TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 81-1: Ở Mực bảo trai Lung Nguyệt

Editor: Búnn.

Bản thân Bùi Viễn cũng không thể nói rõ tại sao lại chặn người lại bắt chuyện, vốn không giống vẻ kiềm chế ngày thường của hắn.

Lung Nguyệt cùng Minh Hiên vừa bị ngăn lại, ở phía sau hai Kim Ngô Vệ ngụy trang làm người trong nhà lập tức muốn tiến lên, lại phát hiện Lung Nguyệt ra dấu tay thì ngừng lại, dùng hai cặp mắt hổ dính chặt lên người Bùi Viễn, sợ hắn sẽ làm chuyện gì bất lợi với tiểu chủ tử quý giá của họ.

Nói thật, hạ nhân trong cung như bọn họ sợ nhất chính là ra ngoài với Cửu Công chúa. Cũng không phải là do Cửu Công chúa khó hầu hạ, nếu Cửu Công chúa là người điêu ngoa thì thật sự không tìm ra chủ tử hòa ái thứ hai rồi. Mặc dù Cửu công chúa nhỏ tuổi, nhưng lúc nói chuyện, làm việc lại rất có trình tự quy tắc. Đi những nơi có thể đi, làm những việc có thể làm, tuyệt đối không vượt qua Lôi Trì nửa bước.

Vốn bảo vệ nàng ra ngoài là bớt lo nhất, thưởng cũng hậu hĩnh nhất. Cửu Công chúa có đất phong, cũng là người hào phóng, vả lại nếu làm tốt, về cung chỗ Hoàng thượng, Hoàng hậu cũng có khen thưởng, có thể coi là một công việc vô cùng hoàn mỹ. Nhưng điều kiện tiên quyết là Cửu Công chúa phải bình yên vô sự hồi cung. Nếu không? Hừ! Ngươi cứ giơ cao mông chờ nó nở hoa đi.

Mặc dù cho tới bây giờ, mỗi lần Cửu công chúa ra ngoài vẫn chưa xảy ra chuyện gì, nhưng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Mỗi khi ra ngoài, phải lo lắng đề phòng thực sự rất khó chịu. Nếu so sánh khách quan, còn không bằng che chở chủ tử không được sủng ra ngoài, lúc đó còn có thể thoải mái một chút.

Cho nên, lúc này hai mắt của hai Kim Ngộ Vệ mở to như chuông đồng, chỉ cần Bùi Viễn làm ra hành động gì không thỏa đáng, hai người bọn họ có thể ngay lập tức gỡ xương hắn ra.

Bùi Viễn thấy hai thiếu niên dừng bước, vội vàng bước lên hai bước, hành lễ, nói: "Tiểu sinh Bùi Viễn, là thân đệ của Bùi tướng quân, không biết nên xưng hô hai vị tiểu công tử như thế nào?"

Mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng Bùi Viễn vẫn lấy danh của Huynh trưởng ra. Bây giờ với đại danh của đại ca hắn ở kinh thành, có thể nói là từ cụ già đến trẻ nhỏ, e là không ai không biết, không người không hiểu.

Lung Nguyệt nghe hắn nói ba chữ "Bùi tướng quân", thầm đoán trong lòng, không phải là Bùi ca ca mà các huynh trưởng có qua lại thân thiết chứ? Sau đó lại ngầm túm tay áo của Minh Hiên.

Chỉ nghe Minh Hiên nói: "Là Bùi tướng quân, Bùi Nguyên Tu trước đó không lâu mới từ Bắc Cương bình định hồi kinh?"

"Đúng vậy!" Bên trong giọng điệu của Bùi Viên có vẻ đắc ý, giống như người thắng trận hoàn triều là hắn vậy. Nhưng hắn lại không thấy được ánh mắt nhìn hắn của Lung Nguyệt thoáng hiện vẻ trào phúng.

Chuyện nhà của Bùi Tướng quân, trước đó nàng nghe Tiểu ca cùng Nhị biểu ca lải nhải không ít, cho nên tất nhiên nàng không có chút cảm giác tốt nào với toàn gia đình thối nát kia. Lung Nguyệt cũng chỉ nhìn Bùi Viễn một cái, rồi vòng qua hắn đi về phía cửa lớn.

Minh Hiên thấy Lung Nguyệt đi rồi, cũng không quan tâm Bùi Viễn nữa, bước nhanh vài bước đuổi kịp.

Sau đó lại nghe thấy câu nói tức giận của Bùi Viễn ở phía sau: "Hai tiểu công tử không nói một lời nào, cũng không để ý đã bước đi, thật vô lễ!"

Lung Nguyệt thầm nghĩ: Trên đường cái, cản người lạ bắt chuyện, không quan tâm xem người ta có vui hay không, như vậy là có lễ sao?

Nhưng nàng lười so đo với hắn, miễn hạ thấp thân phận. Người thối nát bậc này muốn nói chuyện mới mình? Còn không xứng đâu!

Lung Nguyệt không quay đầu lại, chuẩn bị vén rèm ra ngoài, vừa đẩy màn trúc ra liền bắt gặp một người đang tiến vào. Để tránh va chạm, Lung Nguyệt bước sang bên cạnh hai bước.

Ai ngờ sau khi người nọ liếc nàng một cái, lại bước qua theo.

Vừa mới tới cửa, bị ánh sáng sau lưng người này làm lóa, nên Lung Nguyệt không nhìn rõ diện mạo của hắn. Lúc này tránh ánh sáng, mới nhìn rõ, thì ra là là một người trẻ tuổi tô son trát phấn.

Y phục lụa hoa văn hình cúc phúc thọ màu cây hạnh, bên hông đeo đai ngọc khảm vàng, trên đó treo một túi hương nhiều màu, ba bốn hà bao, còn có hai miếng ngọc bội lắc lư qua lại. Hận không thể lau nửa cây hoa quế vào mái tóc đen, trên đầu đội kim quan vàng ròng khảm ngọc xanh biếc. Vị nam nhân son phấn này thiếu chút nữa đẩy ngã Lung Nguyệt.

Nhìn một lát, Lung Nguyệt liền biết, người này hẳn là hoàn khố(1) không hơn không kém.

(1) chỉ trang phục của con em nhà giàu sang quyền quý.

Đột nhiên lại nghe tiểu tử này nói: "Ôi! Đây là tiểu công tử nhà ai, sao hôm nay là tuyệt vời như vậy, thật sự có tiểu tử muốn tiến vào lòng gia này!"

Lung Nguyệt nhíu mày, lui về phía sau vài bước.

Lúc này Minh Hiên cùng hai Kim Ngô Vệ nhanh chóng chắn phía trước Lung Nguyệt, ngăn cách nàng với tên hoàn khố kia.

Lại nghe tên kia trêu đùa Minh Hiên: "Lại có thêm một vị tiểu thiên hạ xinh đẹp này, hôm nay gia thật sự trúng mánh rồi!"

"Lớn mật!" Kim Ngô Vệ giận dữ mắng mỏ.

"Cẩu nô tài! Dám hô to gọi nhỏ với gia, ngại sống lâu đúng không?" Dứt lời, tên hoàn khố híp đôi mắt đào hoa có chút phù thũng lại, xoay người nói với hạ nhân bên cạnh: "Thu thập hai tên cẩu nô tài không có mắt cho gia, đừng làm hai vị diệu nhân này bị thương nha!"

Tên kia nói xong, bốn gia đinh liền vén tay áo lên, muốn động thủ.

Ông chủ của Mực bảo trai được trưởng quầy phái người bẩm báo vội vàng chạy từ hậu viện đến đây, đầu đầy mồ hôi, sợ trễ một bước thì cửa hàng sẽ bị phá nát.

"Trương tiểu hầu gia! Trương tiểu hầu gia tới, tiểu lão không tiếp đón từ xa, mong ngài thứ lỗi! Thứ lỗi!" Dứt lời, lời tên hoàn khố kia ngồi ghế, lại sai người làm trà tốt nhất.

Sau đó cúi đầu khom lưng với hắn nói: "Hôm nay Trương tiểu hầu gia đại giá tới tiểu điếm là muốn mua vật gì? Là dùng? Hay là..."

Vị Trương tiểu hầu gia này không thèm để ý, chỉ phân phó gia đinh: "Giữ hai người diệu nhân được gia coi trọng này lại, đợi gia xong chính sự sẽ nói chuyện với bọn họ!" Rồi sau đó, bảo bốn gia đinh đứng ở cửa tiệm làm môn thần, mới bắt đầu nói chuyện với chủ tiệm.

Lung Nguyệt ở bên này cũng không muốn so đo với hắn nhiều làm gì, lại nâng bước muốn đi. Lại thấy Bùi Viễn ngăn bước lên ngăn cản.

"Xin tiểu công tử dừng bước, việc hôm nay tiểu công tử vẫn nên nói rõ với Trương tiểu hầu gia đi! Tránh sau này rơi vào tay hắn thì sẽ không được ổn!"

Lung Nguyệt không thèm để ý đến hắn, nghiêng người tránh hai bước tiếp tục đi. Bùi Viễn có ý kiến thấy nàng không nghe, vươn tay muốn kéo, lại bị Minh Hiên ngăn cản.

Bùi Viễn hạ giọng la lên: "Sao tiểu công tử này lại không biết lý như vậy chứ, lần này tiểu sinh cũng vì muốn tốt cho ngươi, ngươi có biết Trương tiểu hầu gia là người phương nào không? Hắn là tiểu thúc của Đương kim Đại công chúa, là nhi tử của Trương Lão hầu gia, là...."

Lúc này Lung Nguyệt cũng tức giận, toàn bộ tâm trạng tốt đẹp đã bị hai tên diễn xiếc khỉ này đánh mất. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trầm như nước, không đợi hắn nói xong, tức giận nói: "Hắn là ai ta không biết, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết ta là ai!" Dứt lời phất tay áo, lệnh cho hai Kim Ngô Vệ đi phía trước mở đường, đi thẳng đến cửa tiệm.

Làm sao bốn tên gia định làm môn thần có thể trơ mắt nhìn mấy người Lung Nguyệt ra khỏi cửa được? Trừ phi không muốn làm chuyện xấu. Đang nâng tay áo muốn cản lại, nhưng chưa kịp làm gì đã bị Kim Ngô Vệ quăng ra cửa trong nháy mắt. Mấy tên canh cửa của Mực Bảo trai cũng hét lên rồi ngã gục.

Trương tiểu hầu gia thấy tình hình như vậy, tức giận quát một tiếng, không chọn này nọ nữa, nhảy lên muốn túm lấy Lung Nguyệt.

Đọc truyện chữ Full