Thấy những người này coi như thức thời, trong lòng Hạ Bá Nhiên hài lòng gật đầu.
Nếu như ngay cả một chút nhãn lực cũng không có thì cống sinh năm nay không đủ tầm nhìn.
"Đã không còn sớm, Tướng phủ không tiện giữ các vị ở lại. Nhưng việc riêng của Tướng phủ không không muốn để người ngoài nói ra, mong rằng các vị công tử hiểu rõ.”
Hạ Trì Uyển vội vàng hướng về đám thư sinh cúi người.
"Tướng phủ chuẩn bị một chút lễ mọn, mong các vị công tử đừng chê cười."
Hạ Trì Uyển hướng ánh mắt về quản sự trong phủ, quản sự liền nhanh chóng rời đi, chuẩn bị lễ mọn trong lời nói của Hạ Trì Uyển.
Chuyện xấu hôm nay mà truyền ra ngoài sẽ thành chuyện lớn, thế nên phải làm cho những thư sinh này ngậm miệng.
Trong tay quản sự cầm một số hà bao, sau đó đưa đặt cái vào tay những người kia.
Hạ Trì Uyển nói tiếp.
"Những thứ này đều là do nha hoàn trong phủ làm, các vị công tử có thể cảm thấy xấu xí khó coi, nhưng đây cũng là một vật thực dụng."
Những thư sinh kia cầm hà bao thơm ngào ngạt trên tay, tự nhiên hiểu rõ trong hà bao chắc chắn có ngầm ý.
Cũng không có ai là người ngu, lúc nãy không đáp lại lời của Chu Khải Lương thì bây giờ cũng không dám đem chuyện của Tướng phủ truyền ra ngoài.
"Nhị tiểu thư, xin yên tâm."
Mọi người đều hiểu rõ, nếu chuyện này do Hạ Trì Uyển nói ra thì đó cũng là ý tứ Hạ Bá Nhiên.
Thế nên mọi người đều tỏ rõ với Hạ Trì Uyển mình sẽ không nói lung tung, sau đó đều rối rít hướng về Hạ Bá Nhiên từ biệt.
Chẳng qua những người đó lúc rời đi đều âm thầm nhắc nhở chính mình.
Trong Tướng phủ, Hạ Tử Hiên chẳng qua chỉ là con của vợ lẽ, không thể cùng qua lại.
Hạ Phù Dung ngây ra như phỗng, hai mắt thất thần quỳ gối, giống như là nhớ ra cái gì, tức giận trừng mắt nhìn về Hạ Trì Uyển.
"Tại sao ngươi lại để cho bọn họ rời đi, ngươi chột dạ có đúng không."
Hạ Phù Dung nhìn về Hạ Bá Nhiên.
"Phụ thân, nữ nhi thật không có. Nữ nhi từ trước đến nay luôn tuân theo quy củ, làm sao lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Nữ nhi cùng Chu công tử này hoàn toàn không quen biết. Về phần những lá thư kia, nữ nhi thật sự là không biết tại sao lại xuất hiện trong phòng nữ nhi."
Hạ Phù Dung nước mắt rơi như mưa, không cam lòng cả đời mình bị hủy trong tay Chu Khải Lương.
"Phụ thân, người hỏi nàng một chút, nếu như nàng ta cùng Chu công tử không có một chút quan hệ, vì sao nàng cùng Chu công tử lại gặp nhau trong hành lang."
Hạ Phù Dung chỉ vào Hạ Trì Uyển, lớn tiếng hỏi.
"Cô nam quả nữ, tình ngay lý gian, ngay cả đạo lí nam nữ, nàng cũng không hiểu sao?!"
"Láo xược, đó là Nhị muội của ngươi!"
Nghe được Hạ Phù Dung gọi "Nàng, nàng, nàng", Hạ Bá Nhiên nhíu mày, trong lòng suy nghĩ, Phù nhi quả nhiên không hiểu chuyện.
Hạ Trì Uyển cùng Hạ Bá Nhiên thu dọn tàn cục, Hạ Phù Dung lại kêu gào, cực kì giống bị chó điên nhập vào, giãy giụa lần cuối cùng.
"Phụ thân, Đại tỷ nói không phải không có lí."
Hạ Tử Hiên không đề cập tới chuyện bản thân mình giúp Chu Khải Lương những chuyện kia, chỉ nói về nguyên nhân làm chuyện này xảy ra, chính là Hạ Trì Uyển sai.
Hạ Trì Uyển định mở miêng muốn nói, lại có người giúp Hạ Trì Uyển nói.
Chu Huyền Trữ lắc đầu thở dài, "Ta chẳng qua là cảm thấy biện pháp phòng ngừa dịch đậu mùa của Hạ nhị tiểu thư rất hay, muốn in chỉ bảo một ít, nhưng không ngờ lại đưa tới hiểu lầm như vậy. Tự Chi, Hạ đại công tử hình như coi ngươi là người trong suốt."
Ánh mắt Hạ Trì Uyển lóe lóe, thay đổi dự tính ban đầu, theo lời nói của Chu Huyền Trữ mà tiếp tục.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ
Chương 109
Chương 109