Lúc vào trong nhà, Chung Ly Tà mới phát hiện ra một vấn đề, là vì đã có vài thập niên không có người khác ở qua, nên tất cả các gian phòng đều đã bám đầy tro bụi.
Tiền Sắt Sắt nhìn căn phòng đầy bụi, cái miệng hồ ly của nàng bẹt ra, không phải tối nay nàng sẽ ở chỗ này đấy chứ? Tuy nói là ngủ trong phòng vẫn tốt hơn nhiều so với mặt đất cứng, nhưng mà căn phòng đầy tro bụi thế này, nàng cũng không ở nổi đâu.
Ra vẻ đáng thương nhìn về phía Chung Ly Tà, ý đồ xin xỏ sự đồng tình.
Đương nhiên Chung Ly Tà không để Tiền Sắt Sắt ở căn phòng thế này rồi, nhìn lại căn phòng của bản thân, Chung Ly Tà nói: “Tối nay Sắt Sắt chịu khó một chút, ngủ cùng giường với vi sư được không?”
Tiền Sắt Sắt vừa nghe vậy, hai mắt lập tức sáng trưng lên. Được, sao lại không được cơ chứ. Có thể ngủ cùng giường với mỹ nhân sư phụ….thật là một cơ hội tốt để chấm mút mà. Tiền Sắt Sắt vội vàng gật đầu, hai chân trước túm vạt áo Chung Ly Tà, hai mắt lấp lánh, rất sợ Chung Ly Tà đổi ý: “Dạ được, đương nhiên là được rồi ạ.”
Chung Ly Tà cười thầm trong bụng, quả nhiên là sắc hồ ly mà. Chẳng lẽ không sợ hắn nổi thú tính mà xơi tái nàng hay sao? Cúi đầu nhìn con hồ ly bé nhỏ trong ngực, rồi thở dài một hơi, được rồi, là hắn nghĩ nhiều, với thân thể tí xíu thế này, cho dù hắn thật sự nổi thú tính, thì cũng chỉ có thể chịu nghẹn, cố gắng đè nén đến cùng mà thôi.
Tiền Sắt Sắt không biết trong lòng Chung Ly Tà nghĩ gì, nàng chỉ nghĩ vô cùng đơn giản, cùng ngủ với mỹ nhân sư phụ nhà mình, sau đó tận dụng mọi khả năng thỏa mãn hai mắt của bản thân.
Nhưng Tiền Sắt Sắt không thể ngờ là, chính vì bộ dạng tiểu sắc của nàng rơi vào mắt Chung Ly Tà, đã làm hắn ra một quyết định, mà quyết định đó làm cho nàng và những tháng ngày tươi đẹp về sau trở nên cách biệt muôn trùng.
Chung Ly Tà nhận thấy, nam nhân chỉ cần có chút tư sắc, là sẽ có thể dễ dàng dụ dỗ tiểu đồ đệ của hắn đi ngay. Vậy nên để phòng ngừa tiểu đồ đệ bị người ta bắt cóc, cách tốt nhất chính là giờ giờ phút phút cột nàng dính vào bên người mình.
Nếu Tiền Sắt Sắt biết được ý tưởng đó của Chung Ly Tà, nhất định sẽ không đồng ý, nàng há gì lại vì một tên nam nhân có “chút” tư sắc mà đi theo? Ít ra cũng phải tuyệt sắc mới được chứ?
Chung Ly Tà ôm Tiền Sắt Sắt vào phòng của hắn, thì Tiền Sắt Sắt đã dùng ánh mắt như hổ như sói nhìn chằm chằm Chung Ly Tà.
Chung Ly Tà như không nhìn thấy, ôm Tiền Sắt Sắt lên giường.
Tiền Sắt Sắt thấy Chung Ly Tà không cởi quần áo, ánh mắt lộ vẻ thất vọng nặng nề, nào có ai khi ngủ lại không cởi quần áo ra chứ.
Tiền Sắt Sắt có chút bất mãn, bàn chân bé nhỏ vươn đến sờ mặt Chung Ly Tà: “Mỹ nhân sư phụ không cởi quần áo sao ạ?”
Chung Ly Tà vừa nghe, thì đã biết ngay là Tiền Sắt Sắt đang nghĩ gì. Tuy hắn chỉ mới quen biết nàng mấy giờ, nhưng tâm tư nàng thế nào hắn đều có thể dễ dàng đoán được, chỉ cần đem lời nói và vẻ mặt của nàng kết hợp lại với nhau, hiển nhiên là có thể đoán được nàng đang muốn điều gì.
Nâng tay nắm lấy bàn chân bé nhỏ của Tiền Sắt Sắt, Chung Ly Tà hỏi với giọng điệu trêu chọc: “Sắt Sắt không sợ bị chảy máu mũi lần nữa hay sao?”
Tiền Sắt Sắt vừa nghe xong lập tức thấy ngượng ngùng, thì ra là mỹ nhân sư phụ vẫn còn nhớ. Vì vậy giơ một chân lên che mắt Chung Ly Tà: “Trời cũng không còn sớm nữa, nên ngủ rồi mỹ nhân sư phụ.”
Sau đó cứ vậy mà nhắm mắt lại ngủ. Bàn chân nhỏ cũng trượt xuống, quả thật nàng rất mệt, đào đất cả buổi, lại lấp đất thêm buổi nữa, dù sao thì nàng cũng chỉ là một con hồ ly con chưa tròn tháng, đương nhiên không thể chịu đựng nổi rồi.
Chung Ly Tà vẫn chưa ngủ, cảm giác được bàn chân đang che mắt mình trượt xuống, lập tức mở mắt ra, chỉ thấy thân thể hồ ly xù lông của Tiền Sắt Sắt đang nằm trước mặt. Hơi thở nặng nề, rõ ràng là rất mệt mỏi.
Khẽ thở dài một hơi, Chung Ly Tà lấy ra một cái chăn từ hư không ra, kéo một góc đắp lên người Tiền Sắt Sắt. Bản thân thì lại ngổi dậy, hai chân xếp bằng, bắt đầu tĩnh tọa điều tức.
Ba mươi năm trước, vào một khắc trước khi phi thăng, sư phụ đã truyền cho hắn 500 năm tu vi, tuy rằng có được 500 năm tu vi mà không phải tốn chút công sức nào, nhưng trãi qua 30 năm hắn vẫn chưa thể hấp thu hoàn toàn được.
Một người ngồi, một con nằm, cứ vậy mà cùng vượt qua một đêm.
Đến hôm sau thì Chung Ly Tà ra ngoài, hắn đã đồng ý mua một con trâu cho Tiền Sắt Sắt, đương nhiên không thể nuốt lời.
Tiền Sắt Sắt cũng được hắn mang theo, không phải vì hắn lo lắng nàng ở nhà một mình, chỉ là hắn luyến tiếc cảm giác ấm áp trong lồng ngực mà thôi.
Trong lòng Tiền Sắt Sắt đương nhiên là vô cùng hớn hở, nàng vừa đến thế giới này, mà nay lại có thể ra ngoài nhìn ngắm bộ mặt phố xá, đương nhiên sẽ thấy vô cùng vui vẻ rồi.
Nhưng mà, ban ngày lúc Chung Ly Tà ôm nàng đi, còn chưa ra khỏi khu rừng, thì nàng đã cảm thấy bi kịch. Không phải chứ? Thì ra chỗ ở của bọn họ lại hẻo lánh đến vậy! Bảo sao mỹ nhân sư phụ lại nói sẽ chẳng có ai tìm đến.
Thế nhưng vì sao còn có người chạy đến đây săn hồ ly vậy nhỉ. Nhưng sau khi ngẫm nghĩ một chút nàng liền bác bỏ, cọp beo, hay các loại động vật hoang dã gì đó không phải cũng sống chết trong chốn rừng sâu núi thẳm này sao.
Thật ra Tiền Sắt Sắt không biết, là do Chung Ly Tà cố tình tìm đường vòng để đi, hắn muốn Tiền Sắt Sắt biết chỗ ở của họ ở chốn xa xôi hẻo lánh, ở một khía cạnh nào đó sẽ có thể ngăn cản được nàng chạy ra ngoài theo nam nhân khác.
Được rồi, chúng ta thật không thể không thừa nhận là Chung Ly Tà đã có thể nhìn thấu được Tiền Sắt Sắt.
Lúc này Tiền Sắt Sắt nghĩ, nếu không phải chuyện vô cùng bất đắc dĩ thì sẽ tuyệt đối không ra, để không phải bị lạc giữa rừng già, không ăn không uống, còn có dã thú, ngẫm lại thật là vô cùng nguy hiểm.
Khoảng một canh giờ sau, rốt cục Tiền Sắt Sắt cũng thấy được chỗ người ở, nhưng cũng chỉ thấy được khói bếp cơm trưa mà thôi, không phải người thật nhà thật, nhưng dù sao vẫn còn tốt hơn trước đó, ngoài cây cối thì cũng chỉ có thể thấy được cây cối.
Chung Ly Tà mang theo Tiền Sắt Sắt đến một hộ nông dân mua một con nghé con trên dưới ba tháng tuổi. Đợi đi đến chỗ không người, Chung Ly Tà vung tay lên, một cái động nhỏ tối đen xuất hiện trước mặt họ. Chung Ly Tà dắt con nghe con vào cái động đó, sau đó ôm Tiền Sắt Sắt bay lên.
Mà lúc này, họ chỉ cần không đến nửa canh giờ đã tới nơi.
Tiền Sắt Sắt thấy vậy, dường như đã hiểu ra được điều gì, lập tức chất vấn Chung Ly Tà: “Sư phụ, rõ ràng có thể ra ngoài nhanh như vậy, sao lại phải đi bộ chứ, lãng phí bao nhiêu thời gian!” Tiền Sắt Sắt đang rất giận nên ngay cả hai chữ mỹ nhân cũng không dùng tới.
Chung Ly Tà thấy Tiền Sắt Sắt nổi giận, cũng không có vẻ bối rối, chỉ chậm rãi cột con nghé vào cọc gỗ, rồi mới giải thích: “Vi sư cũng là muốn tốt cho Sắt Sắt thôi, để Sắt Sắt biết được chỗ này cách bên ngoài bao xa, giúp Sắt Sắt có thêm động lực tu luyện.”
Tiền Sắt Sắt ngoảnh đầu, nàng không thèm tin đâu. Bây giờ nàng mới hiểu được, thì ra mỹ nhân sư phụ là sói đội lốt cừu, hắn nào có hiền lành trong sáng như vẻ ngoài đâu chứ!
Chung Ly Tà thấy Tiền Sắt Sắt vẫn còn tức giận, vì vậy thong thả nói: “Sắt Sắt không muốn nuôi trâu nữa sao?”
Qủa nhiên, Tiền Sắt Sắt đem việc giận hờn vừa rồi quăng ra sau đầu ngay, kéo áo Chung Ly Tà đòi đi xem trâu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sư Phụ Tường Rất Cao
Chương 5: Mỹ nhân sư phụ là sói đội lốt cừu
Chương 5: Mỹ nhân sư phụ là sói đội lốt cừu