Editor: Puck
Có người nói, giao nụ hôn đầu, đêm đầu tiên của mình cho người đàn ông mối tình đầu mà mình yêu thích nhất là một chuyện hạnh phúc.
Cô cũng đã từng có một lần may mắn như vậy.
Cô cho rằng mình giao thứ tốt đẹp nhất cho anh, nhưng không biết anh xì mũi coi thường.
Thời gian sáu năm.
Cô và anh, trong sạch.
Anh không hiếm lạ gì cô tự cho rằng bản thân để tất cả tốt nhất cho anh.
Tròng mắt khẽ chuyển, cô nhìn anh đi về phía cửa chính, bóng lưng rời đi.
Phòng rất lớn, rất trống.
Nhịp tim mới vừa rồi còn rối loạn, giờ phút này giống như dừng lại, cảm giác toàn thế giới giống như yên bình tĩnh lặng.
Cô chậm rãi đứng dậy từ trên ghế sa lon, quay đầu nhìn thức ăn bày biện trong phòng ăn, một ít giây vừa rồi Tiêu Dạ không khống chế được, chỉ ở trong trạng thái mông lung, không phản ứng theo trái tim, chắc hẳn anh cũng mơ hồ không thấy rõ cô là ai?
Bằng không, sao anh mở miệng được.
Vẫn còn nhớ ngày lĩnh giấy chứng nhận kia, tất cả vợ chồng đều ngọt ngào ân ái, chỉ có bọn họ không phải.
Anh nói, “Gả cho tôi, sống cô quả cả đời đi!”
Cho nên, cô thật sự tuân theo như vậy, có lẽ chính là cả đời.
...
Tiêu Dạ đi ra khỏi nhà, xe nhỏ đậu ở cửa tiểu khu đón anh rời đi.
Anh đi đỉnh Hạo Hãn.
Mới vừa rồi là Lôi Lôi gọi điện thoại cho anh, hỏi anh ở đâu, cô tìm anh.
Anh để Lôi Lôi ở đỉnh Hạo Hãn chờ anh.
Lôi Lôi mới là người phụ nữ anh luôn yêu khắc sâu, Diêu Bối Địch không bằng nửa phần Lôi Lôi ở trong cảm nhận của anh. Mới vừa rồi anh quả thật ngủ đến mơ hồ, mơ hồ đến mức, không thấy rõ người trước mặt là ai.
Môi mỏng khẽ mím, ngón tay không tự chủ được vuốt ve cánh môi của mình.
Ánh mắt nhìn cảnh đêm trôi đi ngoài cửa sổ, sắc mặt lạnh lùng trầm xuống.
Một đường đi tới đỉnh Hạo Hãn, Lôi Lôi đã ở trong phòng bao anh chuyên dùng chờ anh, nhìn anh xuất hiện, thân mật kéo cánh tay của anh, “Dạ, đi đâu vậy?”
“Có chút việc, đi về một chuyến.” Tiêu Dạ nói thẳng thừng, trở tay tự nhiên ôm Lôi Lôi vào trong ngực.
“A” Vẻ mặt Lôi Lôi hơi mất mát, rất nhanh che giấu, nét mặt tươi cười như hoa nói, “Buổi tối hôm nay khi em ăn cơm gặp Diêu Bối Địch.”
Tiêu Dạ không có biểu cảm gì, mang theo cô ngồi trên ghế sa lon.
“Ăn cơm với một quý ông. Đúng rồi, em còn chụp hình, bình thường thấy cô ấy luôn rất không thích cười, em còn tưởng rằng cô ấy không thích cười đấy, khi ăn cơm với quý ông kia, tươi cười còn rất đẹp mắt.” Lôi Lôi nói xong, cầm điện thoại lật ảnh chụp cho Tiêu Dạ xem, nghe khẩu khí không có ý tứ đặc biệt gì, phảng phất giống như lời nói bình thường.
Mắt Tiêu Dạ rũ xuống, liếc mắt nhìn, dời tầm mắt đi.
Lôi Lôi âm thầm cười một tiếng, rất có tâm tư không nói nhiều, thân thiết nói, “Tiêu Dạ, nếu không chúng ta chụp một tấm hình đi, anh tự chụp nha? Góc 45 độ.”
“Không biết.”
“Nào, em dạy cho anh.” Lôi Lôi quấn quýt lấy anh, cầm điện thoại ra giơ lên cao cao, “Cười một cái.”
Vẫn như cũ, khuôn mặt lạnh lùng.
“Được rồi, mình em cười.” Lôi Lôi tách tách chụp hai bức.
Trong hình là Tiêu Dạ cười cẩu thả không cần phải nói và Lôi Lôi nét mặt tươi cười như hoa, nhìn qua có vài phần khôi hài.
Tiêu Dạ không thích chơi những thứ này, có thể để cho cô chụp hình đã là cực hạn, Lôi Lôi nhất định hiểu rõ suy nghĩ của Tiêu Dạ, không hề oán trách chút nào, khéo léo cất di động đi, ngồi trên ghế sa lon với anh, uống chút rượu.
Căn phòng rất yên tĩnh, Tiêu Dạ không thích nói chuyện.
Lôi Lôi phá tan yên tĩnh, chủ động mở miệng, “Dạ, em có một người bạn muốn gặp anh, lúc nào anh có thời gian, bạn em muốn mời anh ăn cơm.”
“Ai?”
“Chính là Tề Lăng Phong bạn trai của khuê mật tốt nhất của em Sở Dĩ Huân.” Lôi Lôi nói một hơi, “Lần trước anh giúp anh ấy thu xếp, nói như thế nào cũng muốn gặp mặt cảm tạ anh.”
“Loại người như vậy anh không gặp. Em cũng nên bỏ đi ý niệm muốn để cho anh ta làm quen với anh đi.” Tiêu Dạ mở miệng nói thẳng, giọng nghiêm túc không hề có chút uyển chuyển nào, “Việc trên thương trường, anh không nhúng tay vào.”
“Nhưng anh đã từng cùng Hoắc Tiểu Khê...” Mặc dù ở nước ngoài, nhưng anh rất rõ ràng mỗi một hành động việc làm của cô, mọi chuyện đều do Dĩ Huân truyền đạt bên tai cô, cô thật sự rất cảm kích.
“Đó là chuyện quá khứ, Lôi Lôi.” Tiêu Dạ gằn từng chữ, “Tề Lăng Phong kia, anh không muốn tiếp xúc, không có bất cứ lý do gì.”
“Nhưng đó là bạn của em mà.” Lôi Lôi không nhịn được oán trách.
“Anh không cấm em kết giao bạn bè.” Tiêu Dạ nhìn cô.
Lôi Lôi cắn môi.
“Được rồi, không nói nữa. Thời gian không còn sớm, em về sớm nghỉ ngơi đi, anh để a Bưu tiễn em.” Tiêu Dạ nói với cô.
Hốc mắt Lôi Lôi đỏ hoe, “Dạ, mỗi đêm anh đều tống em đi như vậy, chẳng lẽ anh còn không biết, em trở lại lần này là vì ai sao?”
Tiêu Dạ trầm mặc, không nói gì.
“Em không quan tâm hôn nhân giữa anh và Diêu Bối Địch, đã nhiều năm như vậy, anh đền bù cho cô ta đủ rồi. Tiếp tục như vậy nữa, hai người chỉ tổn thương lẫn nhau thôi, anh không phát hiện, hai người ở chung một chỗ càng ngày càng không vui vẻ sao?” Khóe mắt Lôi Lôi mang lệ, “Cho tới bây giờ em đều không bắt buộc anh, giống như năm đó anh nói để cho em ra nước ngoài mấy năm, em đều nghe lời anh, bây giờ, có phải anh nên suynghĩ kỹ, chúng ta sau này?”
Tiêu Dạ nhìn Lôi Lôi, nhìn dáng vẻ đau lòng của cô, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt cô, nói, “Ngoan, đi về trước.”
Giọng điệu của anh rất nhẹ, nhưng không cho xen vào.
Khi Tiêu Dạ không thích nói chuyện gì, chính là không động, nếu như đụng vào ranh giới cuối cùng của anh, hậu quả khó mà lường được.
Lôi Lôi cắn môi, rời đi.
Cô vẫn cảm thấy Tiêu Dạ còn yêu cô, ít nhất nhiều năm như vậy, Tiêu Dạ không sinh ra chút xíu tình cảm nào với Diêu Bối Địch, có lần cô còn cảm thấy rất tự hào, thế nhưng một khắc kia, cô đột nhiên hơi không nắm chắc rồi, Tiêu Dạ đối với cô, rốt cuộc là tình cảm gì đây?
Tình yêu? Hay là, chỉ còn lại đau lòng!
Trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt!
Nhẫn nại nhiều năm như vậy với Tiêu Dạ, cô tuyệt đối không thể nào buông tay! Cô tuyệt đối không thể để Diêu Bối Địch diễu võ dương oai trước mặt cô!
...
Hôm sau.
Kiều Tịch Hoàn dậy thật sớm.
Hôm nay có một hạng mục lớn, cô thật sự không ngủ được.
Sau khi rời giường, mở cửa phòng ngủ ra, vọt thẳng vào phòng tắm.
Cả người khựng lại.
Bên trong phòng tắm, Cố đại thiếu ngồi trên bồn cầu, sắc mặt lạnh lùng.
“Sao không gõ cửa?” Cố đại thiếu mắt lạnh nhìn cô.
“Sao không khóa cửa?” Kiều Tịch Hoàn không chịu yếu thế.
Cố đại thiếu gào lên giận dữ, “Vậy chẳng lẽ cô không biết phi lễ chớ nhìn!”
“Cái gì cũng không nhìn thấy, tôi phi lễ chớ nhìn như thế nào!” Kiều Tịch Hoàn phản bác.
Sắc mặt Cố đại thiếu càng thêm khó coi.
“Được rồi, tôi không chọc giận anh, hôm nay tôi phải bàn chuyện làm ăn.” Kiều Tịch Hoàn rời khỏi phòng tắm, “Đừng làm ảnh hưởng đến tâm tình tốt của tôi. Sau khi đàm phán thành công, mời anh ăn cơm.”
Cố đại thiếu vẫn không có sắc mặt tốt.
“Quyết định như vậy. Tôi ra ngoài rửa mặt.” Kiều Tịch Hoàn bỏ lại một câu, rời đi.
Cố Tử Thần nhíu mày một cái.
Khoảnh khắc kia khóe miệng mím chặt, anh cũng không cảm thấy cuộc trao đổi này, có gì hay mà nói!
...
Kiều Tịch Hoàn hấp tấp rửa mặt xong, trang điểm trang nhã, mặc bộ đồ công sở vô cùng thỏa đáng có thể thấy rõ sức quyến rũ của phái nữ, cô tết tóc đuôi ngựa như cũ, nhìn qua chững chạc gọn gàng. Chân mang một đôi giày cao gót tám phân, trên tay mang một giỏ xách nữ bản số lượng hạn chế, đi đứng, kiểu mẫu nữ vương mười phần.
Tới Cổ thị lúc tám rưỡi, triệu tập hội nghị cổ đông, chín giờ, Kiều Tịch Hoàn mang theo Doãn Tường rời khỏi Cố thị đi đến khách sạn James ở.
Kiều Tịch Hoàn ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, cả người sảng khoái tinh thần.
Càng là tình cảnh lớn khẩn trương kích thích, cô càng hưng phấn không thôi.
“Nhìn qua tâm tình trưởng ban Kiều không tệ.” Doãn Tường nhìn cô, cười nói.
“Ừ, giữ vững trạng thái tốt nhất, chính là tạo ra áp lực cạnh tranh vô hình với người khác, tóm lại, ở trong hoàn cảnh cạnh tranh, không thể vứt bỏ nhất chính là tâm tính tràn đầy tự tin!” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng nói.
“Vâng.” Doãn Tường gật đầu.
Hai người cười cười nói nói suốt dọc đường.
Quãng đường từ Cố thị đến khách sạn James ở không quá nửa giờ, Doãn Tường chạy không nhanh không chậm.
Kiều Tịch Hoàn tùy ý nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mặt trời xán lạn như vàng chiếu trên mặt đất, khóe miệng không tự chủ nhếch lên nụ cười nhạt, từ nhỏ đến lớn, cho dù là mùa hè nóng bức, cô vẫn thích ánh mặt trời xán lạn, càng cay độc càng tốt.
Tròng mắt khẽ chuyển, đôi mắt căng thẳng.
Xuyên qua kính chiếu hậu, cô nhìn thấy một chiếc xe tải lớn màu xanh dương đuổi sát phía sau, rét lạnh và âm trầm không nói ra được trong nháy mắt lan tràn ra từ trong lòng, khoảnh khắc kia ngay cả lỗ chân lông cũng đột nhiên co rút lại, từng cảnh từng cảnh trong quá khứ chợt hiện lên trước mắt, không xua đi được.
“Doãn Tường, chạy nhanh một chút.” Kiều Tịch Hoàn vội vàng nói.
“Sao vậy? Bây giờ vẫn còn sớm.” So sánh với Kiều Tịch Hoàn khẩn trương, Doãn Tường có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
“Cậu lái xe nhanh lên một chút.” Kiều Tịch Hoàn thúc giục.
“A.” Không biết rõ, nhưng lãnh đạo nói như thế nào, thì làm như thế đó đi.
Doãn Tường dẫm chân ga.
Xe tăng tốc, rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Kiều Tịch Hoàn nhìn về xe tải phía sau, cô chạy càng nhanh, nó cũng càng chạy nhanh.
Không phải là ảo giác!
Kiều Tịch Hoàn siết chặt tay, để cho mình cố gắng giữ tỉnh táo, tỉnh táo.
“Chân ga và chân thắng có vấn đề không?” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hỏi Doãn Tường.
Doãn Tường buồn bực, “Không có vấn đề gì.”
“Cậu thử xem.”
“A.” Doãn Tường đạp chân ga một cái, đạp chân thắng một cái, “Tất cả bình thường, sao vậy, trưởng ban Kiều, sắc mặt chị rất khó coi.”
Cũng may, không giống với lần trước, lần trước thắng xe của cô bị người ta động tay động chân!
Cô hơi khôi phục lý trí, để cho mình cố hết sức tỉnh táo lại, cô cau mày nhìn xe hàng lớn theo sát phía sau, theo kinh nghiệm trước kia, xe kia phía sau chỉ là hỗ trợ, chỗ đầu đường còn có một chiếc mai phục, đó mới là mấu chốt trí mạng.
Chỉ có điều Tề Lăng Phong, lặp đi lặp lại nhiều lần một chiêu ở trên người tôi, anh thật sự cho rằng, được sao?!
Cô siết chặt ngón tay, nói với Doãn Tường, “Kỹ thuật lái xe của cậu như thế nào?”
“Tạm được.” Doãn Tường nói, lại bổ sung, “Quán quân đua xe nghiệp dư nhóm Rally, năm ngoái.”
“Cái gì?” Vẻ mặt Kiều Tịch Hoàn hơi khoa trương.
Doãn Tường hơi tự hào, nói, “Bình thường bởi vì có chị ở trên xe nên tương đối chững chạc, em nghĩ nữ lãnh đạo, chắc đặc biệt không thích tăng tốc độ.”
“Tôi đúng là không thích.” Kiều Tịch Hoàn âm thầm cười một tiếng.
Xem ra Tề Lăng Phong, vận khí của tôi dường như hơn anh một chút.
“Nhưng mà bây giờ, cậu thoát khỏi chiếc xe hàng lớn phía sau cho tôi, bằng tốc độ nhanh nhất.”
“Không thành vấn đề.” Khóe miệng Doãn Tường dần nhếch lên, thuần thục thao tác hộp số, đạp mạnh chân ga, xe nhảy lên.
Xe Doãn Tường không phải xe gì tốt, xe hơi gia dụng rất bình thường, nhưng lại bởi vì đam mê đua xe, nên tiền hành lắp ráp lại toàn bộ xe, khả năng tăng tốc nhanh kinh người hơn xe hơi bình thường.
Kiều Tịch Hoàn ngồi bên cạnh ghế lái, cảm nhận cảm giác lưng đẩy siêu mạnh. Tay nắm chặt tay cầm, nhìn Doãn Tường bình tĩnh hình thức xe đua.
Xe không ngừng xuyên qua trên đường Thượng Hải, rất rõ ràng, xe hàng lớn phía sau vốn không có cách nào đuổi theo, tải trọng xe hàng lớn tốc độ nhỏ, sau hai ba lần Doãn Tường đã bỏ rơi phía sau, đã không thấy bóng dáng.
“Như thế nào? Kỹ thuật qua cửa chứ.” Doãn Tường kiêu ngạo cười một tiếng.
Bình thường đã quen dáng vẻ của một nhân viên văn phòng, mỗi lần trải qua đua xe cả tế bào của anh hoàn toàn buông lỏng, anh yêu chết được cảm giác siêu nhanh này.
“Tạm được, đến lúc đó nhớ đến đội cảnh sát giao thông xử lý giấy phạt. Ví dụ như vượt đèn đỏ, vô cớ đổi làn đường, tùy ý hoành hành, nhiễu loạn trật tự giao thông...” Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc “Cười giỡn”.
“...” Doãn Tường đã hóa đá.
Phúc hắc nhất, quả nhiên là trưởng ban Kiều.
Kiều Tịch Hoàn thu lại nụ cười, nói với Doãn Tường, “Bên phải.”
“Hả?” Doãn Tường buồn bực.
“Lui về phía sau.”
“Nhưng mà không phải hướng đi khách sạn James ở.”
“Không sao, chúng ta lượn một vòng lớn đi.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“A.” Doãn Tường cảm thấy hôm nay Kiều Tịch Hoàn hơi lạ.
Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn nhắm thật chặt, “Cậu lưu ý chỗ ngã ba ngã tư, đặc biệt đoạn đường gần tới khách sạn James ở, đoạn đường kia xe ít người ít, ngã ba cũng rất nhiều, dễ dàng bất ngờ có một chiếc xe con chạy ra.”
“Yên tâm đi, cho dù chạy như bay ra em cũng có thể tránh.”
“Đừng quá tự đại.”
Nhưng có bản lĩnh kia.
Doãn Tường cũng không nói ra, chỉ thầm nghĩ vậy.
Dọc theo đường đi Kiều Tịch Hoàn hơi khẩn trương, tránh được tầm mắt xe hàng phía sau, lại chạy theo tuyến đường khác, làm vậy cũng chỉ để làm xáo trộn tầm mắt của đối phương, tạm thời không biết hành tung của cô mà thôi, nhưng đi khách sạn có một đoạn đường phải đi qua như thế nào cũng không tránh khỏi, theo lối suy nghĩ của Tề Lăng Phong, nhất định sẽ xuống tay ở đoạn đường đó!
Giờ phút này, buông tha sao?
Làm sao có thể?!
Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng cười một tiếng, càng như vậy, cô càng phải đánh cuộc một lần!
Cô chính là muốn khi Tề Lăng Phong đang hả hê nhất, cho anh ta một đòn trí mạng!
Tròng mắt đột nhiên căng thẳng.
“Doãn Tường, cẩn thận!” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên kêu to.
Một chiếc xe vận tải nhỏ bằng tốc độ nhanh nhất từ đầu đường đột nhiên chạy ra, xông thẳng về phía chiếc xe con của các cô...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Quyển 2 - Chương 7-4: Cuộc chiến giao chiến 6 – Chuyện cũ tái hiện!
Quyển 2 - Chương 7-4: Cuộc chiến giao chiến 6 – Chuyện cũ tái hiện!