Hạ Tử Kỳ và Hạ Trì Uyển gần gũi thân thiết, Triệu di nương vẫn thấp thỏm trong lòng, không biết là tốt hay xấu.
Nhưng mà hôm nay thấy Hạ Trì Uyển và Hạ Tử Kỳ chơi với nhau, Triệu di nương cảm thấy Hạ Trì Uyển không thể nào hại Hạ Tử Kỳ.
"Nhị tỷ tỷ, có phải là tỷ biết điều gì không?"
Hạ Lê Hi càng nghĩ càng cảm thấy đệ đệ mình dính vào bệnh đậu mùa tuyệt đối không phải chuyện ngẫu nhiên.
Vừa vặn đúng lúc Đại ca trở về thì Nhị đệ liền nhiễm bệnh.
Người nào trong Tướng phủ không biết rằng, có hai đứa con trai thì cha càng thêm thiên vị Nhị đệ hơn.
Trước đây lúc Nhị đệ một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai, tay Nhị đệ chọn bút và sách, cha vui vẻ đến mắt híp lại. Nếu Nhị đệ bỏ mạng trong dịch đậu mùa, ai là người hưởng lợi, không phải rõ ràng rồi sao?
Hạ Trì Uyển sờ sờ Hạ Tử Kỳ kháu khỉnh bụ bẫm.
"Sao tỷbiết được cái gì chứ? Nếu tỷ biết được thì con cọp bằng vải bố kia cũng sẽ không biến mất."
Từ lúc mới bắt đầu, Hạ Trì Uyển cũng không tin Hạ Tử Kỳ ngẫu nhiên bị bệnh đậu mùa, lại còn đúng lúc có đạo sĩ tới phủ nói nàng là sát tinh.
Thanh Hà "chết", Nhị đệ bị bệnh đậu mùa, tất cả mũi nhọn đều hướng về nàng.
Những thứ này đều là do Thu di nương sắp đặt để chứng minh nàng là sát tinh của Tướng phủ.
Thu di nương cũng không phải thần tiên, làm sao có khả năng biết trước được?
Thu di nương đoán Thanh Hà nhất định sẽ chết trong giếng, Nhị đệ sẽ nhiễm phải dịch đậu mùa?
Thanh Hà chết nàng có thể đề phòng, chỉ tiếc bệnh đậu mùa của nhị đệ nàng khó lòng phòng bị.
Triệu di nương cách nàng quá xa, dù nàng có lòng muốn giúp thì cũng ngoài tầm với.
Đợi nàng đoán được mấu chốt việc Nhị đệ nhiễm bệnh đậu mùa, muốn tìm con cọp vải bố từ phòng Triệu di nương thì đã không thấy đâu rồi.
Hạ Tử Kỳ đang ồn ào trong sân, chân ngắn chạy đuổi theo con chuồn chuồn.
Triệu di nương và Hạ Lê Hi đều là người thông minh, sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của Hạ Trì Uyển.
Nhìn thấy hai người rơi vào trầm tư, Hạ Trì Uyển tâm tình tốt mà nhìn Hạ Tử Kỳ chạy đông chạy tây.
Mọi người đều nói trong Tướng phủ, Thu di nương được sủng ái nhất.
Nhưng mà Hạ Trì Uyển cảm thấy người được sủng ái nhất Tướng phủ này chính là Triệu di nương.
Tên của nàng là do mẫu thân đặt cho.
Hạ Trì Uyển vẫn cảm thấy tên của nàng và Hạ Phù Dung xuất phát từ câu "Quy lai hồ uyển giai y cựu, thái dịch phù dung vị ương liễu "
Chẳng qua là mẫu thân đem hồ uyển đổi thành trì uyển, mà Hạ Phù Dung thì lấy từ phù dung trong câu.
Sau khi suy nghĩ, Hạ Trì Uyển cảm thấy mẫu thân của mình là một người tâm cao khí ngạo.
Nàng vẫn luôn không hiểu tại sao mẫu thân lại phải gả cho phụ thân, lại càng không hiểu tại sao mẫu thân lại cho phép Thu di nương cùng gả vào phủ.
Hơn nữa, đặt tên cho nàng và Hạ Phù Dung như vậy, mẫu thân rốt cuộc vì cái gì mà cảm thán?
Sau này, tên của mấy đứa trẻ đều do phụ thân đặt.
Hạ Mạc Linh, Hạ Lê Hi, Hạ Vũ Hân, thật ra thì từ ba cái tên này cũng không khó nhìn ra phụ thân kì vọng vào nữ nhi nào nhiều hơn.
Quan trọng là ở kiếp trước, Thu di nương ngồi lên vị trí phu nhân Tướng phủ, Triệu di nương vẫn có thể thoát khỏi nanh vuốt của Thu di nương.
Bởi vậy có thể thấy rõ, người mà phụ thân thật lòng bảo vệ chỉ có thể là Triệu di nương mà thôi.
"Nhị tiểu thư đang nghĩ gì?" Triệu di nương vẫn luôn không lên tiếng nay lại hỏi Hạ Trì Uyển.
"Triệu di nương và Tứ muội không cần lo, mọi người chỉ cần biết trong Tướng phủ, chúng ta không có xung đột là được."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ
Chương 121
Chương 121