Mười ngày đầu tiên, Bùi Nguyên Tu ở Tĩnh Bắc Vương phủ Bắc Cương nhận được thánh chỉ.
“Tĩnh Bắc Vương Bùi Nguyên Tu cả nhà trung lương, lúc còn trẻ một lòng vì nước, liên tiếp tạo thành tích, nhưng qua nhược quá vẫn không lấy được thê tử, trẫm thương cảm ngươi một lòng vì giang sơn xã tắc, nên đặc biệt gả công chúa Thụy Mẫn cho người. Công chúa Thụy Mẫn đoan trang nhàn thục, tình tình ôn uyển...Tuyên, Tĩnh Bắc Vương ngây lập tức vào kinh, đợi công chúa Thụy Mẫn cập kê sẽ thành hôn...”
“Thần Bùi Nguyên Tu tạ chủ long ân!”
Nghe xong thánh chỉ, trong lòng Bùi Nguyên Tu tất nhiên là kích động vạn phần, cố nén mãi mới đè được nội tâm vui mừng như điên xuống, nghiêm nghị dập đầu tạ ơn. Nhưng ngữ điệu cũng mơ hồ mang theo run rẩy.
Cẩn thận đưa hai tay nhận lấy thánh chỉ, sau đó thưởng đậm người tuyên chỉ.
Vào buổi chiều, Bùi Nguyên Tu nhìn thánh chỉ trên bàn cười ngây ngô, giống như Lung Nguyệt đang ở trước mặt hắn.
Thẳng khiến trong lòng hai huynh đệ Bùi Đại Bùi Tiểu sợ hãi, trong lòng không nhịn được suy đoán, gia nhà hắn có phải điên rồi không?
Trong điện Kinh Chập, trong Noãn các.
Lung Nguyệt nằm trên giường, ngón tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve hồ điệp hổ phách kia. Trong lòng cảm thấy, dường như chuyện gả cho Bùi Nguyên Tu cũng không phải quá khó chấp nhận. Nhưng trong lòng nàng cũng mơ hồ cảm thấy, sâu xa bên trong mình chính là nên gả cho hắn.
Lung Nguyệt cười khẽ, đuổi theo ý niệm kỳ quái trong đầu này. Vừa vuốt ve hồ điệp hổ phách rồi dần ngủ mất...
Trong mộng, nàng nhìn thấy bản thân cả người đầy máu ngã từ tường cao xuống, lần nữa nhìn được ánh mắt tuyệt vọng dưới tường cao, một lần nữa nghe được âm thanh thê lương “Cửu Nhi“...
Rồi sau đó, nàng lại bay nhẹ tới linh đường, trong quan tài tơ vàng cây lim, Lung Nguyệt nhìn thấy mặt mình. Nàng từ trên gương mặt đó dường như cảm thấy được một loại cảm giác tịnh mịch không nói rõ ràng được? Đau lòng? Hay là giải thoát? Lung Nguyệt không nghĩ ra được vì sao mình lại cảm thấy như thế, chẳng qua là cảm thấy trong lòng có cảm giác đau nhức mơ hồ...
Chợt, sau lưng truyền đến tiếng va chạm đánh nhau.
Lung Nguyệt xoay người, nhìn thấy tiểu ca mình mang vẻ mặt đầy tức giận vung quyền về phía người trước mặt. Mà người bị đánh này không tránh, không né, không đánh trả. Hắn lại có mái tóc màu trắng...
Là ai?
Người tóc trắng này đưa lưng về phía nàng, thân hình mạnh mẽ cao lớn bị đau thương nồng nặc bao phủ, lại khiến Lung Nguyệt có một loại cảm giác như đã từng quen biết. Nàng biết người này sao?
Lung Nguyệt bay đến gần, muốn nhìn người này rõ ràng, lúc này Lý Long Triệt cầm một cái đầu máu me đầm đìa xong vào. Mà cái đầu kia...lại là...Lý Cảnh Nha...
Trong nháy mắt, đầu óc Lung Nguyệt vô cùng hỗn loạn, cảm thấy vô cùng đau đớn. Chuyện này? Chuyện này là sao?
Rồi sau đó, nàng nhìn thấy Thái tử ca ca sai người nâng quan tài của mình lên xe ngựa...
Nàng cũng bị lôi kéo lên chiếc xe ngựa kia.
Người tóc trắng kia cũng đuổi theo xe ngựa một đoạn rất lâu, cho đến khi tiểu ca nâng kiếm ngăn hắn lại...
Theo xe ngựa càng lúc càng xa, bóng người càng lúc càng nhỏ...
Lung Nguyệt vẫn không nhìn rõ được tướng mạo của người tóc trắng này, lại có thể cảm giác được toàn thân hắn lộ ra lưu luyến, chia tay tuyệt vọng không dứt, giống như còn có hối hận?
Lung Nguyệt chẳng biết tại sao, lòng nàng theo cảm xúc của người này, đau! Vô cùng đau!
“Cửu Nhi? Cửu Nhi?”
Đang trong lúc Lung Nguyệt cảm thấy đau lòng khó nhịn, mấy tiếng êm ái ấm áp gọi, khiến nàng mở mắt.
Mẫu thân ôn nhu đoan trang đang ngồi bên giường mình.
Mà lúc này, mình đang nằm trên giường trong điện Kinh Chập. Đèn Lưu Ly cung khẽ chớp động, lúc này vẫn là buổi chiều, như vậy, vừa rồi mình chỉ nằm mơ thôi sao? Chỉ là sao giấc mơ này lại chân thật như thế?
Lung Nguyệt không suy nghĩ nhiều nữa, ngồi dậy, nói nhỏ: “Đã trễ thế này, sao mẫu thân lại tới đây?”
“Mẫu thân tới thăm con một chút!” Trong đôi mắt phượng của Cẩn Hoàng hậu giống Lung Nguyệt như đúc tràn đầy thương tiếc không thôi, dịu dàng ngưng mắt nhìn tiểu nữ nhi.
Lung Nguyệt dựa đầu vào hõm vai Cẩn hoàng hậu, giống như mèo nhỏ nhẹ nhàng ma sát hai cái: “Nữ nhi khiến mẫu thân phiền lòng rồi.”
Cẩn hoàng hậu vuốt mái tóc tản ra một nửa của Lung Nguyệt, lắc đầu một cái, khẽ thở dài: “Từ lúc sinh con ra, mẫu thân đã có loại lo lắng này rồi. Nữ nhi hoàng gia có mấy người có thể tùy tâm mà gả? Có thể nhìn mấy người tỷ tỷ kia của con, dù được gả cho thanh niên không quá mức tài tuấn, thì cũng là người không tệ, mẫu thân một lần cho là...ai ngờ, ai! Con và Hóa Diên, hai người nhỏ nhất lại không tránh thoát được mệnh liên hôn...” Cẩn hoàng hậu dứt lời, vành mắt đỏ ửng.
“Mẫu thân đừng phiền lòng, cuộc sống này của con, dù là liên hôn cũng không đến mức không thể trôi qua được. Ngài thử nhìn Chính cung hoàng hậu trong các triều đại thay đổi xem, có người nào so được với ngài? Nữ nhi từ trong bụng ngài bò ra, dù thế nào cũng nhận được mấy phần chân truyền từ ngài đấy!” Lung Nguyệt kéo kéo cổ Cẩn Hoàng hậu, làm nũng.
“Ai! Mẫu thân cũng là người trước hiển quý thôi, nỗi khổ trong lòng....” Cẩn hoàng hậu vuốt vuốt đầu Lung Nuyệt: “Khổ cũng không nói được! Vi nương hôm nay tới đây cũng chỉ muốn nói với con đôi câu thôi!”
“Mẫu thân nói đi, nữ nhi tất sẽ nhỡ kỹ!”
Cẩn hoàng hậu ôm cơ thể Lung Nguyệt, để mắt đối mắt với mình, nhẹ giọng nói: “Con gả cho Tĩnh Bắc Vương mặc dù nói hắn dâng tấu, nhưng cũng không khác liên hôn là mấy. Vì sao hắn cầu hôn công chúa, bản thân Cửu Nhi thông tuệ, hẳn là cũng rõ một hai. Cho nên nữ nhi phải nhớ kỹ, không được dùng suy nghĩ của phò mã tầm thường mà gắn lên người hắn. Ở trong lòng con, mặc dù lúc nào cũng phải nhớ con là Công chúa đương điều, nhưng trước mặt Tĩnh Bắc Vương, con chỉ là Vương phi, là thê tử của hắn, mọi chuyện lúc đấy phải lấy hắn làm đầu, đừng thiên vị triều đình, thiên vị phụ thân, huynh đệ con. Ngươi phải tôn trọng hắn, kinh hắn, nhưng đừng mất tâm cho hắn. Đối với trắc phi, phu nhân cùng thứ tử, con phải độ lượng...”
Trắc phi? phu nhân? Thứ tử?
Lung Nguyệt nghe xong không hiểu ra sao, không phải Bùi Nguyên Tu vẫn chưa thành thân sao? Như thế nào....Như thế nào....
“Cửu Nhi! Cửu Nhi!”
“Mẫu thân?”
Lung Nguyệt chợt mở mắt ra, đầu đầy mồ hôi.
Cửu Nhi gặp ác mộng sao?” Cẩn Hoàng hậu ngồi bên giường, nhận khăn ướt Anh Lạc cô cô đưa lên, chà nhẹ trán nàng.
Lung Nguyệt ngẩn người trong chốc lát, mặc cho mẫu thân lau mồ hôi cho mình.
Thì ra...thì ra là trò chuyện trong giấc mơ.
Nhưng khi Cẩn hoàng hậu nói những lời tiếp theo gần như giống hoàn toàn trong giống mơ của nàng thì trong nháy mắt Lung Nguyệt cảm thấy mê man.
Chuyện này là sao? Từng nghe người ta nói, giấc mơ có khả năng là tiên tri, hôm nay đang ứng nghiệm sao? Người nằm trong quan tài thì sao? Là hình ảnh trong tương lai của mình sao?
Tâm Lung Nguyệt hoảng loạn, lúc Thất tỷ tỷ xuất giá, nguyền rửa cả đời này mình không có được hạnh phúc. Trong lòng tự an ủi mình, sợ là do mình suy nghĩ quá nhiều rồi, ngày suy nghĩ nhiều, nên đêm mới nằm mơ thôi.
Rồi sau đó, thu liễm suy nghĩ, lại nghe mẫu thân nói: “...Cửu Nhi, nhớ lấy, đừng đánh mất tâm giống như vi nương. Đời này mẫu thân gả cho cha ngươi, vốn không có gì chê được, nhưng ông ấy là cửu ngữ chí tôn, sẽ không thể chỉ thuộc về một mình vi nương. Tâm linh tương khế, gần nhau này, đối với mẫu thân mà nói có thể gặp mà không thể cầu. Nếu như có thể, nhất định không thể giống như mẫu thân, mất tâm, mất tình, cả đời dây dưa trong đau khổ, lại không thể cùng người kể lể, lại phải mạnh mẽ giả bộ độ lượng...”
Vành mắt Cẩn hoàng hậu phiếm hồng, hơi dừng lại, giống như thu lại cảm xúc đang tiết ra ngoài, rồi sau đó cực kỳ thận trọng nói với Lung Nguyệt: “Những lời mẫu thân đã nói, đã nhớ kỹ chưa? Nếu không muốn đau khổ, thì đừng cầu mong tâm linh tương khế, biến mình thành phụ tá, quân sư của Tĩnh Bắc Vương, đoan trang hiền huệ xử lý hậu trạch của hắn thật tốt, làm tốt bổn phận của mình là được.”
“Mẫu thân...” Lung Nguyệt ngưng mắt nhìn Cẩn hoàng hậu, hơi do dự một chút, hỏi: “Mẫu thân còn yêu phụ thân?”
Cẩn Hoàng hậu ngẩn người, sâu xa nói: “Nếu như có thể, mẫu thân tình nguyên vô tâm, vô tình. Như vậy sẽ không phải...”
“Cũng không phải là vô tâm, vậy vì sao mẫu thân không tranh thủ...”
Mẫu tử hai người ở sau cánh cửa than nhiên tâm sự, lại không nghĩ, bị người ngoài nghe được toàn bộ.
Thuận Khải Đế xử lý chính sự, theo thói quen bình thường đến Khôn Thái cung, nghe cung nhân hồi bẩm, Hoàng hậu tới điện Kinh Chập. Vì vậy cũng di giá tới đây, vừa mới tới ngoài cửa, vẫy hạ nhân lui xuống, muốn nghe một chút xem mẫu tử hai người đang nói chuyện gì. Nhưng không ngờ lại nghe được bộc bạch của Cẩn Hoàng hậu.
Thuận Khải Đế cảm thấy trong nháy mắt trong lòng ngũ vị tạp trần, không nói ra được cảm giác của mình, giống như chua, giống như ngọt, cũng mơ hồ mang theo cảm giác đau lòng. Ông thu bước, không vào bên trong nữa, xoay người trở về Khôn Thái cung.
Ngồi sau án thư giữa Noãn Các, Thuận Khải Đế lấy một quyển sách Hoàng hậu vãn thường đọc, cầm trong tay, nhưng một trang cũng đọc không vào, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm cửa phòng, trong lòng như có chỗ nào nhao nhao muốn thử, giống như ông chính là tiểu tử mao đầu năm đó mới vào động phòng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 108-2
Chương 108-2