộc nào ở Ma giới cũng sẽ biết ứng phó như thế nào.
Lúc này, bỗng nhiên trên trời xuất hiện một tiếng sấm, đinh tai nhức óc.
Mọi người nhìn lên, trợn mắt há hốc mồm.
Bên trong thành bọn họ xuất hiện dị tượng thiên văn cực kì quỷ dị, trăm năm khó thấy một lần, không, là ngàn năm khó thấy một lần.
Bầu trời xuất hiện phượng hoàng màu vàng, bảy con rồng bay xung quanh phượng hoàng nhảy múa, màu sắc phượng hoàng kia diễm lệ bậc nhất, bảy cái đuôi của nó vẫy trên không, lượn vòng, rực rỡ, hệt như yêu phượng lâm thế.
Yêu phượng, rực rỡ tươi đẹp, vô cùng tuyệt vời, bốn phía như tuyết, diễm lệ không dính bụi trần, phong thái xuất trần.
Thần Long, khí thế bức người, sấm chớp ầm vang, chói lọi rực rỡ, tinh quang như điện.
“Chuyện này là sao?” Ánh mắt tướng quân kia ngẩn ra.
“Đây là dị tượng, quả thật là dị tượng hiếm thấy.”
“Chẳng lẽ Thánh nữ đã đạt tới Nguyên Anh kì sao?” Có người ánh mắt âm u.
Nhất thời người mừng có người lo, tướng sĩ Thánh nữ thành vui vẻ nói: “Thật tốt quá, Thánh nữ rốt cuộc đạt tới Nguyên Anh kì rồi.”
“Cái gì? Thế thì không xong, mau dùng bồ câu đưa tin cho lão phu nhân, để nàng phái thêm quân cứu viện tới. Thánh nữ vừa mới đạt tới Nguyên Anh kì, nhất định cảnh giới sẽ không vững chắc, lúc này là lúc công thành tốt nhất.” Người ngoài thành vội vàng nhắc nhở tướng quân.
Bọn kỵ sĩ áo đen lập tức cho một con chim Yêu giới khổng lồ cất cánh, tốc độ của nó cực nhanh, mở rộng đôi cánh đen bay nhanh trăm dặm về phía cánh rừng. Bên trong núi rừng xa xôi kia, mơ hồ có một lượng binh giáp lớn, ai mà ngờ được nơi đó lại ẩn giấu nhiều binh lực như vậy.
Một mỹ phụ trung niên đứng trên ngọn núi, khoảng cách cực xa, nhìn về Thánh nữ thành.
Con chim khổng lồ phút chốc đã bay đến bên người nàng, phụ nhân nhíu mày, mở đá ghi hình ra nhìn, sắc mặt nàng ta cực kì khó coi, một lúc lâu sau, bên môi hiện ý cười lạnh, “Dị tượng sao? Vào ngày mừng thọ? Nguyên Anh kì, được lắm được lắm, may là lần này ta đã chuẩn bị đầy đủ, xem ra ông trời nhất định muốn Thánh nữ thành của ngươi phải diệt vong, hôm nay là ngày sinh cũng chính là ngày chết của ngươi.”
Mưu thần bên cạnh nói: “Lão phu nhân anh minh, tiến đánh bất ngờ ngay lúc lễ mừng thọ đối phương.”
Lão phu nhân cười lạnh: “Đối phương cũng thực khôn khéo, mừng thọ mà lại đột phá tới Nguyên Anh kì, khiến ta buông lỏng cảnh giác.”
“Đúng rồi, lão phu nhân, thần nghe nói Hoa Tích Dung và Cơ Bạch đã đi vào Thánh nữ thành rồi.”
“Hừ, việc này rất tốt, bản phu nhân có thể một mũi tên giết hai con chim, tiêu diệt bọn chúng cùng nhau đi.”
Mưu thần cúi đầu nói: “Thánh nữ này quả thật không biết sống chết, hiện tại vẫn đối nghịch với ngài, lần này lão phu nhân cũng đã chờ rất lâu rồi mới ra tay với nàng, coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.”
Lão phu nhân chậm rãi gật đầu, “Không sai, nó thích hưởng thụ cuộc sống nhưng dã tâm cũng ngày càng lớn, phàm là người uy hiếp đến địa vị của ta, ta tuyệt đối không buông tha.”
Mưu thần khác cúi người hỏi: “Lão phu nhân, lần này ra quân bao nhiêu?”
Ống tay áo lão phu nhân vung lên, khí thế phấn khởi: “Hai mươi vạn, san bằng Thánh nữ thành, tránh đêm dài lắm mộng.”
Lúc này cổng lớn của Thánh nữ thành vẫn đóng chặt, nhóm hộ vệ binh giáp đứng trên nóc cổng thành, mỗi người đều mang khí thế khắc nghiệt, “Các ngươi là người của lão phu nhân? Vì sao lại mang theo nhiều binh lực như vậy? Lễ vật đâu?”
Tướng lĩnh cười lạnh, “Lễ vật để sau hãy nói, hiện tại chúng ta nghi ngờ Thánh nữ cấu kết với phản đồ, nên cố ý đến đây điều tra.”
“Điều tra? Thánh nữ của chúng ta nước giếng không phạm nước sông với lão phu nhân, các ngươi dựa vào cái gì mà chạy tới đây điều tra?”
“Dựa vào cái này.” Tướng lĩnh vung tay lên, lập tức trong tay một tia sáng trắng bắn ra.
“Oanh--”
Pháp khí trong tay hắn có gai bạc như rồng, xuyên thủng ngực tướng lĩnh thủ vệ của đối phương, hào quang khiến hắn hoàn toàn hóa thành tro bụi.
Mọi người rét lạnh toàn thân, thực lực quá kinh khủng, cường đại đến mức tướng lĩnh bọn họ không kịp trở tay ngăn cản.
Vừa đối mặt đã giết người.
“Gõ chuông, mau gõ chuông, phát cảnh cáo….” Binh sĩ trong thành lập tức lớn tiếng kêu lên.
Tướng lĩnh kẻ địch hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, hắn cười lạnh nói: “Cho các ngươi thời gian một nén hương, nếu không mở cổng thành để bọn ta điều tra, chứng tỏ các ngươi cấu kết với phản tặc. Tất nhiên chúng ta sẽ không khách khí, ắt phải san bằng Thánh nữ thành.”
*
Bên kia, trong hang động Thánh Địa.
Hoa Tích Dung nhìn xung quanh, khẽ cười một tiếng, “Thánh nữ các hạ, chỗ này quả là thích hợp để tăng tu vi lên, ngươi sao lại muốn biến nó thành một nơi dơ bẩn để đùa giỡn tán tỉnh, không nhìn ra ngươi biến thái bừa bãi như thế nha.”
Thánh nữ hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Tích Dung, môi đỏ khẽ nhấp: “Hoa gia, ngươi đúng là chó chê mèo lắm lông, hiện tại trong quý tộc Ma giới có ai mà không biến thái.”
Hoa Tích Dung híp mắt, nốt ruồi son chợt hiện, “Nói vậy, ngươi đang châm chọc gia sao?”
“Không dám! Hoa gia chính là tấm gương mẫu mực trong giới quý tộc, là người có lương tâm nghề nghiệp nhất trong các thương nhân Ma giới.” Thánh nữ hừ lạnh một tiếng, âm u nói: “Vậy mà lại không gần nữ sắc, không biết nơi đó của ngươi có được hay không?”
Hoa Tích Dung liếc Thánh nữ một cái, cũng không để ý nàng.
Lúc trước khi Yêu Cơ nói hắn như vậy, hắn cực kì phẫn nộ, nhưng nữ nhân này, hắn lại khinh thường không muốn phản ứng.
Thánh nữ nhìn ra ngoài qua khe hở, thật xui xẻo, nơi này không có bất kì thị vệ nào, đương nhiên không có ai biết nàng bị hắn nhốt.
Hoa Tích Dung vuốt vuốt trang sức treo lủng lẳng trên cây quạt, cười khẽ: “Thánh nữ hết nhìn đông lại nhìn tây, đang chờ cứu binh sao?”
Vẻ mặt Thánh nữ đông cứng, sau đó mềm mại cười nói: “Hoa công tử cứ đùa, các hạ canh giữ ở đây, ta cũng không dám xin cứu binh gì đó đâu.”
Hoa Tích Dung liếc xéo Thánh nữ một cái, buồn chán thở dài, “Không thể tin được, ngươi thông minh một đời, lại hồ đồ nhất thời, thua trên thân nam nhân. Có lẽ cuộc sống quý tộc xa hoa lãng phí quanh năm đã hoàn toàn ăn mòn đầu óc, tửu sắc tài vận ăn mòn thân thể ngươi, phải biết rằng trên đầu chữ sắc có một cây đao đó.”
Thánh nữ lạnh lùng cười, “Không sai, trên đầu chữ sắc là cây đao, ta hôm nay đã lĩnh giáo được rồi.”
Nàng vừa mới thấy mặt Cơ Bạch đã bị nam sắc hắn mê hoặc đến rối tinh rối mù, hoàn toàn đánh mất tâm trí, tuy rằng nàng có rất nhiều nam sủng, cũng từng gặp nhiều nam nhân, từ trước đến nay luôn đùa bỡn nam nhân trong lòng bàn tay, vốn tưởng rằng mình sẽ tuyệt đối không dễ mắc mưu, không ngờ lại bị Cơ Bạch tính kế, quả thật đánh mất hết thể diện.
Hoa Tích Dung nhìn nàng nhíu mày, như có như không cong khóe môi lên: “Đáng lẽ chúng ta có thể hợp tác với nhau rất tốt, nhưng ngươi lại có suy nghĩ không an phận với Cơ Bạch, Cơ Bạch kia cũng không phải là người ngươi muốn có là có được.”
Thánh nữ tức giận liếc Hoa Tích Dung một cái, thay đổi tư thế ngồi, cố để lộ khe rãnh nhấp nhô phập phồng, thấp giọng nói: “Đúng vậy! Hai người chúng ta hợp tác vốn rất tốt, nhưng cái gọi là hợp tác ở Ma giới chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.”
Hoa Tích Dung yêu mị cười, “Không sai, ngươi lợi dụng ta, ta cũng lợi dụng ngươi, bất quá hiện tại đã không còn gì để lợi dụng nữa, chúng ta chỉ là người xa lạ.”
Người lạ sao? Uổng công trước đây nàng từng rất thích hắn!
Thánh nữ không cam tâm nói: “Đúng vậy! Hoa Tích Dung ngươi luôn biết ẩn nhẫn, im hơi lặng tiếng triển khai thế lực của mình, ngay cả ta cũng phải kiêng nể. Yêu phụ kia chưa bao giờ biết bản Thánh nữ và ngươi mặt ngoài không hợp mà lại âm thầm hủy ngôi vị của bà ta, nhưng không ngờ kết quả lại ra thế này, ta và tỷ tỷ hẳn phải đề phòng ngươi mới đúng, ngươi thật đáng sợ.”
“Lúc trước tỷ muội các ngươi không phải đều thích khuôn mặt của gia sao?” Hoa Tích Dung cười lạnh.
“Ta biết ngươi vốn là một nam nhân cực kì đáng sợ, đã biết rồi, ta đương nhiên không có ý nghĩ thích ngươi nữa.” Thánh nữ cắn môi.
Hoa Tích Dung nhíu mày, “Cho nên ngươi mới thích Cơ Bạch, cảm thấy tâm tư hắn không phức tạp sao?”
Thánh nữ nói: “Với Cơ Bạch, ta vốn tưởng rằng Thần Sử đại nhân thuần khiết như tờ giấy trắng, thuần khiết nhất trên đời, không ngờ ta cũng sai lầm, cực kì sai lầm.”
Hoa Tích Dung quyến rũ cười, chậm rãi ngắm nghía cây quạt, xem ra rất nhiều nữ nhân đều bị bề ngoài của Cơ Bạch mê hoặc.
“Ngươi đã nghe nói đến cóc mà đòi ăn thịt thiên nga chưa?” Hoa Tích Dung khinh thường, đầu nâng lên rất cao.
Thánh nữ nói tiếp: “Càng là thứ ta không chiếm được, ta lại càng muốn chiếm.”
Hoa Tích Dung chậm rãi lắc đầu, “Đáng tiếc ngươi không hiểu hắn!”
Thân mình Thánh nữ lập tức cứng ngắc, nàng lại ngồi thẳng người, một lúc lâu sau mới nói: “Đúng thật là ta không hiểu hắn, ta không biết hắn là người như thế nào cả.”
Tuy rằng tu hành bất kể năm tháng, nhưng tâm tư Cơ Bạch cứ như vẫn luôn bế quan tu luyện!
Mà người Ma giới sống rất lâu rất lâu, đó là một loại dài đằng đẵng không thể tưởng tượng được, buồn chán đến mức khiến người ta thống khổ. Vì thế, những quý tộc có vẻ cao quý đều mang tâm tư khó đoán, quỷ dị, thích tìm niềm vui sướng trên nỗi đau khổ của người khác, thậm chí theo đuổi thứ gì đó khó có thể với tới, nhưng Cơ Bạch tuyệt đối không nghĩ giống như các nàng.
Bế quan! Xuất quan! Đi vào Ma giới, tâm tư nam nhân kia dường như cũng chỉ đặt vào việc tăng thực lực lên. Nhưng Hoa Tích Dung biết nam nhân này tuyệt đối không phải là người đơn giản như vậy.
Hoa Tích Dung dừng một chút, trong lòng có chút nghi hoặc.
Cơ Bạch có chút khác với bình thường, tựa hồ quỷ dị hơn, một nam nhân mà thường ngày ngay cả một câu dư thừa cũng không muốn nói lại đối xử khác với thiếu niên Tô gia, hay sức quyến rũ của Tô thiếu kia thật sự quá lớn? Hoa Tích Dung cảm thấy hoàn toàn không thể, tuy rằng hắn cũng có chút đặc biệt đối với Tiểu Mạch, nhưng Hoa Tích Dung vẫn cảm thấy mình không phải đoạn tụ, yêu thích tán thưởng vẫn chiếm nhiều hơn.
Bất quá nhớ tới tay nghề xoa bóp của hắn, cổ họng Hoa Tích Dung có chút nóng lên, trong đan điền mơ hồ dâng tia lửa, khiến tên yêu nghiệt nghìn năm như hắn cũng muốn hung hăng phát tiết một trận.
Đáng tiếc đối phương là nam tử, là một thiếu niên.
Nếu đối phương là một nữ tử, là một nữ tử, như vậy thì….
Hoa Tích Dung bỗng nhiên khép mạnh quạt lại, đôi mắt yêu mị hiện lên tia sáng kì quái, nếu đối phương là nữ tử, tựa hồ tất cả đều có thể thông được rồi!
Nhìn bộ dạng tâm thần không yên của Hoa Tích Dung, Thánh nữ nghĩ hắn lại đang lo lắng chuyện gì, không nhịn được khẽ cười, ánh mắt tàn nhẫn: “Lát nữa các ngươi định đào tẩu như thế nào? Chỗ này nếu không có mệnh lệnh của ta, sẽ không có ai thả các ngươi ra, các ngươi thật sự muốn bắt ta làm con tin sao?”
Hoa Tích Dung mỉm cười, đôi mắt lạnh dường như hơi chợt lóe, cười lạnh lùng, “Hiện tại, quan hệ hợp tác của ta và ngươi đã hủy bỏ, cho nên ta cũng sẽ đối xử không khách khívới ngươi, có tàn nhẫn cũng đừng trách.”
“Ta là Thánh nữ, ngươi nếu không khách khí với ta, ngươi sẽ không ra được.” Thánh nữ nhíu mày.
Hoa Tích Dung “Ừ” nhẹ một tiếng bằng mũi, vẻ mặt không cho là đúng, “Người ngoài có lẽ không biết nơi này ngươi bố trí cái gì, nhưng ta lại tin nhất định có lối ra khác. Thánh Địa là nơi Ma tộc chúng ta cực kì coi trọng, một khi có kẻ thù bên ngoài xâm phạm, như vậy Thánh nữ điện hạ sẽ ẩn nấp trong Thánh Địa. Nếu Thánh nữ giáo rơi vào tay giặc, ta nghĩ ngươi sẽ không ở lại chịu chết cùng! Cho nên nơi này nhất định sẽ có một thông đạo bí mật có thể đi ra ngoài.”
Thánh nữ nhấp môi, xì một tiếng: “Hoa Tích Dung, loại nam nhân như ngươi tuy đẹp nhưng lại quá khó ưa, quá thông minh. Nam nhân thông minh luôn sống không thọ đâu.”
Hoa Tích Dung ngồi xuống, đôi mắt lưu chuyển, chậm rãi nâng chân nói: “Đa tạ khen ngợi, chỉ tiếc nữ nhân quá ngu ngốc cũng chẳng sống lâu hơn bao nhiêu đâu.”
Đôi mắt Thánh nữ hơi lóe, “So với loại như ngươi, ta chỉ kém thông minh hơn một chút thôi.”
Hoa Tích Dung dựa nghiêng vào vách tường, chậm rãi nói: “Ừm, lúc trước ngươi cũng rất thông minh.”
Hiện giờ Thánh nữ tuy tuổi đã lớn, nhưng so với lão phu nhân thì lại trẻ hơn một nửa, hai người mặc dù là tỷ muội, nhưng cũng chẳng có tình cảm gì nhiều. Đương nhiên nàng có thể đi đến vị trí hiện tại này phải cảm tạ tộc trưởng của nàng, mọi người trong gia tộc đều khôn khéo cường hãn, tỷ tỷ nàng gả cho vương Ma giới, tộc trưởng cũng hết thọ chết hết, Thánh nữ lại càng tự do tự tại. Tỷ tỷ đã lập gia đình, nàng cũng lập tức thuận lý thành chương trở thành Thánh nữ. Lúc tộc trưởng còn sống, hai tỷ muội các nàng tựa như hoàng tộc Nhân giới, mặc dù thoạt nhìn bề ngoài có địa vị rất cao, vô cùng nở mày nở mặt, nhưng cũng bị kiểm soát, lúc nào cũng phải lo lắng những tỷ muội khác có cướp mất vị trí Thánh nữ của mình hay không, cho đến lúc tộc trưởng chết đi, nàng lập tức nhốt tỷ muội gia tộc lại, tuyên bố mình trở thành Thánh nữ, đoạt mọi quyền lợi.
Đến giờ, tính cách của nàng bị tộc trưởng Ma giới kềm nén nên hơi méo mó. Đối phương sống càng lâu, nàng lại càng thống khổ, đương nhiên hoàng tộc ở Nhân giới năm mươi tuổi mới được đăng cơ cũng như thế, bị hoàn cảnh xung quanh kiềm chế quá lâu, tính tình cũng vặn vẹo, biến thái theo.
Nhưng Thánh nữ vẫn rất có đầu óc, không phải Nhị Thế Tổ* ngu ngốc, mặc dù nàng thích sắc đẹp nhưng thủ đoạn cũng tàn độc phách lối.
(*) Nhị Thế Tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua. (wiki)
Trong Ma giới, lúc trước cũng chỉ có nàng chịu hợp tác với Hoa Tích Dung hai bàn tay trắng. Nhưng Hoa Tích Dung còn thông minh hơn nàng nghĩ, biết ẩn nhẫn chờ thời cơ.Mà nàng lại sống một cuộc sống lãng phí xa hoa, dần dần quên mất việc trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn, nên mới có thể rơi vào kết cục hôm nay. Nàng không nhịn được lạnh lùng nhìn Hoa Tích Dung, hừ một tiếng: “Vong ân phụ nghĩa.”
Hoa Tích Dung cười cười, “Chúng ta vốn là lợi dụng lẫn nhau, sao lại nói đến ân nào ở đây?”
Dứt lời, sắc mặt hắn bỗng nhiên trầm xuống, ngưng tụ lại thần trí, chậm rãi thăm dò ở bên ngoài.
Thánh nữ thấy vậy, biết bên ngoài đã xảy ra chuyện, trong lòng đương vui mừng, xem ra cứu binh của mình đang đến!”
“Coong coong coong….”
“Coong coong coong…”
Chuông lớn của Thánh nữ thành kêu vang, mỗi khi gặp đại họa chuông mới được dùng, tiếng chuông rung động dữ dội, một tiếng tiếp một tiếng chấn động bốn phương, nội thành Thánh nữ cũng nghe rõ mồn một.
Hoa Tích Dung cũng chuyển mắt qua, cười lạnh, “Đá ghi hình đặt ở đâu? Lấy ra ta xem, bên ngoài hình như xảy ra chuyện lớn.”
Thánh nữ cười sâu kín, “Ồ? Chuyện lớn sao? Chẳng lẽ gia muốn lấy ta làm con tin?”
Hoa Tích Dung cười nhạt: “Con tin? Ngươi nghĩ hay lắm, dẫn ngươi theo là rước xúi quẩy vào người thì đúng hơn.”
Thánh nữ bĩu môi, vừa muốn phản bác thì khí lạnh và sương trắng bên trong sơn động dần dần tan đi.
Nơi đây là Thánh Địa chí âm chí nhu, là ma thổ cực kì hiếm thấy từ xưa đến nay, làm tuổi xuân vĩnh viễn dừng lại, vô số cường giả dưới Kim Đan kì đều khát vọng tiến vào nơi này. Tinh hoa nhật nguyệt trong động đang tiêu tán rất nhanh, dần trở thành một cái hang bình thường.
Sắc mặt Thánh nữ thay đổi, lực lượng khác thường nuốt chửng sương mù trong Thánh Địa của nàng, tinh hoa nhật nguyệt bao la tựa hồ cũng hoàn toàn bị sương mù hấp thu, sắc mặt của nàng trở nên cực kì khó coi… Rốt cuộc bên trong đã phát sinh chuyện gì?
Hoa Tích Dung không còn kiên nhẫn nữa, lạnh lùng nói: “Thánh nữ các hạ, lấy đá ghi hình ra cho ta.”
Thánh nữ chưa từng thấy Hoa Tích Dung nghiêm túc như thế bao giờ, có lẽ nam nhân nghiêm túc luôn hấp dẫn nhất, tim nàng không nhịn được lại đập nhanh hơn, bỗng quyến rũ cười, “Hoa gia, đá ghi hình có hai phần, một ghi bên ngoài, chỗ ta cũng có thể nhìn thấy, ngươi nếu muốn xem thì tự mình tới lấy đi, nó ở ngay trong cái yếm của ta.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Chương 135: Binh đến dưới thành
Chương 135: Binh đến dưới thành