“Ha ha ha.”
Vương Tĩnh Kỳ thực sự không chịu nổi Chu Cẩn Du, người này đã bao nhiêu tuổi rồi sao lại có thể ngây thơ như vậy.
”Anh có thể ngừng cười được không.” Vương Tĩnh Kỳ tức giận nói.
”Anh không thể. Ha ha!” Chu Cẩn Du vui vẻ trả lời cô, anh vừa lái xe vừa cười Vương Tĩnh Kỳ như được mùa rau chân vịt vậy.
Đương nhiên là anh nhận lại từ Vương Tĩnh Kỳ một cái liếc mắt.
Lúc buổi sáng, hai người ở trong phòng tắm đã hung hăng giằng co một hồi.
Sau khi Chu Cẩn Du nghỉ ngơi dưỡng sức cả một đêm, cuối cùng cùng làm cho Vương Tĩnh Kỳ ở dưới thân anh cầu xin tha thứ.
Nghĩ đến đêm qua cô gái này ở trên người mình kiêu ngạo, nên buổi sáng anh
đã đem cô đè trở lại để cô khóc lóc cầu xin mình, thật sự là………..Thật sự quá hả giận.
Chu Cẩn Du nghĩ đến đây lại không nhịn được cười ra tiếng. “Ha ha!”
Đêm qua hai người ở trên giường giằng co tổng cộng ba lượt, lần đầu hai
người ở trên giường kịch liệt nhưng thời gian kiên trì cũng không quá
dài đã kết thúc. Lần thứ hai thời gian tương đối dài, hai người sảng
khoái đến thật thỏa mãn. Lần thứ ba là do Vương Tĩnh Kỳ chủ động đòi
hỏi, vốn ban đầu Chu Cẩn Du cũng rất muốn, anh có lòng nhưng lực theo
không kịp, cuối cùng lại để Vương Tĩnh Kỳ ở trên. Chuyện này Chu Cẩn Du
thấy vô cùng nhục nhã. Anh lăn lộn nhiều năm như vậy vậy mà lại để cô
gái nhỏ này thu thập.
Nhưng tối qua trước khi ngủ anh đã nghĩ
lại, mình không phải là người đàn ông thất bại, chẳng qua là do Vương
Tĩnh Kỳ uống quá nhiều rượu nên mới có thể lăn qua lăn lại như vậy. Hai
người cùng một chỗ vô cùng kịch liệt, anh không chỉ hoạt động mất sức mà còn phải tốn sức đè Vương Tĩnh Kỳ đang muốn tạo phản dưới thân, nên so
với trước kia, ba lượt này còn mệt mỏi hơn.
Vậy nhưng sáng hôm
nay, lúc Vương Tĩnh Kỳ thanh tỉnh, anh đúng là trừng trị Vương Tĩnh Kỳ
đến mức kêu cha gọi mẹ. Để cho cô coi trọng người đàn ông hùng mạnh này.
Buổi sáng lúc ăn cơm, anh nhìn thấy tay cô cầm thìa run run, trong lòng anh cảm thấy thành tựu khỏi phải nói. Anh đắc ý nha!
”Anh đừng đi về phía trước mặt, dừng gần đây là được rồi. Em xuống xe ở đây
thôi.” Vương Tĩnh Kỳ nhìn anh cười không dứt nên đã sớm mặc kệ anh, dù
sao anh đã muốn như vậy thì cứ để anh cười cho đã đi.
Ôi, người đàn ông này thật đáng thương, chắc bình thường nhịn cười đến hỏng rồi, bản thân nhất thời an ủi mình một chút.
Từ đầu đến cuối Vương Tĩnh Kỳ đều nhìn đường đi, cô nhìn thấy đèn đỏ phía
trước quẹo sang là đến cổng chính trường Nhất Trung, liền vội vàng bảo
Chu Cẩn Du dừng xe.
Chu Cẩn Du nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình
đang rướn cổ lên tìm điểm dừng xe, anh vốn đang cao hứng liền nguy hiểm
híp mắt lại: “Vì sao lại không dừng ở cổng trường, nếu dừng ở đây em
phải đi bộ một đoạn nữa. Vừa rồi không phải em còn nhao nhao lên là sắp
muộn rồi sao?”
”Dù có bất cứ chuyện gì anh cũng đừng dừng xe ở trước cổng trường.”
Chu Cẩn Du có chút lo lắng liền quay xe về phía đèn rồi dừng lại ở ven đường.
”Nói rõ cho anh tại sao lại dừng xe ở đây.” Chu Cẩn Du dùng giọng điệu ra lệnh nói.
Lúc này đến lượt Vương Tĩnh Kỳ nhìn anh kỳ quái, dừng ở đây có sao đâu.
”Xe của anh nổi bật như vậy mà chạy đến cổng trường của em không phải là sẽ gây chấn động sao. Dù sao cũng trễ giờ rồi, trễ thêm 2 phút nữa cũng có sao đâu.”
Hôm nay Chu Cẩn Du mang chiếc Land Rover chói mắt ra
khỏi cửa, Vương Tĩnh Kỳ cũng không muốn để người khác biết cô và Chu Cần Du ở cùng một chỗ.
Tâm tư cẩn thận ấy của cô làm sao có thể giấu được Chu Cẩn Du, Chu Cẩn Du nhìn Vương Tĩnh Kỳ đầu tiên là cười lạnh
một cái, sau đó chất vấn nói: “Ngày hôm qua ai nói với anh là không muốn làm tiểu tam, ai nói không muốn làm người tình bí mật. Bây giờ lại muốn che dấu như vậy là có ý gì.”
Có ý gì sao? Mặt chữ như ý tứ chứ
sao. Cô chính là không muốn làm người tình bí mật, người phải làm là
anh. Vương Tĩnh Kỳ âm thầm nói, nhưng cô không dám trả lời như vậy với
Chu Cẩn Du, nếu không anh rất có thể ăn sạch sẽ chính mình.
“Không phải là em muốn giảm ảnh hưởng xuống thấp nhất sao, tuy chúng ta đã gì
kia nhưng em vẫn cảm thấy còn chưa ổn định, hiện tại không cần để mọi
người biết chuyện của chúng ta.
Lại nói, anh cũng nên lo lắng cho em một chút. Nếu người khác biết quan hệ của chúng ta, anh thì không có việc gì, nhiều lắm chỉ làm cho người ta cảm thấy đây là một cuộc tình
trong chớp mắt. Nhưng nếu người khác biết em và anh cùng một chỗ thì anh có biết bọn họ sẽ có phản ứng gì không?” Vương Tĩnh Kỳ chăm chú nhìn
Chu Cẩn Du, vấn đề này hai người phải thảo luận, hơn nữa phải thảo luận
thật tốt.
“Người khác nhất định trào phúng em, cho là em trèo
cao. Nếu chúng ta có quan hệ tốt thì những người kia sẽ thay đổi thái độ mà nịnh bợ, tâng bốc em. Em tuy cũng thích hư vinh, nhưng mỗi ngày đều
bị người ta khen ngợi thành một đoá hoa thì lại là cuộc sống mà em không muốn trải qua. Lại nói đến thời điểm nếu như về sau hai ta cãi nhau,
vốn những người đang tâng bốc em nhất định sẽ oán hận em, hiện tại em
cũng có thể nghĩ ra các cô ấy mắng chửi em những gì.
Bởi vì em nghĩ đến những ngày yên bình nên em cảm thấy chúng ta vẫn tạm thời che dấu chuyện này là tốt nhất.”
Vương Tĩnh Kỳ nói xong liền ngừng lại nhìn Chu Cẩn Du, cô chờ sự chấp nhận của anh.
Hiện tại trong lòng Chu Cẩn Di có chút khó chịu. Nói thật, cách làm này của
Vương Tĩnh Kỳ là tốt nhất, đối với cô ấy cũng tốt, với mình cũng tốt.
Nhưng hiện tại để cô giải thích với bên ngoài như vậy thì trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu như thế này. Anh có cảm giác như mình muốn phản
đối Vương Tĩnh Kỳ làm người tình bí mật sao?
Trong lúc đó anh lại hỏi tới, “Em là muốn để anh làm người tình bí mật của em sao?”
Chính là như vậy nhưng anh cũng không thể nói ra như vậy nha, anh cũng không
biết xấu hổ sao, anh không quan tâm nhưng cô quan tâm nha. Vương Tĩnh Kỳ che miệng cười một chút rồi nói, “Anh thật sự nghĩ như vậy, anh là một
lãnh đạo lớn nha, em để anh làm người tình bí mật sao được, anh là đang
khen ngợi em hay là oán giận em vậy?
Hơn nữa, thực hiện như vậy
là bình thường có gì không tốt đâu. Anh đi hỏi thăm một chút xem có ai
một ngày đêm thân cận, hôm sau ra đường phố ồn ào nói mình là bạn trai
không, đầu óc như thế chỉ có là bị nước vào thôi.
Hơn nữa chúng ta cũng không tính là dấu diếm, chỉ là không nói ra mà thôi.”
Chu Cẩn Du nắm chặt tay lại suy nghĩ một chút, không biết anh suy nghĩ cái gì, sau đó đáp ứng: “Được, cứ ấn định như em nói đi.”
Vương Tĩnh Kỳ nghe anh đáp ứng thì tốt bụng thưởng cho anh một cái mỉm cười thật lớn.
“Nhưng mà buổi tối em phải chờ anh qua đây đón em đi ăn cơm.” Đến đây Chu Cẩn
Du đột nhiên chuyển hướng, anh còn cảm thấy rất mới mẻ, buổi tối hai
người gặp nhau một chỗ còn có thể làm gì đấy.
“Không được, buổi
tối em phải đến bệnh viện.” Vương Tĩnh Kỳ không cần suy nghĩ đã cự tuyệt luôn, nhưng nhìn đến khuôn mặt đã đen đi của Chu Cẩn Du thì cô lại khẩn trương giải thích: “Anh không biết ban đầu chu kỳ cuộc sống của em đâu, em đi huấn luyện, lớp học ở trường cũng vẫn phải tiến hành. Ban ngày em không có thời gian, chỉ có buổi tối mới có thể vội vàng đến bệnh viện
chăm sóc cha mẹ. Chu kỳ này phải đến tận chủ nhật khi cha em ra viện mới kết thúc.” Cô nói xong còn vỗ vào anh trấn an.
“Được. Cơm chiều
em ăn cha mẹ ăn đi, khi nào em chuẩn bị về nhà thì gọi điện thoại cho
anh. Anh sẽ qua đón em, buổi tối ngủ ở chỗ kia của anh.” Chu Cẩn Du
không buông tha nói.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn chằm chằm vào đồng hồ
trên tay của mình, thời gian đã rất trễ rồi. Hiện nay đến trường học đã
không kịp tiết học thứ nhất, nếu còn chậm trễ nữa thì ngay cả tiết học
thứ hai cô cũng sẽ bị trễ.
Cô cũng không cần nghe thấy Chu Cẩn Du nói gì đã gật đầu một cái, hiện tại anh nói gì cô đều đồng ý, muốn hay
không thực hiện việc kia hay không cô tính sau.
Cuối cùng Vương
Tĩnh Kỳ cũng dám tới văn phòng trước tiết học thứ hai. Nhìn mặt lão yêu
bà đen lại, cô cảm thấy rất muốn xin lỗi bà ấy, cô cũng không để ý bà ấy có cho cô sắc mặt tốt hơn không, cô chỉ mang theo khuôn mặt tươi cười
và cẩn thận.
“Chủ nhiệm Trình, thật sự là ngại quá, buổi sáng hôm nay đã làm phiền cô, thật sự là trong nhà tôi có chuyện, lần sau nhất
định tôi sẽ chú ý.”
Thời điểm buổi sáng, bởi vì cô bị Chu Cẩn Du
cái tên cầm thú kia không chịu thả người, cho nên lúc bị anh mang từ
phòng tắm ra, nhìn kim đồng hồ đã chỉ về số bảy, mắt thấy trừ khi cô bay đến nếu không nhất định sẽ đến muộn tiết học thứ nhất, nên cô đành gọi
điện thoại cho lão yêu bà nói nhà mình có chuyện sẽ đi trễ một chút, để
cho bà ta sắp xếp tiết học thứ nhất buổi sáng một chút.
Đương
nhiên ở trong điện thoại lão yêu bà cũng không cho cô lời nào hay, nhưng là ai làm cho chính mình không đúng phải nhờ người hỗ trợ chứ, cho nên
cô đành chịu đựng. Vả lại cô cũng không còn nhiệt huyết tuổi thanh xuân
đến nỗi những lời nói này đều không chịu nổi, cô cũng lăn lộn nhiều năm
như vậy rồi.
Nhưng thật ra đối với lão yêu bà trong điện thoại
Chu Cẩn Du rất là bất mãn. Một chủ nhiệm nho nhỏ lại tự nhiên uy phong
hơn so với anh. Anh liền mở miệng hỏi Vương Tĩnh Kỳ có cần anh hỗ trợ
không, cũng không cần anh ra mặt, chỉ cẩn Bí thư Lý gọi một cuộc điện
thoại, đừng nói là tiết học thứ nhất, chính là một tháng cô không cần
đến trường cũng không có ai dám nói cô một câu.
Vương Tĩnh Kỳ
nhìn anh, sau đó lạnh nhạt xoay người đi. Chu Cẩn Du nhìn cô gái đi như
vậy liền cười ha ha thành tiếng. Anh cũng không nghĩ đến cô gái này có
chút ngọt ngào như vậy.
Cứ như vậy, vẻ mặt ngại ngùng của Vương Tĩnh Kỳ đối mặt với lão yêu bà, sau đó liền đi dạy.
Thời gian dạy học buổi sáng đến làm cho lão yêu bà không có thời gian gây phiền toái cho cô.
Giữa trưa sau khi trở lại phòng ngủ, đối với việc cô đi huấn luyện vì sao cả đêm không trở về Tưởng Hi Nghiên một chút cũng không quan tâm, toàn bộ
thời gian buổi trưa đều hưng phấn thảo luận vài người ở lớp phụ đạo,
nhưng như vậy lại làm Vương Tĩnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là cô sợ mấy người này hỏi cô, hiện tại cô cũng không biết nên xử lý quan hệ của mình và Chu Cẩn Du như thế nào nữa.
Vốn nghe người ta nói say rượu hay loạn tính gì đó, cô không ngờ chính mình cũng có một ngày như vậy.
Cô vốn mệt muốn chết, nhưng nằm ở trên giường lại không ngủ được, cô luôn
nghĩ xem về sau mình phải làm gì, quan hệ với Chu Cẩn Du nên xử lý thế
nào. Nhưng đợi đến buổi chiều cô cũng không nghĩ ra hình dạng ngọ mão
dậu nào, căn bản cô cũng không muốn nghĩ nên cứ để thuận theo tự nhiên
thôi.
Sau đó cô dọn dẹp một chút rồi đi làm.
Trước khi tan tầm cô vẫn bị lão yêu bà gọi đến và bị một tiết giáo huấn, ai ngồi bên
cũng được giáo huấn cùng, nếu không thì hai chân nhỏ của bà ấy coi như
bỏ đi rồi.
Sau khi tan tầm cô còn muốn đến bệnh viện xem cha mẹ thế nào, cô tuỳ tiện mua chút trái cây liền đến bệnh viện.
Cha Vương và mẹ Vương vẫn là bộ dáng kia, cô vừa đi cha Vương đã mắng làm mẹ Vương khóc.
Vương Tĩnh Kỳ cắn răng nhẫn nhịn, ai bảo chính mình gặp phải cha mẹ như vậy chứ.
Đến lúc nhận được điện thoại của Chu Cẩn Du nói cô xuống dưới lầu, còn nói
là anh đã đến cửa bệnh viện đón cô thì cô thật sự muốn ngửa mặt lên trời kêu dài, thế này còn muốn để cho tôi sống nữa hay không đây.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa
Chương 110: Chương 76: Có để cho tôi sống hay không
Chương 110: Chương 76: Có để cho tôi sống hay không