TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Thế Triêu Hoa
Chương 77: Biệt lai vô dạng? (1)

(1) Biệt lai vô dạng: nghĩa gốc là “bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?”, tuy nhiên thường được xem như một câu chào hỏi đại ý là “rất vui được gặp lại bạn” hoặc là “lâu rồi không gặp”.Đáy mắt Kiềm Mãn lộ ra ý cười, hắn chậm rãi nói: “Mặc dù phượng hoàng tộc cũng có đời sau, nhưng hoàng tộc chân chính của phượng hoàng tộc lại chưa hề có huyết mạch nối dõi.”, nói tới đây, thấy ánh mắt của Liễu Tân Chi và Căng Uyển còn có chút mờ mịt, nhưng hắn cũng không nói thêm nữa.

Liễu Tân Chi và Căng Uyển vẫn đang đờ người ra, tựa như vẫn còn cảm thấy có chút rối rắm. Lúc này Đào Chân ở một bên mới cười một tiếng, cầm lấy một tập danh mục sính lễ làm bằng chất liệu giống như lần trước, đi tới trước mặt Kiềm Mãn và hai người. Nàng dùng hai tay mở danh mục sính lễ ra, sau đó đầu ngón tay trắng nõn dịch đến dưới cùng của trang danh mục, một đoạn chữ rồng bay phượng múa lộ rõ ý vui mừng của người viết liền bày ra trước mắt Liễu Tân Chi và Căng Uyển.

“Điện hạ đã động dục, lần đầu giao phối với Liễu tiểu thư thành công.”.

Tâm trí của Liễu Tân Chi vẫn chưa hết rối rắm lại lần nữa bị chấn động mạnh mẽ, mặc dù hắn hiểu được chuyện này là tất nhiên, cũng chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng trong lòng vẫn sinh ra một chút cảm xúc khác, tựa như cảm thấy nam nhân này bắt cóc nữ nhi của mình.

Đào Chân ở vừa cười vừa nhìn Kiềm Mãn: “Nếu như gạo đã nấu thành cơm thì cũng không cần phải lo lắng chuyện huyết thống hoàng tộc nữa rồi!”, vừa nói nàng vừa cất kỹ danh mục sính lễ vào trong ngực rồi vỗ một cái sau đó cười híp mắt quay đầu nhìn về phía Căng Uyển: “Chưởng môn phu nhân cũng bận rộn, hãy giao chuyện sắp xếp danh mục sính lễ cho muội đi.”.

Căng Uyển có chút ngơ ngác gật đầu, Đào Chân thấy vậy liền vui mừng thu thập tất cả danh mục sính lễ vào túi càn khôn của mình sau đó hưng phấn đi ra.

Kiềm Mãn nghe thấy lời của Đào Chân mới đặt chén trà xuống thở dài một tiếng: “Làm sao có thể dễ dàng như vậy, nếu đơn giản như vậy mà có thể giải quyết vấn đề thì cũng không xảy ra nhiều chuyện phiền toái như vậy.”.

Liễu Tân Chi và Căng Uyển nghi hoặc nhìn về phía Kiềm Mãn, hắn vung vạt áo lên rồi đứng dậy, thở dài một hơi mà nói: “Đây vốn là chuyện bí mật của thiên giới nhưng bởi vì một ngàn năm trước bọn họ náo động quá mức lợi hại nên cao thấp tam giới đều biết rõ. Chỉ là lão phu cũng chỉ có thể nói tới đây, không thể nói nhiều hơn, nếu như…”.

Kiềm Mãn chần chừ một chút rồi cuối cùng cũng nói tiếp: “Của hồi môn mà điện hạ yêu cầu nhất định sẽ có một vật, nếu như có thể trì hoãn thì các ngươi hãy cố gắng trì hoãn một chút.”, hắn cũng là vì Liễu Triêu Hoa mà hao tâm tổn trí thôi. Nhớ lại năm xưa phượng vương tức giận như

vậy, nếu có thể khiến cho hạnh phúc ngọt ngào này duy trì lâu một chút, để cho tình cảm của hai người có thể vững chắc hơn một chút, như vậy đợi đến lúc bọn họ khôi phục trí nhớ thì hết thảy mọi chuyện trong quá khứ cũng không phải là chuyện gì to tát nữa.

Kiềm Mãn không chắc chắn lắm, nhưng mà có thể trì hoãn vẫn tốt hơn so với không thể trì hoãn.

Liễu Tân Chi hỏi: “Đó rốt cuộc là thứ gì? Vì sao phượng vương nhất định phải có nó?”.

Kiềm Mãn chần chừ một chút mới nói: “Hắn muốn có Kính Duyên Thủy(2) của các ngươi.”

(2) Kính Duyên Thủy: “kính” là gương, “duyên” ở đây có nghĩa là nguyên nhân hoặc duyên phận, do đó Kính Duyên Thủy có thể hiểu là một loại nước có thể phản chiếu số phận hay nguyên nhân của một việc gì đó.

Căng Uyển thét lên một tiếng kinh hãi: “Chẳng lẽ hắn có kính Côn Luân(3)?”

(3) Kính Côn Luân: theo baidu thì đây là một loại thần khí xuất hiện trong một trò chơi online tiên hiệp có tên “Thiên Chi Ngân – Hiên Viên Kiếm” (từng được dựng thành phim với sự tham gia của Hồ Ca, Lưu Thi Thi). Theo đó, tương truyền trong thiên cung của Tây Vương mẫu ở núi Côn Luân trên Cửu Trọng Thiên có một mặt thần kính, kính này có thần lực kết nối thiên giới và nhân giới, cũng có thể phá vỡ khoảng cách thời gian, cho nên có thể xem được quá khứ và tương lai. Trong một lần đại hội bàn đào nhân dịp sinh nhật Tây Vương mẫu, thần kính bị trộm, từ đó không rõ tung tích. (Tuyết Miêu cũng không rõ liệu cụm từ này còn có nguồn gốc nào khác không, giới thiệu chung để mọi người biết công dụng của nó).

Kiềm Mãn gật đầu: “Bởi vì hắn muốn khôi phục lại đoạn ký ức về phối ngẫu của mình, cho nên nếu có thể trì hoãn thì trì hoãn một chút, mặc dù vẫn phải cho, nhưng không thể cho quá sớm.”

“Vẫn phải cho, nhưng cũng không thể cho quá sớm…”, Liễu Tân Chi có chút khó xử gật đầu, như thế nào là quá sớm hắn cũng không nắm chắc lắm. Trong lòng hắn đành thở dài một hơi, thôi thì đợi đến lúc thật sự không thể kéo dài được nữa thì đành phải đưa Kính Duyên Thủy thôi.

Đột nhiên có một đạo kiếm khí mãnh liệt phóng tới từ ngoài cửa, kiếm khí bén nhọn làm cánh cửa kêu răng rắc mấy tiếng sau đó liền bị chia năm xẻ bảy nằm vương vãi trên mặt đất. Liễu Triêu Dương mang vẻ mặt thịnh nộ đứng ở ngoài cửa dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Liễu Tân Chi và Căng Uyển: “Phụ thân, mẫu thân! Hai người làm sao có thể gả Triêu Hoa cho tên Sa La kia!”.

Lời nàng vừa dứt thì mọi người trong phòng liền ngạc nhiên vô cùng, ngay cả Kiềm Mãn cũng hơi sững sốt, trong đôi mắt màu vàng kim rực rỡ chợt lóe lên một chút nghi hoặc sau đó liền trở nên bình thản.

Liễu Tân Chi chỉ vào Liễu Triêu Dương, có chút tức giận không kiềm chế nổi mà nói: “Nghiệt chướng! Ngươi đang nói cái gì!”.

Đôi mắt sáng ngời của Liễu Triêu Dương nhìn thẳng vào phụ thân, vẻ khinh bỉ và chỉ trích trong mắt nàng rất rõ ràng khiến cho trên trán Liễu Tân Chi nổi đầy gân xanh, hắn hận không thể ngay lập tức xông lên trói gô nàng lại rồi ném vào Hàn Băng huyệt.

“Ta nghe thấy hết rồi!” Liễu Triêu Dương nhìn Liễu Tân Chi và Căng Uyển mà nói: “Sa La yêu vương hóa ra đã có phối ngẫu! Hắn cưới Triêu Hoa chỉ vì muốn có Kính Duyên Thủy của Thiên Nguyên tông phải không? Để nhớ lại quá khứ của hắn và thê tử! Phụ thân! Mẫu thân! Triêu Hoa từ nhỏ đã chịu nhiều ủy khuất, hai người làm sao có thể đối xử với muội ấy như vậy!”.

Lúc này mọi người trong phòng mới hiểu ra, hóa ra là Liễu Triêu Dương chỉ nghe được đoạn sau mà không nghe thấy đoạn đầu.

Mọi người trong phòng liền thở phào nhẹ nhõm, Liễu Triêu Dương chỉ là không hiểu rõ chân tướng sự việc nên mới hiểu lầm.

Các trưởng lão đều dời tầm mắt đi nơi khác, Kiềm Mãn thì ho khan một tiếng nhìn lên trần nhà. Liễu Tân Chi và Căng Uyển biết bọn họ làm như vậy là muốn giữ thể diện cho mình nên nhất thời cảm thấy trên mặt nóng lên, bởi vì một câu nói vô tâm của Liễu Triêu Dương, khiến cho cả hai nhớ tới chuyện mình vô tình hay cố ý không để mắt đến Triêu Hoa lúc nàng còn bé.

“Liễu Triêu Dương!”, Căng Uyển bình thường luôn dịu dàng lúc này hiển nhiên là đã giận đến cực hạn, quát cả tên lẫn họ của Liễu Triêu Dương. Căng Uyển vừa chuyển cổ tay, một chiếc khăn đỏ liền bay ra từ trong tay áo nàng, trói chặt Liễu Triêu Dương từ đầu đến chân, chỉ để lộ ra đôi mắt tràn đầy lửa giận và oán thán.

Căng Uyển không nén nổi cảm giác nóng rát trên mặt, nhìn thoáng qua mọi người xung quanh mà xin lỗi: “Là ta dạy dỗ không nghiêm, để cho mọi người chê cười.”

Một đám trưởng lão vội vàng quay đầu lại cười xòa nói: “Đâu có, đâu có.”.

Kiềm Mãn cong cong khóe mắt cười nói: “Chưởng môn phu nhân chê cười rồi, nữ nhi được dạy dỗ cẩn thận như vậy đương nhiên sẽ rất hiểu chuyện.”

Khóe miệng Căng Uyển lập tức cứng đờ, nàng nhận ra ý mỉa mai trong lời nói của Kiềm Mãn, đoán rằng đối phương cũng bất mãn chuyện nàng đồn hết tâm trí cho Liễu Triêu Dương lúc hai đứa trẻ còn nhỏ. Cho nên tâm tư nôn nóng muốn gặp mặt Liễu Triêu Hoa của nàng cũng chìm xuống, giờ đây Căng Uyển cảm thấy có chút không có mặt mũi nào mà gặp lại nữ nhi đã bị mình xem nhẹ rất lâu kia.

Kiềm Mãn tỏ vẻ ý cười đầy mặt nhìn Căng Uyển nổi giận đùng đùng lôi Liễu Triêu Dương đi, sau đó mới nói với Liễu Tân Chi: “Lão phu có thể gặp mặt nam đệ tử hôm nay theo chúng ta đến đây một chút không?”.

Liễu Tân Chi hơi sững sốt một chút, hắn cảm thấy khó tiếp nhận chủ đề đột nhiên nảy ra này: “Dĩ nhiên là có thể, chỉ là…”.

Kiềm Mãn cười một tiếng: “Hắn bị mất hồn phách đã lâu, mặc dù đã dùng Chiêu Hồn Đăng tập hợp đầy đủ, nhưng sợ rằng vẫn chưa ổn định, điện hạ dặn dò lão phu phải chiếu cố hắn nhiều một chút để đề phòng có di chứng.”.

Liễu Tân Chi hiểu ra, sau đó hơi cảm kích nhìn Kiềm Mãn, vội vàng gọi một đệ tử đến dẫn đường cho hắn: “Xin cứ tự nhiên.”.

Kiềm Mãn cười gật đầu: “Lát nữa chúng ta lại thương lượng chuyện hôn lễ.”

Liễu Tân Chi gật đầu, nhiệt tình tiễn Kiềm Mãn ra ngoài.

Kiềm Mãn đi dọc trên con đường nhỏ ở Thiên Nguyên tông, không khỏi thầm cảm thán: “Chuyện cũng đã tiến triển đến mức này, chắc không lâu nữa sẽ kết thúc thôi…”

Đệ tử dẫn đường nhanh chóng đưa Kiềm Mãn đến chỗ ở của Phó Nguyên, đó là một gian phòng nhỏ trong đại viện. Kiềm Mãn đi tới cửa, nói lời cảm ơn với đệ tử kia, sau đó đẩy cửa đi vào, nhìn thấy ánh mắt của người ngồi trên giường thoáng cái liền trở nên bén nhọn, hắn cười híp mắt nói: “Tam công tử, biệt lai vô dạng?”.

Trong đôi mắt đen kịt của Phó Nguyên chợt nổi lên phong ba nguy hiểm, hắn không chút biểu tình mà cảnh giác nhìn Kiềm Mãn: “Đại hộ pháp, ngươi muốn thế nào?”.

Kiềm Mãn tỏ vẻ khinh thường tự giễu một tiếng: “Ngươi đừng gọi tên gọi của mấy trăm năm trước nữa, lão phu đã sớm không phải là đại hộ pháp gì!”.

Phó Nguyên ồ một tiếng, tựa như đã hiểu rõ nhưng âm cuối của hắn lại khẽ lên cao ẩn chứa vẻ nghi ngờ.

Đôi mắt vàng rực của Kiềm Mãn hơi lóe lên, hắn cũng không thèm để ý đến thần sắc cảnh giác của Phó Nguyên mà tiếp tục bước vào, tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, sau đó mới tỏ vẻ vô cùng khinh thường hừ một tiếng: “Ngươi có tin hay không là tùy ngươi, lúc đầu Kim hải Giao Long đã biết chuyện của Thiên Nguyên tông nhưng vẫn phái lão phu tới đây, rõ ràng là muốn ép lão phu vào đường chết.”.

Đôi mắt đen của Phó Nguyên cũng hơi lóe lên, hắn im lặng không nói.

Kiềm Mãn lại chậm rãi nói: “Tính tình của Kim hải Giao Long, ngươi và lão phu đều biết rõ. Cho dù hắn có thể trơ mắt nhìn ngươi giết chết hai ca ca của mình mà vẫn thờ ơ thì ngươi cũng đừng tưởng là hắn tốt với ngươi.”

Sắc mặt của Phó Nguyên liền trầm xuống, trong lời nói của hắn đã có chút lạnh lẽo: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”.

Đôi mắt vàng của Kiềm Mãn tỏ vẻ sâu xa nhìn Phó Nguyên một cái: “Đến bây giờ lão phu đã nghĩ thông suốt rồi, cái gì là danh, cái gì là lợi, cũng đều không quan trọng, thay vì sống những ngày tháng đánh đánh giết giết đó, chi bằng đi theo tôn tử đến một nơi khác, ngày ngày gặm thịt gà, uống nước trà, hưởng phúc con cháu.”.

“Ngươi đang muốn khuyên ta?”, Phó Nguyên hỏi.

Kiềm Mãn thở dài nói: “Già rồi nên cũng mềm lòng, không muốn nhìn đám tiểu bối đi sai đường, ngươi và lão phu cũng coi như từng sống chung một thời gian ngắn, nên ta có lòng tốt nhắc nhở một chút mà thôi.”.

Sắc mặt Phó Nguyên âm trầm, trong mắt hắn lóe lên thần sắc phức tạp không rõ.

Kiềm Mãn đứng lên, thở dài một hơi sau đó chắp tay sau lưng đi ra ngoài.

Phó Nguyên nhìn theo hướng Kiềm Mãn rời đi một hồi lâu, mới chậm rãi xuống giường, đi đến đóng cửa lại.

Nếu như còn có con đường nào khác, hắn làm sao có thể không chọn đường đó?

Từng trải qua quá khứ thê thảm khiến hắn biết rằng trốn tránh là chuyện không thể.

Chi bằng chặt đứt bụi gai, mở một đường máu xông ra, sau đó…lại nắm tay Triêu Dương cùng nhau đi tiếp.

Nếu không… đừng nói là Triêu Dương, chỉ sợ ngay cả hắn cũng không thể chắc chắn có thể sống sót hay không.

“Sư huynh! Chúng ta đến thăm ngươi!”, tiếng gọi hớn hở của đám tiểu sư đệ ở ngoài cửa làm hắn phục hồi tinh thần. Phó Nguyên tỉnh táo lại mới phát hiện khung cửa bằng gỗ mình nắm trong tay đã bị méo mó từ khi nào, hắn liền vội vàng buông lỏng tay ra, đổi lại một nụ cười trầm tĩnh trên mặt rồi bước ra ngoài.

Vậy thì hôm nay, hãy để hắn tạm biệt cuộc sống yên ổn này!

Đọc truyện chữ Full