TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhi Nữ Hầu Môn
Chương 21: Quốc tử giám

Thấy Tôn Tâm Từ như vậy, Thôi Tri Phỉ theo bản năng nhìn sang Văn Tư Tồn ở bên cạnh, bắt gặp hắn đang ngắmTôn Tâm Từ chuyên chú, trong lòng Thôi Tri Phỉ liền có chút chua, ánh mắt nhìn về phía Tôn Tâm Từ bỗng chốc trở nên bén nhọn.

“Đại tỷ, sao giờ tỷ mới đến, phụ thân đã dẫn muội đi gặp Liễu viện sĩ, sau này tỷ và muội cùng nhau đi học, thật sự rất vui!” Tôn Tâm Từ chạy đến, thân thiết kéo tay Tuệ An, mắt cười cong cong, bộ dạng vô cùng khả ái. diễn^đàn$lê,quý.đôn

Tuệ An thấy Tôn Tâm Từ mặc dù nhìn mình, nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự, rõ ràng đang liếc mắt đánh giá Văn Tư Tồn bên cạnh, nàng cười lạnh trong lòng.

Nha đầu hư hỏng Tôn Tâm Từ này, quả nhiên giống như kiếp trước, chỉ cần nam tử tới gần mình, nàng ta sẽ trăm phương ngàn kế tiếp cận, cướp phu quân của mình giống như mẫu thân của nàng ta! diễn^đàn^lê*quý$đôn

“Xem ra chúng ta sắp có bạn mới rồi, Thẩm tiểu thư, nàng là ai vậy?” Thôi Tri Phỉ xuất thân danh gia vọng tộc, luôn coi thường xuất thân của Tuệ An, nay thấy Tôn Tâm Từ làm bộ thân quen với Tuệ An, cũng biết nàng ta không có lai lịch gì, cất giấu tâm trạng ganh đua trước mặt Văn Tư Tồn, cười hỏi Tuệ An.

Tuệ An nhìn khuôn mặt tươi cười vì bị kích động của Tôn Tâm Từ, đáp: “A, đây là con gái thứ hai của phụ thân ta, gọi là Tâm Từ. Mẫu thân của nàng là con gái dòng chính của Đỗ Thượng Thư.” diễn^đàn%lê#quý&đôn

Mọi người chưa nghe qua cách giới thiệu như vậy, bỗng chốc sửng sốt, đều nghĩ đến con gái dòng chính của Đỗ Thượng Thư, nghe nói được gả cho Uy Khâm Hầu phủ, năm ngoái còn được phong là Minh Hà quận chúa, nghe nói đã lên làm Bình vương phi rồi.

Hình như Đỗ thượng thư còn một nữ nhi nữa, là muội muội của phu nhân Uy Khâm Hầu, năm đó đánh mất đức hạnh, làm ngoại thất của Tôn Hi Tường, còn bị Thái hậu chỉ trích, nghĩ đến vị này chính là mẫu thân của Tôn Tâm Từ.

Có mẫu thân như vậy, nữ nhi của nàng ta sẽ có cái gì tốt?

Lập tức ánh mắt mấy người kia nhìn về phía Tôn Tâm Từ có chút khác thường, thái độ huynh muội Văn gia thay đổi thì thôi, Thôi Tri Phỉ rõ ràng đã khinh miệt từ lúc bắt đầu, làm như nói nhiều với Tôn Tâm Từ một câu cũng sẽ mất thân phận của mình. Nàng trộm liếc về phía Văn Tư Tồn một cái, thấy trong mắt hắn đã không còn nhiệt độ như vừa rôi, trong lòng vô cùng sảng khoái.

“Tiểu Từ, vị này là Văn nhị công từ và Văn tam tiểu thư của Bắc vương phủ, còn vị này là đại tiểu thư của Uy Viễn Hầu phủ. Nhị muội của ta không thường ra cửa, mọi người chắc chắn không biết, nhưng nàng là người đàn rất giỏi, Thôi tiểu thư, người cũng nên cẩn thận, đừng nên so sánh với tiểu Từ.”

Khuôn mặt Tôn Tâm Từ đỏ bừng dưới ánh mắt sắc bén của mọi người, trong lòng thầm hận Tuệ An hồ đồ vạch áo cho người xem lưng, tự nhiên lại nói mẫu thân nàng là con gái dòng chính của Đỗ thượng thư làm gì! Sau đó nàng lại nghe Tuệ An khen nàng giỏi cầm, lặp tức trong lòng thư thái hơn, ngượng ngùng cười cười, lôi kéo tay Tuệ An làm nũng.

“Đại tỷ nói gì vậy, người ta chẳng qua đàn được hai khúc mà thôi.” Dù Tôn Tâm Từ chưa từng đến Quốc Tử Giám học, nhưng Đỗ Mỹ Kha cũng mời thầy cho nàng, giúp nàng tinh thông cầm kì thi họa, cầm lại học từ nhỏ, luôn rất tự tin. Tuy miệng nàng nói như vậy, trên mặt lại đầy vẻ thẹn thùng, nhưng không hề có chút gì là khiêm tốn.

Mà khả năng đánh đàn của Thôi Tri Phỉ mọi người trong Quốc tử Giám đều biết, nay nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của Tôn Tâm Từ, chỉ cảm thấy nàng ta khiến người khác cực kì chán ghét, lạnh lùng nói: “Vậy sau này nhờ Tôn tiểu thư dạy bảo nhiều hơn. Tư Tồn ca ca, chúng ta mau vào thôi, lát nữa là đến lượt Cảnh Tâm tỷ tỷ rồi.”

Văn Tư Tồn gật đầu, nhìn về phía Tôn Tâm Từ, cười nói: “Tôn tiểu thư, hoan nghênh nàng. Nhị muội, chúng ta vào trước thôi.”

Văn Cảnh Tâm nhìn Tuệ An và Tôn Tâm Từ, sợ tỷ muội hai người còn nói tiếp, nhéo tay Tuệ An, cười gật đầu với Tôn Tâm Từ, bước theo Văn Tư Tồn về phía Cầm Thư Lục Viện.

Tôn Tâm Từ thấy các nàng đi xa, nhìn về phía Tuệ An, có chút trách cứ nói: “Đại tỷ, sao tỷ có thể giới thiệu muội như vậy, vậy sẽ khiến người khác nghĩ tỷ muội chúng ta có hiềm khích, sẽ chọc người ta chê cười.”

Sự tồn tại của ngươi và mẫu thân ngươi vốn đã là một chuyện cười, nay vẫn kiêu ngạo như vậy.

“Kì lạ, ta nói sai rồi sao? Người khác chê cười cái gì.” Tuệ An ngẫm nghĩ, trên mặt lại tỏ vẻ không muốn tranh cãi với Tôn Tâm Từ, quả thật nếu náo loạn sẽ làm mất danh tiếng của Phượng Dương Hầu phủ, vì thế nàng bỏ lại một câu rồi nhanh chóng bỏ đi.

Tôn Tâm Từ oán hận trừng mắt nhìn bóng dáng của Tuệ An, thấy có người nhìn về phía mình thì nàng lập tức tỏ vẻ tủi thân chạy theo Tuệ An.

“Đại tỷ, đợi muội với.”

Tuệ An liếc mắt xem thường, thầm mắng thuốc cao bôi lên da chó! (Chỉ những người huênh hoang, khoác lác)

Quốc Tử Giám phân thành hai viện, Đông viện dạy Quốc Tử Học, Thái Học, Toán học, và các lớp cùng hạng khác, nội dung những môn này đều nằm trong khảo thí khoa cử, cho nên Đông viện chỉ nhận nam chứ không nhận nữ.

Mà Tây viện lại dạy cầm, kì, thư, họa, kỵ xạ (cưỡi ngựa và bắn cung) và y học, được gọi là lục nghệ, lục nghệ chia Tây viện thành Cầm thư lục viện, phân biệt giáo sư các nghệ.

Tây viện thu nhận cả học trò nam lẫn học trò nữ, mỗi học viên có thể dựa theo sở thích mà chọn hai đến ba lớp để luyện tập, một số tự nhận có khả năng hơn người cũng sẽ chọn bốn hoặc năm lớp, nhưng Đại Huy luôn cực kì tôn sùng những ngành học hoàn mỹ, các lớp trên đều là những lớp bình thường, người như vậy sẽ khiến cho người khác xem thường, nên số người chọn bốn hay năm lớp rất ít.

Thời gian nhập học lục nghệ luôn cố định, như lớp cầm, mỗi tháng học năm buổi vào giờ Thin, đến chính ngọ thì kết thúc. Ngày thường những học trò trong lớp cầm hoặc tự mình sắp xếp, tự mình luện tập, hoặc hỗ trợ cho nhau.

Lớp cầm trong học viện, mỗi ngày đều có thầy giáo và trợ giảng, nhưng học trò vẫn có thể tự đi tìm thấy giáo dạy. Năm kỹ năng khác cũng thế, thời gian vào học của các lớp khác nhau, rất có trật tự.

Mà Đông viện của Quốc Tử Giám giành cho các học trò nam, sau khi học xong lớp lục nghệ họ có thể trở về Đông viện học văn thao sử lược, nhàn nhã hơn học trò nữ, việc học của bọn họ cũng quan trọng hơn nhiều lắm.

Từ nhỏ Tuệ An đã tập võ, Thẩm Thanh cũng không mời Tây Tịch giáo sư dạy nàng cầm kỳ thư họa, mà Tuệ An cũng chẳng có hứng thú với chuyện học đòi văn vẻ. Vì vậy tám tuổi nhập học Quốc Tử Giám, ngoại trừ cưỡi ngựa bắn cung, những cái khác Tuệ An hoàn toàn không biết gì cả.

Có điều nàng và Văn Vảnh Tâm hợp tính, mà thân thể Văn Cảnh Tâm từ nhỏ yếu ớt, không thể cưỡi ngựa, cho nên Tuệ An có thể ở cùng Văn Cảnh Tâm nhiều hơn, chọn ba lớp cầm, kỳ, họa với nàng ấy, ngoài ra Tuệ An chọn một lớp cưỡi ngựa mà mình thích, lập tức trở thành một trong số ít những người ‘chăm chỉ’.

Nhũng lớp cầm, kỳ, họa mà nàng chọn nàng không biết gì về chúng, vì mỗi lần đi học thường công khai ngủ gật, ngáp liên tục, bị mọi người cười một trận Tuệ An cũng không để ý, mỗi ngày vẫn thản nhiên đến lớp học.

Hôm nay đúng vào buổi học thứ năm của lớp cầm nghệ mỗi tháng, Tuệ An và Tôn Tâm Từ một trước một sau bước vào cầm thất. Có lẽ là vì tuyết rơi, cho nên hiện tại đã gần đến giờ Thìn, mà trong cầm thất không có đến một nửa, Tuệ An tự tìm cho mình một chỗ bên cạnh Văn Cảnh Tâm nói chuyện.

Lần này Tôn Tâm Từ cũng biết thức thời, không đến gần nàng, ngược lại đi tìm tam tiểu thư Lưu Thanh Thanh của Lễ bộ thị lang Lưu đại nhân nói chuyện.

Đỗ Liêu, một thứ nữ gả cho Lưu đại nhân là thứ tôn, hơn nữa Lưu Thanh Thanh và Tôn Tâm Từ vẫn có chút ruột thịt, Tuệ An liếc về phía hai người đang nói chuyện một cái rồi không để ý tới nữa.

Đọc truyện chữ Full