Nhớ ngày đó ở Cố gia, Kiều Tịch Hoàn là một người nhát gan, sợ phiền phức, không thích nói chuyện, không thích chỗ đông người, trong nhà hễ có bữa tiệc liên hoan nào, đều do nhị thiếu phu nhân cô đứng ra sắp xếp, Kiều Tịch Hoàn căn bản chỉ để trang trí, không đảm đương nổi vị trí dâu trưởng của Cố gia.
“Bà nội, mẹ”
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến thanh âm non nớt có chút kích động của trẻ con
Vài người ngoảnh đầu lại, thì thấy ngoài cửa có 3 đứa trẻ mới đi học về, lưng đeo túi sách nhỏ, đều trạc khoảng 5 tuổi.
“Chúng con về rồi.”
Đi tuốt ở đằng trước là một đứa bé trai, trắng trẻo mập mạp giống trẻ con, tóc hơi dài, kiểu tóc thời thượng, mặt đỏ bừng rất đáng yêu.
Theo phía sau là một bé gái có khuôn mặt giống hệt với bé trai, thắt 2 cái bím xinh xỏa ngang vai, rõ ràng là một cặp sinh đôi.
Đi sau cùng là một bé trai khác, bé trai ấy rõ ràng rất đen, rất gầy, giống như một con khỉ con bình thường, trên mặt không có nụ cười như 2 đứa ở phía trước, không có sức sống giống như một đứa trẻ bình thường nên có
2 đứa trẻ ở phía trước được Ngôn Hân Đồng và Tề Tuệ Phân ôm ở trong ngực, khỏi nói cũng biết thân thiết đến cỡ nào, mà 2 người kia dường như cũng quên mất sự tồn tại của khỉ con, yêu thương, ân cần hỏi han 2 đứa trẻ sinh đôi mà thôi.
Kiều Tịch Hoàn cau mày nhìn, thì bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nói nho nhỏ
“Mẹ”
Khỉ con gọi cô, nhưng rõ ràng giọng nói rất xa lạ.
Khỉ con Cố Minh Lộ, năm nay 5 tuổi, là con trai của Kiều Tịch Hoàn và Cố Tử Thần.
Cô cau mày: “Con còn nhớ mẹ sao?”
Khỉ con cắn môi.
Cậu bé hẳn không nhớ gì mới đúng, bởi vì thời điểm Kiều Tịch Hoàn đi tù thì Cố Minh Lộ mới được 2 tuổi.
“Nghe nói hôm nay mẹ ra tù, người lạ ở trong nhà cũng chỉ có mình mẹ”. Khỉ con nhỏ giọng giải thích.
Logic vẫn còn được. Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
“Mẹ, con có bài tập, con lên lầu làm bài tập trước”. Cố Minh Lộ nói
“Ừ”.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Minh Lộ đi lên lầu, một bóng dáng nhìn qua thật cô độc, trái lại, ở giữa phòng khách bé trai Cố Minh Lý và bé gái Cố Minh Nguyệt, lại được đối xử hoàn toàn khác biệt.
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày!
Thái độ của thằng bé, rõ ràng chứng minh thằng bé không có chút tình cảm gì với cô, trong lòng bỗng cảm thấy rất, khó, chịu!
Khó chịu, cũng chỉ có thể tạm thời… khó chịu!
Buổi tối, cả gia đình ngồi quây quần trên bàn cơm
Sự trở về của cô cũng không làm thay đổi gì lớn trong gia đình, thậm chí ngay cả trưởng bối lớn nhất trong nhà là Cố Diệu cũng không thèm hỏi thăm cô 1 câu
Sau khi ăn cơm chiều, người một nhà tụ tập ở phòng khách xem TV
Đương nhiên, Cố đại thiếu tính tình cổ quái, sẽ không nán lại dưới lầu lâu, cơm nước xong xuôi, anh ta đã vào thang máy chuyên dụng để trở về phòng.
Cố nhị thiếu nghe nói ở nước ngoài bàn chuyện làm ăn, vài ngày nữa mới có thể trở về, Cố tam thiếu ham chơi, buổi tối không có về nhà ăn cơm, ở nhà chỉ còn 2 người con gái chưa lấy chồng, cả 2 vẫn còn đang học đại học, vì thế không có về nhà.
Kênh tài chính và kinh tế.
Phân tích xí nghiệp Hoắc thị
Tề Lăng Phong đã trở thành giám đốc của tập đoàn Hoắc thị
Vụ án của cả nhà Hoắc thị cuối cùng cũng được kết án là tai nạn giao thông bình thường.
Nụ cười của Tề Lăng Phong rực rỡ bao nhiêu, thì lửa hận trong lòng cô càng cháy rực bấy nhiêu
“Đáng tiếc cho Hoắc Tiểu Khê”. Ngôn Hân Đồng nhìn tin tức, đột nhiên cảm thán
“Con thì biết cái gì” Tề Tuệ Phân bỗng nhiên nói, giọng điệu trở nên nghiêm khắc.
Ngôn Hân Đồng ngẩn ra, cô mờ mịt nhìn Tề Tuệ Phân.
Cô chẳng qua chỉ tùy tiện cảm thán một câu mà thôi.
“Công ty Hoắc thị là do Hoắc Tiểu Khê sáng lập ra sao?. Nếu như không có Tề Lăng Phong cháu của mẹ, một đứa con gái làm sao có bản lĩnh…”
Tề Lăng Phong là cháu của bà ta?.
Cô và Tề Lăng Phong đã quen biết nhau được 10 năm, cô không hề biết anh ta còn có 1 người cô.
“Các người im lặng một chút có được không, xem tin tức cũng không được yên”. Sắc mặt của Cố Diệu trở nên lạnh lùng
Hai người kia đều ngậm miệng lại.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, im lặng rời khỏi phòng khách.
Quả nhiên, biết được càng nhiều, trong lòng càng nguội lạnh
Cô đi lên lầu, trong đầu đang nghĩ đến sự việc vừa rồi, bất giác đã đến trước cửa phòng của Cố Tử Thần, cô vội đẩy cửa phòng ra.
Một ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm
Từ góc độ này, có thể nhìn thấy đùi của anh phơi bày ra bên ngoài, bộ phận quan trọng bị quấn băng lại.
“Nhìn đủ chưa?” Sắc mặt của Cố Tử Thần lạnh lùng.
“Nhìn đủ rồi” Kiều Tịch Hoàn theo bản năng trả lời.
“Đi ra ngoài”. Cố Tử Thần rống to.
Người con gái quỳ gối bên chân của Cố Tử Thần, nếu cô nhớ không lầm thì cô ấy tên là Tiểu Linh, 20 tuổi, là người hầu trong nhà. Cô ấy đang massa nửa thân dưới cho Cố Tử Thần.
Vì để đề phòng cơ bắp suy kiệt, cho nên phải làm một số động tác massa huyệt vị tương ứng.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, trở lại phòng.
Tính cách của Cố đại thiếu gia xấu như vậy, thảo nào Kiều Tịch Hoàn trước đây nhát gan, sợ phiền phức lại sợ anh ta như thế!
Cô nằm ở trên giường, trở mình rồi chìm vào giấc ngủ.
Không cần nghĩ gì hết, nếu như không nghĩ ra thì không cần nghĩ nữa.
Trong đầu lại xuất hiện rất nhiều, rất nhiều hình ảnh, một vài hình ảnh ngọt ngào vui vẻ, một vài hình ảnh tàn nhẫn, khủng bố, tất cả đều là máu, từ đầu cô gái chảy ra, nhuộm đỏ cả ngã tư đường….
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 1 - Chương 4
Quyển 1 - Chương 4