Buổi chiều, Kiều Tịch Hoàn ở cục cảnh sát làm bảng tường trình.
May là cô đã ăn cơm trưa, nếu không bây giờ cô sẽ bị đói chết.
Thời điểm cô đi ra khỏi cục cảnh sát, thì trời đã tối.
Cô đứng ở trên phố, giữa dòng người động nghịt, muốn gọi một chiếc xe cũng trở nên khó khăn.
Cô ngáp một tiếng, đang chuẩn bị gọi xe thì điện thoại của cô vang lên.
Cô nhìn điện thoại, thoáng nhíu mày, nhưng vẫn bắt máy:
“Alo, em dâu”
“Chị dâu hả, bây giờ chị đang ở đâu?”
“Làm sao vậy?”
“Chúng tôi đang ở Hạo Hãn để tẩy trần cho em gái của chị, chị có qua đây không?”
“Em gái của tôi?” Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên.
“Mau qua đây đi, phòng V302” Bên kia đã cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn nhìn nét chữ “ cuộc gọi kết thúc”
Người gọi là em gái của Kiều Tịch Hoàn, không phải là Dụ Lạc Vi, nhỏ hơn Kiều Tịch Hoàn 2 tuổi, người đang du học ở Hàn Quốc sao?. Cô ta đã trở về rồi?
Khóe miệng cô bỗng cong lên nụ cười.
Cô nghĩ mình cần phải đến gặp người gọi là “em gái” của mình mới được.
Cô quyết định gọi một chiếc xe đến Hạo Hãn.
Hạo Hãn là một hội sở rất được xã hội thượng lưu Thượng Hải yêu thích, trong đây cũng chia làm nhiều loại, một loại bình thường dành cho những thành phần tri thức có thể tới đây ăn liên hoan, còn một loại nữa là nơi xa hoa dành cho những nhà giàu có chân chính ở Thượng Hải chơi đùa, khu đó xa hoa đến nỗi người bình thường không có cách nào tưởng tượng nổi.
Lúc này, bước chân của Kiều Tịch Hoàn đang dừng ở trước một phòng bao xa hoa.
Cô nhìn chung quanh một chút, bất quá cũng chỉ có như vậy thôi.
Khu vực dành cho khách siêu vip, nằm ở dãy hành lang cuối cùng bên kia.
Người phục vụ lễ phép mở cửa phòng cho cô, giữa phòng thuê ngợp trong vàng son, ánh đèn chập chờn, mờ nhạt khiến cho người ta say mê, người ở bên trong rất nhiều, ít nhất cũng có 7,8 người, tất cả đều là phụ nữ, họ đang uống rượu, ca hát, khiêu vũ, tự đắc, vênh váo.
Cô vừa xuất hiện, một người con gái mặc váy trắng công chúa ngồi ở trong góc vội chạy qua đây, thân thiết lôi kéo tay cô:
“Chị, cuối cùng chị cũng tới. Hôm nay em mới về, chị Hân Đồng nói muốn mời em bữa cơm tẩy trần, chị vừa mới ra tù, em không biết số điện thoại của chị, cho nên không thông báo cho chị biết”
Kiều Tịch Hoàn vươn tay kéo tay của cô ta: “Không sao, buổi chiều chị có việc bận.”
Dụ Lạc Vi hơi sửng sốt, nếu như là trước đây, Kiều Tịch Hoàn sẽ không tức giận nhưng cũng không tự nhiên thanh thản như vậy.
Cô ta cũng không thay đổi sắc mặt, vẫn cười xinh đẹp ngọt ngào:
“Chúng ta qua ngồi bên này”
Kiều Tịch Hoàn gật đầu, tùy ý để cô ta kéo mình ngồi trên sofa.
“Chị dâu đến rồi” Ngôn Hân Đồng gọi cô, xem như chào hỏi.
“Ừm”
“Lạc Vi, em là em gái, trở về cũng không thông báo cho chị gái một tiếng như vậy là không phải phép, nào, mau kính chị em một ly đi” Ngôn Hân Đồng vội vã nói.
Những người ở đây cũng quay mặt nhìn bên này.
Kiều Tịch Hoàn nhìn thoáng qua Ngôn Hân Đồng.
Loại gặp gỡ như thế này, Ngôn Hân Đồng đã quen làm nhân vật chính được mọi người vây quanh, theo lý, dù Kiều Tịch Hoàn là chị dâu, hay chị gái của Dụ Lạc Vi, chuyện kính rượu cũng không cần Ngôn Hân Đồng xen miệng vào quyết định.
Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng cười, không để lại dấu vết nói: “Vi Vi, đừng nói là kính rượu, giữa hai chị em chúng ta nếu dùng từ “kính” thì khách sáo quá, em trở về chị rất vui, chúng ta cạn ly.”
Nói chuyện hết sức khéo léo cũng rất tùy ý.
Những người đang dùng điểm tâm đều có thể nghe thấy, Kiều Tịch Hoàn xem như không nghe thấy lời của Ngôn Hân Đồng, ngược lại còn trực tiếp phản bác.
Sắc mặt Ngôn Hân Đồng thoáng cái trở nên đen thui.
Những người bên trong này, có người nào không phải là tiểu thư nhà giàu có.
Cho nên bọn họ đều hiểu quyền uy của Ngôn Hân Đồng đang bị khiêu chiến.
“Chị, chị Hân Đồng nói phải kính rượu, chị đừng khiêm nhường nữa, em nên uống”. Dụ Lạc Vi vội vã nói, sau đó trực tiếp uống cạn ly rượu trước mặt.
Được rồi, Dụ Lạc Vi cũng thuộc phe của Ngôn Hân Đồng.
Trong trí nhớ của Kiều Tịch Hoàn, khi cô gả cho Cố Tử Thần không bao lâu, Ngôn Hân Đồng gả cho Cố Tử Hàn, bởi vì Dụ Lạc Vi có quan hệ với Kiều Tịch Hoàn cho nên đến biệt thự vài lần, không biết từ khi nào đã trở nên thân thiết với Ngôn Hân Đồng.
Cô cũng không nói thêm nữa, đem ly rượu uống cạn trước mặt bao nhiêu người.
Độ cồn của rượu không thấp, cho nên uống rượu trong tình trạng bụng trống rỗng, sẽ khiến dạ dày cảm thấy khó chịu.
Cô nhịn, không để cho mình trở nên quá mức chật vật.
“Kiều Tịch Hoàn” Một giọng nữ vang lên, cô quay đầu lại nhìn, hóa ra là Lê Hoan.
Khóe miệng cô cong lên: “Lê Hoan.”
“Bây giờ nhớ lại, tôi còn tưởng cô đã quên tôi rồi chứ?”
“Làm sao quên được, hôm sinh nhật bố tôi cô có đến biệt thự đúng không?. Đúng rồi, đúng rồi, ngày hôm đó mẹ chồng hơi kích động, cô đừng để ý nha”
“Làm sao vậy Lê Hoan?. Cậu trêu chọc Cố phu nhân sao?” Một người phụ nữ khác hỏi.
Lê Hoan còn chưa mở miệng.
Kiều Tịch Hoàn đã nói thẳng: “Đều vì tôi, hôm ấy mẹ chồng tôi mới đuổi cô ấy ra ngoài. Nhưng mà mẹ chồng tôi không có để tâm…”
Kiều Tịch Hoàn cố tình nói lớn hơn một chút.
Sắc mặt Lê Hoan càng ngày càng đen, giận đến nghiến răng.
Người ở đây, có mấy ai muốn thật lòng làm bạn với bạn, chỉ muốn chế giễu bạn mà thôi.
“Chỉ có điều, Kiều Tịch Hoàn, cô nói cho mọi người nghe xem, cảm giác ngồi tù như thế nào?. Cô có biết những người ngồi đây như chúng tôi, đừng nói là ngồi tù, ngay cả nhà giam chúng tôi cũng chưa từng thấy. Nghe nói trong đó rất loạn, quan hệ nam nữ rất phức tạp. Anh họ của tôi công tác ở trong nhà giam, tôi nghe anh họ của tôi nói, bọn họ có thể cùng nữ tội phạm….Haha, các người hiểu gì không?”Người phụ nữ kia cười hết sức cố ý
Những người khác ngầm hiểu, đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô.
“Có phải vậy không, Kiều Tịch Hoàn?” Người phụ nữ đó hỏi cô.
Kiều Tịch Hoàn im lặng một giây.
“Tin tức nội bộ đương nhiên phải chính xác rồi, Kiều Tịch Hoàn nhất định đã trải qua rồi” Lê Hoan tiếp lời, cô ta còn cảm thấy không cam lòng vì chuyện vừa rồi.
“Thật sự?” Những người khác ồn ào.
“Thật sự” Kiều Tịch Hoàn cười nhạt một tiếng, quay đầu nhìn người phụ nữ đó hỏi:
“Anh họ của cô tên là gì?. Nói ra có lẽ tôi biết anh ta đấy”
“Vương Quế Hòa, 35 tuổi, có phải anh ta cùng cô,…. Để về tôi hỏi lại một chút” Người phụ nữ kia cười càng điên cuồng.
Kiều Tịch Hoàn cũng phụ họa: “Ừm, cô về có thể hỏi một chút.”
Mọi người đều nói dâu trưởng của Cố gia đã thay đổi, trở nên thông minh hơn, bị châm chọc rõ ràng như vậy mà vẫn còn hôn nhiên không hay biết, rõ ràng vẫn là một người ngu ngốc!
Một buổi tối, Kiều Tịch Hoàn uống rất nhiều rượu, dường như không có ý muốn kết thúc, cô đi ra khỏi phòng bao, hít thở không khí.
Một đám phụ nữ bên trong chơi đùa rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại xem cô như trò cười mà châm chọc, Ngôn Hân Đồng thì không nói, nhất định sẽ thờ ơ làm thinh, ngay cả Dụ Lạc Vi thi thoảng cũng cười phụ họa.
Kỳ thật, hôm nay cô đến đây, cũng là muốn xác nhận một chút, Dụ Lạc Vi có giống như trong suy nghĩ của Kiều Tịch Hoàn hay không?.
Khi xác định rồi, làm việc cũng dễ dàng hơn.
Cô đi ở trên hành lang hội sở, trong nháy mắt lúc ngẩng đầu lên, cả người đột nhiên ngẩn ra.
Hốc mắt đỏ hồng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 1 - Chương 26: Dụ lạc vi
Quyển 1 - Chương 26: Dụ lạc vi