Ngoài thành, Hoa Tích Dung mang theo ba nghìn binh lực, chiếu đấu ác liệt với bọn giả danh đạo tặc.
Mọi người gào thét, liên tục phát động công kích.
“Gia, lần này bọn chúng dường như rất lợi hại, không giống đạo tặc bình thường.” Người chỉ huy bên cạnh nghiêm túc nói.
“Ta đã biết, chúng nhất định là đến để thăm dò, hơn nữa không ngớt, liên tục một đám lại một đám, gia tuyệt đối sẽ không khoanh tay chờ chết đâu.” Hoa Tích Dung biết Ma giới luôn rất hỗn loạn, thắng làm vua, thua làm giặc, bọn đạo tặc này có lẽ là các thế lực khác đã ham muốn nơi này từ lâu, đương nhiên đã có chuẩn bị rồi mới đến.
Trong lúc vô tình, đôi mắt Hoa Tích Dung đảo qua hướng tòa thành, ánh nến trong phòng Cơ Bạch hơi nhấp nháy, liền nhìn thấy hai bóng người ôm nhau cùng một chỗ, chợt ngọn đèn dầu bị Cơ Bạch thổi tắt.
Chết tiệt, hắn không nhịn được nổi giận, cắn răng, tay gảy huyền cầm, lại là làn điệu Thập Diện Mai Phục, chiến ý mịt mù, khẩn thiết chói tai, hung dữ mạnh mẽ kéo tới.
Sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông…
Tô Mặc thả hai chân xuống giường, khẽ thở hổn hển, ngón tay lần sờ bảo giường vô giá, vừa nãy không thèm để tâm, thân mật một hồi mới phát hiện giường này không giống bình thường.
Đây là giường Bách Bảo đẹp nhất Ma giới, phong cách cổ xưa dịu dàng, thấm sắc tự nhiên, toàn bộ thân giường đều được điểm xuyết bằng kỳ trân dị bảo hiếm thấy. Mành trân châu rũ xuống xung quanh, tay vịn ngà voi màu lam của Yêu giới, tấm nệm chồn đen xa xỉ. Đối với sự xa hoa của Hoa Tích Dung, mọi người chỉ được nghe nói, chưa từng được tận mắt thấy bao giờ.
Không thể không nói Hoa Tích Dung quả là nam nhân biết hưởng thụ nhất trên đời, nhưng cái giường lớn này cũng không phải chuẩn bị cho tình địch. Nếu không phải bên ngoài đột nhiên có kẻ địch đến, Hoa Tích Dung lại thông cảm Tô Mặc vất vả, càng không muốn khiến nàng căm hận, hắn đương nhiên sẽ không quấy rầy.
Nam nhân tuy cũng ghen tuông, cũng tranh thủ tình cảm, nhưng nam nhân thông minh tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến người ta ghét ngay trước mặt người mình thương.
Hiện giờ Hoa Tích Dung đã hiểu được đại khái tâm tư của mình, nếu không có Cơ Bạch, hắn sẽ không biết được dục vọng chiếm hữu của hắn mạnh bao nhiêu.
Bên kia, Tô Mặc hiếm khi có hứng thú muốn nghe Cơ Bạch kể chuyện cũ, nhưng suy nghĩ của Cơ Bạch giờ không có ở đây, chỉ nói qua loa vài câu cho xong chuyện. Hai phu thê nằm nghiêng trên giường, Cơ Bạch nói câu được câu không, Tô Mặc cong môi, “Tử Ngọc phu quân, thật sự là không nghiêm túc chút nào! Nếu chàng không chịu nói, vậy thôi quên đi!”
Nàng sửa lại tóc, khôi phục lại vẻ thanh nhã như lúc bình thường.
Sau trận mây mưa vừa nãy, hai gò má nàng thấm lớp mồ hôi mỏng, ngũ quan càng thêm xinh đẹp, mái tóc đen nhánh quyến rũ uốn khúc buông rơi theo đường cong cơ thể, da thịt loáng thoáng ẩn hiện, quả là xinh đẹp không gì có thể so sánh được.
Cơ Bạch nhìn, trong lòng mềm mại như nước, hắn đưa tay vén sợi tóc trước mặt nàng ra, si mê ngắm nhìn giai nhân trước mặt.
“Ngủ đi! Mấy ngày nay đã cực khổ rồi, Mặc Nhi.” Cơ Bạch vỗ nhẹ vai nàng, dỗ nàng đi vào giấc ngủ.
“Ừ.” Tô Mặc đã thấy hơi choáng váng, ngáp một cái, chậm rãi khép mắt lại.
Tiếng chém giết liên tục truyền đến từ bên ngoài, ánh lửa rừng rực, Tô Mặc trong mơ cũng không được bình yên.
Nàng loáng thoáng nghe thấy có người hỏi bên tai: “Mặc Nhi, lại một lần nữa được không?”
Nàng cúi đầu líu ríu một tiếng, sau đó bỗng nhiên cảm thấy rất không thoải mái, không biết sao luôn bất an, như mơ thấy một giấc mơ khó chịu, đáng sợ. Đồng thời không khí xung quanh cũng nóng không chịu được, cứ như có con dao găm nóng rực đang tra tấn nàng, trượt xuống từng chút một theo da thịt của nàng, bất giác quần áo đã cởi ra được một nửa. Mơ mơ màng màng, không biết là tỉnh hay là mơ. Vì thế, Tô Mặc không chút suy nghĩ vươn chân đá mạnh xuống một phát, cảm thấy mình đá trúng người nào đó, trong phòng phát ra tiếng vang không nặng không nhẹ. Tô Mặc vội vàng mở mắt, phát hiện hóa ra người nào đó bị nàng bất ngờ đạp bay xuống giường.
Nàng chấn động mạnh, ngồi dậy nhìn xuống, mái tóc bạc của Cơ Bạch tán loạn đầy đất, đôi mắt hẹp dài híp lại. Nàng khẽ giật mình, bĩu môi, không ngờ đường đường là Thần Sử mà cũng có lúc vừa thê thảm vừa mê người thế này.
“Tử Ngọc phu quân, chàng làm gì ở dưới đất vậy?” Tô Mặc tỏ vẻ vô tội, nhưng khóe mắt lại đắc ý nhướng lên, che miệng cười khẽ.
“Mặc Nhi, nàng được lắm.” Cơ Bạch luôn lạnh lùng lạnh nhạt, cao cao tại thượng, nhưng bây giờ lại đang chật vật ngồi trên đất. Hắn đứng dậy, đi về phía trước hai bước, tay áo nâng lên, ánh mắt lạnh nhạt, bổ nhào về phía nàng, trên giường nhanh chóng vang lên tiếng xin tha thứ liên tiếp.
Lúc này, Tô Mặc rốt cuộc cũng biết, Thần Sử đại nhân nếu tức giận sẽ không phải là người!
Hôm sau, sau khi vương quốc của Hoa Tích Dung trải qua một đêm tàn sát đẫm máu, mọi người đều bắt đầu trở về tĩnh dưỡng.
Thần Sử Cơ Bạch cũng đã thỏa mãn, tinh thần sáng láng giúp đỡ chăm sóc người bị bệnh. Một khi chiến tranh thì không tránh được việc có người bị thương, cũng không tránh được việc có người ngã xuống, vương quốc của Hoa Tích Dung cần phải có lực lượng phòng thủ cường đại hơn nữa.
Nhưng người mang nhiệm vụ chính bố trí lực lượng canh phòng - đại tiểu thư Tô Mặc - cũng cảm thấy mình là người bệnh, vẫn còn nằm trên giường không nhúc nhích. Đêm qua nàng thật sự rất đau cũng rất vui sướng, giờ lại lười không muốn cử động.
Hoa Tích Dung mệt mỏi một đêm, cũng nằm trên giường nghỉ ngơi dưỡng sức, dần dần khôi phục thực lực.
Một ngày vội vàng bận rộn nhiều việc, cũng tiếp đón rất nhiều khách mời.
Lão quản gia đi từ ngoài vào, nhìn Hoa Tích Dung đang lười biếng nằm, thấp giọng nói: “Hoa gia, hai vị trưởng giả Ma giới thỉnh cầu gặp.”
“Ai? Mặt đen? Mập? Gầy? Lùn?”Hoa Tích Dung nghiêng người vặn thắt lưng, xưa nay hắn vẫn luôn quen dùng biệt danh gọi bọn họ.
“Khụ, là người lùn và người gầy.” Lão quản gia trả lời.
Hoa Tích Dung lập tức cười lạnh, loại người kiêu ngạo mắt cao hơn đầu như họ thích nhất là sĩ diện khoe của, thậm chí chưa bao giờ nhìn người bằng mắt, mắc đủ thói hư tật xấu của quý tộc Ma giới. Nhưng ngẫm lại thì, lần này vì hắn có Yêu Cơ hỗ trợ, lại thêm lời đồn Yêu Cơ trở thành Thánh tử, nhận được truyền thừa của Thánh nữ thành, nơi này tối qua còn phát sinh một vụ tập kích mãnh liệt nhưng bị đánh bại dễ dàng, mấy lão già đó rốt cuộc không thể ngồi yên nữa, có lẽ là tới để thỉnh cầu hợp tác!
Vô sỉ! Hèn mọn!
Hoa Tích Dung khinh thường bọn họ nhưng lại quên mất mình so với họ chỉ có hơn chứ không kém.
Hắn phong tình vạn chủng đứng lên, nhìn phía xa, bên ngoài đã có rất nhiều khách mời, người người đều ăn vận chỉnh tề hoa lệ, đều là thương nhân quý tộc do hai lão lùn và lão gầy mang tới, tỏ thành ý muốn hợp tác kinh doanh với Hoa Tích Dung.
Nhưng mà, đám người trét đầy phấn son trên mặt đó đã ngồi đợi ngoài sảnh cả buổi lại không có ai ra tiếp. Bọn họ nhịn không được khe khẽ thì thầm, có người nói: “Tiểu Mạch là Thánh tử đại nhân sao? Thánh nữ thành không phải thiên hạ của nữ nhân hay sao? Đột nhiên xuất hiện một nam nhân không phải rất kì quái ư?”
Cũng có người nói: “Đã có người nhìn thấy Thánh nữ giao truyền thừa cho hắn, hơn nữa ngày đó lại xuất hiện dị tượng nên tuyệt đối không phải là giả, các ngươi thấy sao?”
“Ừ, có lẽ thực lực các thế hệ Thánh nữ của Thánh nữ thành không được tốt nên mới phải có tân Thánh tử.”
Tuy các thế hệ Thánh nữ của Thánh nữ thành đều là nữ nhân nhưng truyền thừa không thể nói dối, tất cả mọi người cho rằng Tô Mặc đã kế thừa toàn bộ Thánh nữ thành, dù sao cũng không có ai quy định người thừa kế Thánh nữ thành nhất định phải là nữ nhân.
“Chúng ta đã đợi lâu như vậy, tại sao vẫn chưa có người nào tới đây tiếp đãi?” Nhóm thương nhân đã sắp hết nhẫn nại.
Bỗng nhiên, ánh mắt lão lùn ngẩn ra, “Các ngươi xem, đây không phải là Thánh tử sao?”
Sắc mặt mọi người lập tức biến thành nịnh nọt, ý đồ muốn kết giao.
Tô Mặc vốn là quản gia của Hoa Tích Dung nên mới tới tiếp đãi mọi người. Không ngờ hắn lại chính là Thánh tử trong lời đồn, mọi người huyên náo ồn ào, đương nhiên Tô Mặc cũng không nói gì, nàng biết mình chỉ cần giữ vài phần cảm giác thần bí là được.
Đôi khi thật thật giả giả, giả giả thật thật lại càng khiến người ta tin tưởng hơn.
Nàng đi vài bước, trường sam thêu hoa văn vàng kim, là trang phục đặc trưng ở Ma giới, diễm lệ muôn phần. Nàng ngồi xuống ghế, không nhịn được phải xoa thắt lưng. Tối qua sau khi đá Thần sử đại nhân từ trên giường xuống, vị đại nhân kia liền hoàn toàn nổi giận, tra tấn nàng rất lâu.
Băng hồ ở dưới chân nhẹ nhàng cọ cọ, từ khi Tô Mặc đạt tới Kim Đan kì, con hồ ly thối kiêu ngạo này cũng không ai bì nổi.
Nàng ngồi đó, thương nhân Ma giới xung quanh thấy vậy thầm nghĩ, mĩ mạo như thế này chẳng trách Thánh nữ đời đầu lại muốn truyền thụ truyền thừa cho hắn.
Tô Mặc đang định nói chuyện, đột nhiên cảm giác có cái gì đó bay tới, hại nàng chưa hiểu gì đã trúng một cái.
Đột nhiên bị đánh trúng, Tô Mặc nghiêng người nhìn, phát hiện một đóa hoa rơi xuống cạnh người, lớn cỡ một chung trà. Nàng nhìn ra xa, Hoa Tích Dung đã đi tới, mặc một bộ y phục giống nàng như đúc, tay kẹp một cành hoa mới nở, khiêu khích nhìn Tô Mặc.
Khiến Tô Mặc càng thêm buồn bực là bên hông Hoa Tích Dung còn đeo một miếng ngọc bội, chính là thứ đêm qua nàng đưa cho hắn. Làm thành ngọc bội nhanh như vậy, lại mô phỏng tương tự đến tám chín phần.
Trên ngọc khắc một chữ “Hoa” rất lớn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Chương 147-2: Tự cung tự cấp (2)
Chương 147-2: Tự cung tự cấp (2)