Triêu Hoa
trở lại viện của mình, Tước Nhiên nhìn thấy nàng một trán đầy mồ hôi
lạnh trở về thì sợ hết hồn, vội vàng ôm nàng trở lại giường, lo lắng
hỏi: “Ngươi làm sao mà đầu đổ nhiều mồ hôi lạnh như vậy?”.
Ngày thường Liễu Triêu Hoa luôn nói với Tước Nhiên là lão hồ yêu kia đối với nàng
tốt như thế nào, dạy nàng học được bao nhiêu thứ, cho nên Tước Nhiễn mới nửa tin nửa ngờ mà để nàng tiếp tục đi gặp lão. Hôm nay nhìn nàng mang
một bộ dáng yếu ớt, vẻ mặt khó chịu trở về nên mới tưởng là hồ yêu kia
làm gì nàng. Sau khi tâm tư trong lòng chuyển vài lần, Tước Nhiên bỗng
nghe thấy Liễu Triêu Hoa nằm trên giường từ từ hỏi: “Tước Nhiên… Ngươi
nói xem…cảm giác thích một người là như thế nào?”
Tước Nhiên
sửng sốt, suy nghĩ một chút mới nói: “Ta cũng không rõ lắm, đến lúc ta
đủ độ tuổi giao phối thì tộc nhân đã không còn một ai cả .”
Đáy lòng Liễu Triêu Hoa trầm xuống, nàng úp mặt vào gối không nói gì.
“Ngươi không phải là đang thích ai đấy chứ?” Tước Nhiên lấy lại tinh thần liền kinh ngạc hỏi.
Liễu Triêu
Hoa không trả lời, chỉ là kéo chăn lên quá đầu. Tước Nhiên kéo chăn của
nàng xuống nói: “Ngươi làm sao vậy? Nói cho ta nghe một chút đi, hôm nay vì sao cả đầu đầy mồ hôi lạnh trở về?! Có phải lão hồ yêu kia ra tay gì với ngươi không?”
Liễu Triêu
Hoa nghiêng mặt qua, nhìn bộ dáng lo lắng của Tước Nhiên chỉ biết thở
dài nói: “Hồ gia gia bên đó có thể làm gì ta, chẳng qua là do mệnh của
ta mà thôi.”
Tước Nhiên
nhìn bộ dạng nhàn nhạt như không có gì của Liễu Triêu Hoa, lại càng kinh ngạc: “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy, nói cho ta biết đi!”
Liễu Triêu
Hoa biết không tránh được, đành để cho Tước Nhiên đỡ dậy, vén chăn kéo
ống quần lên, trên đôi chân trắng nõn, hai hình vẽ to bằng lòng bàn tay
rõ ràng như đập vào mắt người khác.
Tước Nhiên
nhìn thấy hình vẽ này thì cả kinh, hai tròng mắt đen như mực nhoáng cái
liền biến thành màu xanh lục, hai bàn tay ở hai bên người hết nắm chặt
rồi lại buông lỏng, lặp lại mấy lần như vậy mới hé ra gương mặt trắng
bệch miễn cưỡng nói: “Xem ra là phù chú phát tác, hay là gọi chưởng môn
tới đây xem thử.”
Liễu Triêu Hoa ngồi ở trên giường bình tĩnh nhìn nàng: “Tước Nhiên…”
Tước Nhiên
nhìn vào đôi mắt trong suốt của Liễu Triêu Hoa trong nháy mắt liền cảm
thấy nổi giận, ngồi xuống bên giường, đưa thay sờ sờ gò má tái nhợt của
nàng: “Lúc phù chú phát tác rất đau phải không?”
Liễu Triêu Hoa vẫn im lặng nhìn nàng.
Tước Nhiên
cúi thấp đầu kéo ống quần của Liễu Triêu Hoa xuống, chậm rãi nói: “Từ
lần đầu tiên gặp ngươi ta liền biết ngươi là người đặc biệt. Mặc dù ta
không muốn thừa nhận, nhưng mà phù chú này đại khái là một loại tình chú của điểu tộc chúng ta.”
“Điểu tộc
chúng ta đối với chuyện tình cảm luôn tuyệt đối chung tình, chỉ là trong mắt chúng ta không dung được dù là một hạt cát, tức là không cho phép
bạn tình của mình có một chút thay lòng. Loại phù chú này ở trong tộc
rất hiếm khi nhìn thấy, bởi tộc nhân của điểu tộc nếu đã chấp nhận ở
cùng một chỗ thì tự nhiên đối với bạn tình sẽ một lòng chung thủy.”
“Nhưng mà…”
Tước Nhiên bỗng nhiên cắn răng, trên mặt lộ vẻ căm giận nói: “Cũng có
một vài điểu yêu phẩm chất không tốt, không có bản lĩnh chiếm được tình
cảm của bạn tình, liền hạ chú đối phương, tuy chú pháp không đồng nhất
nhưng mục đích cũng chỉ có một, chính là khiến cho người bị hạ chú không thể thích người nào khác ngoại trừ kẻ hạ chú! Ngươi hơn phân nửa là bị
loại điểu yêu lòng dạ hẹp hòi, đạo đức bại hoại này hạ chú! Nếu ta mà
biết được kẻ hạ loại chú thuật này lên người ngươi, ta nhất định sẽ nhổ
sạch lông của hắn!” đương nhiên là nếu tu vi đối phương thấp hơn mình,
Tước Nhiên dưới đáy lòng bồi thêm một câu.
Liễu Triêu
Hoa cười cũng không được mà khóc cũng chẳng xong, cảm giác khổ sở và bất đắc dĩ lan tràn trong lòng nàng. Liễu Triêu Hoa xoay người nằm xuống
kéo chăn lên quá đầu, ở trong chăn rầu rĩ nói: “Tước Nhiên, sau này
ngươi thay ta đi đến núi Thanh Nguyên đi.”
Trong mắt
Tước Nhiên lóe lóe lục quang, nàng bỗng nhiên thở dài một hơi, vỗ vỗ bả
vai Liễu Triêu Hoa nói: “Miễn là loại chú pháp này không làm chết được
người là được rồi. Sau này ngươi nếu gặp con điểu yêu kia thì cố gắng
thuyết phục hắn một chút, nói không chừng còn có thể có cách.” nếu không đời này Liễu Triêu Hoa muốn tìm một người chồng ôn nhu, khoan dung,
biết quan tâm săn sóc thì chẳng khác nào nằm mơ.
Tước Nhiên
chợt cảm thấy may mắn là tộc nhân tộc mình đã không còn ai, bằng không
nàng thật sự hoài nghi là người trong tộc mình làm ra chuyện này, dù sao Khổng Tước tộc ở trong điểu tộc cũng bị coi là tâm tư hẹp hòi nhất.
Những loài điểu yêu khác khi cầu ái(1) cũng hiếm khi dùng đến loại thủ đoạn này, cho dù đối phương không đáp lại tình cảm của mình,
cùng lắm thì chấp nhận độc thân cả đời chỉ thích đối phương là được rồi, cho tới bây giờ cũng rất ít khi dùng đến cách này để can thiệp chuyện
giao phối của đối phương. Trừ phi điểu yêu kia là một tên vô cùng nhỏ
mọn hơn nữa sức ghen còn lớn đến cảnh giới không tưởng tượng nổi thì lại là chuyện khác.
(1) Cầu ái: theo đuổi chuyện tình cảm
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Thế Triêu Hoa
Chương 24: Nguồn gốc của tình chú
Chương 24: Nguồn gốc của tình chú